Siêu Cấp Binh Vương

Chương 145 : Nổi Điên

"Phanh!" Thủ hạ của Tư Đồ Lập vừa nói dứt, Vạn Xuân Hoa đã đập một bình rượu vào đầu của hắn, người nọ lui lại vài bước, che đầu mình đang đổ máu. "Đjxmm~, dám cùng cùng lão trang bức." Vạn Xuân Hoa nói xong, đắc ý liếc mắt Triệu Thiết Trụ, phảng phất là đang nói, "Như thế nào? Ca cũng không phải chỉ biết lầm bà lầm bầm." Triệu Thiết Trụ một bộ dáng như xem kẻ ngốc, nhìn Vạn Xuân hoa, nói: "Con mịa nó, ngươi choáng váng rồi hả, người ta đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi lại đánh người ta?" Vạn Xuân Hoa ngạc nhiên, tức giận nói: "Con mịa nó, đây không phải học theo ngươi sao." Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, rất im lặng nói: "Ta thật phục ngươi rồi, ngươi nhìn không ra những người này là bảo kê quán bar sao? Ngươi chưa hỏi gì đã động thủ, ngươi đúng là ngu ngốc." Vạn Xuân Hoa muốn điên rồi, triệt để bị Triệu Thiết Trụ đánh bại. Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười nhìn xem hai người kia đấu võ mồm, Mặc Long thì là trên mặt hiện lên một bộ dáng tươi cười, hiển nhiên cũng bị một đôi dở hơi này làm vui vẻ. Đang khi nói chuyện, mấy tên thủ hạ của Tư Đồ Lập nhao nhao cầm lấy bình rượu trên bàn hướng bọn họ lao đến. Mặc Long rất tự nhiên đứng ở trước mặt Diệp Khiêm, tuy Diệp Khiêm cũng không cần hắn bảo hộ, nhưng đây là chức trách của hắn, hắn cũng sẽ không làm qua loa. Triệu Thiết Trụ không có do dự chút nào, thả người nhảy lên, nhảy tới trên mặt bàn, hướng đám người nhảy lên, hai chân mượn lực, hai đấm ầm ầm đánh ra. Thức mở đầu của Bát Cực Quyền, thế như bôn lôi, lập tức có hai người bị đánh bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp nện ở trên mặt bàn, cái bàn liền bị nát bấy. Vạn Xuân Hoa cũng không có thân thủ lợi hại như Triệu Thiết Trụ, chỉ là có một chút kinh nghiệm đánh nhau mà thôi. Cầm chai rượu liền xông tới. Mặc long muốn động tay, lại bị Diệp Khiêm ngăn lại. Hướng về phía Mặc Long có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Cái này coi như là khảo nghiệm của bọn họ, nếu như ngay cả những người này đều không hạ được, thì bọn hắn cũng sẽ không có tư cách gia nhập Nanh Sói." Mặc Long khẽ gật đầu, ngừng lại, cùng Diệp Khiêm trở lại vị trí ngồi xuống, khoan thai tự đắc uống rượu. Một đối ba, Vạn Xuân hoa rõ ràng có chút cố hết sức, trên người cũng bị ăn rất nhiều quyền. Triệu Thiết Trụ nhưng lại thành thạo, sau khi giải quyết xong đối thủ của mình, vậy mà ngừng tay, vẻ mặt trấn định nhìn Vạn Xuân Hoa. "Đjxmm~, tiểu tử ngươi không thể tới hỗ trợ a, còn ở chỗ đó tạo hình cái gì." Vạn Xuân Hoa lườm Triệu Thiết Trụ, bất đắc dĩ nói. "Ta biết vẽ đẹp cũa ta không ai có thể ngăn cản, ta đây không phải đang cho ngươi cơ hội biểu hiện sao." Triệu Thiết Trụ nói. "Ngươi lợi hại. Ai da!" Đang khi nói chuyện, Vạn Xuân Hoa trên người bị đạp một cước, kêu đau một tiếng."Lão hổ không phát uy, ngươi xem lão tử là con mèo bệnh ah." Vạn Xuân Hoa ồn ào một tiếng, tiện tay cầm lấy bình rượu trên bàn đập vào đầu kẻ gần bên, sau đó cầm mảnh thủy tinh, hung hăng cắm ở trên đùi một trong hai tên còn lại. Rốt cục giải quyết xong hai người, còn lại một người cuối cùng, thừa dịp Vạn Xuân Hoa không chú ý, liền đập một bình rượu vào đầu của hắn. Lập tức, trên đầu Vạn Xuân Hoa tươi chảy xuống, Vạn Xuân Hoa quay đầu, hung hăng nhìn hắn. Trông thấy Vạn Xuân Hoa mặt mũi tràn đầy máu tươi bộ dang giống như nổi điên, người nọ trong nội tâm có chút chột dạ, đứng ở nơi đó vậy mà không biết phải làm như thế nào. Vạn Xuân Hoa cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, xông tới lên gối vào