Siêu Cấp Binh Vương

Chương 140 : Muốn Một Tay Của Ta Thì Ngươi Tự Mình Đến Lấy

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, thản nhiên nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta nên chọn cho ngươi 100 vạn, hay là chọn cho ngươi một tay?" Trương Kiếm cau mày, lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Khiêm nói: "Tiểu tử, ngươi cảm thấy ta đang nói đùa với ngươi sao? Ngươi cũng không đi ra hỏi thăm một chút, thanh danh của Kiếm ca ta ở trên đường người nào không biết. Ta rất nói cho ngươi biết, ca hiện tại rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng." Diệp Khiêm quả thực có chút dở khóc dở cười rồi. "Vốn, đây là chuyện giữa ngươi cùng Kỷ Mộng Tình, ta không muốn tham dự; nhưng với tư cách là bạn của Kỷ Mộng Tình, ta có trách nhiệm không cho loại người như ngươi xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Ngươi cho rằng ngươi ở bên ngoài lăn lộn rất giỏi đúng không? Ta cho ngươi biết, tiểu lưu manh giống như ngươi vậy ta thấy nhiều rồi, ngươi cho rằng bằng một hai câu nói của ngươi liền hù dọa được ta? Tay ta ở chỗ này, có bản lĩnh ngươi tới cầm lấy." Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói. Mới đầu Diệp Khiêm nghe Trương kiếm là chồng trước của Kỷ Mộng Tình, Diệp Khiêm cũng không muốn quản quá nhiều, dù sao bọn hắn mặc dù ly hôn rồi, nhưng còn có một đứa con gái, tuy không còn là vợ chồng thì cũng có thể làm bằng hữu. Nhưng là, nhìn thấy đức hạnh của Trương Kiếm, Diệp Khiêm cảm giác mình không thể cho tên đãn này quấy rầy sinh hoạt của Kỷ Mộng Tình. Trương kiếm trên đường lăn lộn cũng không tốt, bất quá chỉ là một tên côn đồ mà thôi, nhưng lại luôn cho rằng lão tử Đệ Nhất Thiên Hạ. Nghe xong Diệp Khiêm nói, Trương Kiếm đứng lên, hung hăng càn quấy nói: "Đcm, ngươi cho rằng lão tử không dám ah." Nói xong, muốn hướng Diệp Khiêm tiến lên. "Trương Kiếm, ngươi muốn gây sự phải không? Ngươi lập tức ra khỏi nhà của ta, nhà của ta không chào đón ngươi." Kỷ Mộng Tình từ phòng bếp ở bên trong đi ra, phẫn nộ quát. "Ngươi nói ta đi thì ta phải đi à? Lão tử nói cho ngươi biết, hôm nay lão tử không phế đi tiểu tử này, lão tử về sau sẽ không mang họ Trương." Trương Kiếm cường thế nói. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói với Kỷ Mộng Tình: "Không có chuyện gì đâu, ngươi hay là đi vào trước đi, đem tiểu Vũ cũng mang vào đi." "Diệp Khiêm, ngươi không cần để ý hắn, hắn là tên điên." Kỷ Mộng Tình nói, "Trương kiếm, nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát." "Không có việc gì, có một số việc chung quy phải giải quyết, hôm nay đã gặp phải, vậy thì dứt khoát giải quyết luôn, miễn cho hắn về sau sẽ tìm ngươi làm phiền." Diệp Khiêm nói, "Đem tiểu Vũ mang vào đi, ta không sao, yên tâm đi." Kỷ Mộng Tình đối với thân thủ của Diệp Khiêm tự nhiên rất có lòng tin, Diệp Khiêm có thể cứu nàng từ trong tay đạo tặc thì đối phó Trương Kiếm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là nàng biết rỏ cách làm người của Trương Kiếm, là một tiểu côn đồ điển hình, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi, nàng cảm thấy không cần phải để cho Diệp Khiêm vì mình đắc tội Trương Kiếm. Bất quá, nghe xong