bụng của hắn, sau đó lại một cước đạp hắn ngã xuống đất. Vạn Xuân Hoa tiến lên cưỡi trên người của hắn, một quyền tiếp một quyền hướng phía trên mặt của hắn đánh tới, vừa đánh còn la lớn: "Cho ngươi đánh ta, cho ngươi đánh ta." Bộ dáng giống tên điên không muốn sống. Triệu Thiết Trụ cuống quít đi tới, giữ chặt Vạn Xuân hoa, nói: "Được rồi, được rồi, ngươi đánh nữa là hắn sẽ chết đó." Vạn Xuân Hoa giãy dụa hét lên: "Thả ta ra, ngươi thả ta ra, mịa nó, lão tử hôm nay không đánh chết hắn là không được." Một bên giãy dụa một bên còn ở trên người tên kia hung hăng đạp mấy cước. Triệu Thiết Trụ đem Vạn Xuân Hoa kéo đến trên vị trí ngồi xuống, Diệp Khiêm nhìn hắn một cái, hỏi: "Không có sao chứ?" Vạn Xuân Hoa lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ chảy máu đầu mà thôi, vấn đề nhỏ." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay của mình đơn giản thay Vạn Xuân Hoa băng bó một chút, nói: "Trước băng bó một chút. Có thể kiên trì được không?" Vạn Xuân hoa gật gật đầu, nói: "Có thể." Ở đằng sau quán bar, Tư Đồ Lập chứng kiến chuyện phát sinh, lông mày có chút nhíu lại, hiển nhiên đã minh bạch bọn người Diệp Khiêm hôm nay chỉ sợ là cố ý đến kiếm chuyện. Hơn nữa, nhìn qua biểu hiện vừa rồi, hắn cũng nhìn ra, Diệp Khiêm là người lãnh đạo trong nhóm họ. Lạnh lùng hừ một tiếng, Tư Đồ Lập đứng lên, gọi thủ hạ của mình đi ra ngoài. Đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, Tư Đồ Lập nhìn lướt qua mọi người, hỏi: "Xin hỏi vị huynh đệ kia xưng hô như thế nào?" "Tiểu họ Diệp, tên khiêm, khiêm của khiêm tốn." Diệp Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói. Nghĩ đến, người này có lẽ là Tư Đồ Lập người đánh bị thương Vương Hổ. "Tại hạ là Tư Đồ Lập người Thanh bang phân đường chữ Nhân." Tư Đồ Lập nói, "Không biết huynh đệ là đại ca ở đâu?" "Không phái!" Diệp Khiêm thản nhiên nói. Tư Đồ Lập lông mày nhíu một chút, hắn vốn định tìm kiếm lai lịch của Diệp Khiêm, còn đối phương tựa hồ là cái gì cũng không muốn nói. Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng sẽ không cho rằng Diệp Khiêm bọn hắn là một đám tiểu lưu manh không biết trời cao đất rộng rồi, có thể nghe tên Thanh bang mà mặt không đổi sắc, địa vị khẳng định sẽ không đơn giản như vậy."Không biết chúng ta có cái gì chiêu đãi không chu toàn, làm cho các vị huynh đệ mất hứng?" Tư Đồ Lập nói. "Chiêu đãi không chu toàn thì không có. Ta hôm nay đến bất quá chỉ là muốn đòi lại một cái công đạo mà thôi." Diệp Khiêm chậm rãi quay đầu, ánh mắt lăng lệ ác liệt giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm về Tư Đồ Lập. Tư Đồ Lập kinh ngạc sửng sốt, nói: "Tại hạ cùng Diệp huynh đệ tựa hồ cũng không biết nhau, không biết có chỗ nào đắc tội đến huynh đệ?" "Ngươi biết Vương Hổ chứ? Hắn là huynh đệ của ta." Diệp Khiêm thanh âm trở nên có chút lạnh như băng. Tư Đồ Lập sửng sốt, hiểu được nguyên nhân là Diệp Khiêm tới báo thù cho Vương Hổ, bất quá trong nội tâm thực sự buông lỏng rất nhiều. Vương Hổ bất quá chỉ là nhân vật bình thường lăn lộn ở thành phố Thượng Hải mà thôi, Diệp Khiêm là huynh đệ của hắn, nghĩ đến cũng không có địa vị gì lớn. Nghĩ tới đây, ngữ khí không khỏi trở nên có chút cao ngạo, khinh thường nói: "Vương Hổ hắn không thức thời vụ, trở ngại bước tiến của Thanh bang ta, giáo huấn hắn một chút là đã nhân từ lắm rồi." "Hừ!" Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Đừng có dùng Thanh bang làm ta sợ, Diệp Khiêm ta không phải là người dễ bị hù dọa. Ta cho ngươi biết, ta mặc kệ ngươi là người Thanh bang hay là bang phái gì, dám đắc tội huynh đệ của ta vậy thì phải trả giá thật nhiều."