Diệp Khiêm nói, Kỷ Mộng Tình trầm mặc một chút, đi tới ôm tiểu Vũ đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại. Nàng cũng minh bạch, có một số việc cần triệt để giải quyết, tuy đã cùng trương kiếm ly hôn, nhưng hắn vẫn như một con ruồi luôn đến quấy rối mình, quấy rầy cuộc sống bình thường của mình. Nếu như không triệt để giải quyết, sau này mình vĩnh viễn đều đừng mong có thời gian yên tĩnh. Nhìn thấy Kỷ Mộng Tình đi vào phòng, Diệp Khiêm bỗng nhúc nhích ngón tay, thản nhiên nói: "Đến đây đi." Trương Kiếm hừ một tiếng, vung quyền hướng Diệp Khiêm đánh qua. Không có chiêu thức nào hết, điển hình của du côn lưu manh thường ẩu đả. Diệp Khiêm cũng không có hạ thủ lưu tình, phát sau mà đến trước, một quyền hung hăng đập vào sống mũi của trương kiếm, lập tức máu mũi của Trương Kiếm chảy ra. Cái mũi đau nhức, trương kiếm nước mắt đều chảy ra. Máu tươi trộn lẫn nước mắt cùng một chỗ, làm cho khuôn mặt của Trương Kiếm như một quả dưa hấu hư thối. Trương Kiếm bụm lấy mũi của mình, chỉ vào Diệp Khiêm kêu lên: "Đcm! Con mẹ nó ngươi dám đánh ta? Lão tử hôm nay không giết chết ngươi, lão tử sẽ mang họ của ngươi." Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ta cũng không muốn đứa con trai như ngươi." Nói xong, thân hình khẽ động, thân thể đột nhiên tiến đến, một cước đá vào bụng Trương Kiếm. Trương kiếm lập tức bị đau, cả người khom người xuống, Diệp Khiêm nắm lấy tóc của hắn, lại là hung hăng lên gối một cái, lập tức đem Trương Kiếm đánh ngã ngữa trên mặt đất. Diệp Khiêm theo sát đi lên, giạng chân ngồi trên bụng Trương Kiếm, một quyền hung hăng đập vào đầu của hắn, lập tức hốc mắt của Trương Kiếm đều bị đập nát, con mắt sưng lên giống như đèn lồng. Diệp Khiêm cũng không nói chuyện, một quyền tiếp một quyền đập xuống, bất quá ra tay cũng không phải rất nặng, nếu không Trương Kiếm làm sao thừa nhận nổi, chỉ sợ đã sớm đi đời nhà ma. "Đừng... Đừng đánh nữa, van cầu ngươi đừng đánh nữa." Trương Kiếm khóc thét, cầu xin tha thứ. Diệp Khiêm ngừng lại, xoa hai tay dính vết máu trên người Trương Kiếm, nói: "Ngươi không phải rất hung hăng càn quấy, không phải muốn một tay của ta sao? Như thế nào? Đã biết sợ rồi hả?" "Ta... Ta có mắt như mù, van cầu ngươi thả ta đi, tiếp tục đánh nữa thì ta sẽ bị ngươi đánh chết." Trương Kiếm cầu khẩn nói. Diệp Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, chậm rãi đứng lên, nói: "Ta mặc kệ ngươi tại trên đường lăn lộn trâu bò như thế nào, về sau nếu như lại để cho ta biết ngươi quấn quít lấy Kỷ Mộng Tình ngươi nên biết sẽ là hậu quả gì? Nghe hiểu sao?" "Đã hiểu, đã hiểu, ta cam đoan về sau không bao giờ quấn quít lấy nàng nữa. Ta chúc các ngươi sống đến răng long đầu bạc." Trương Kiếm giãy dụa bò lên, liên tục nói. Diệp Khiêm có chút sửng sốt, cái gì mà đến răng long đầu bạc, chóng mặt, chính mình cùng Kỷ Mộng Tình làm sao có quan hệ được."Cút đi!" Diệp Khiêm đạp Trương Kiếm một cước, nói. "Lăn, lăn, ta lập tức lăn." Trương Kiếm cuống quít thất tha thất thểu chạy ra ngoài. Lúc ra đến hành lang, Trương Kiếm quay đầu lại nhìn thoáng qua, tức giận thấp giọng lẩm bẩm: "Móa nó, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi." "Không có việc gì rồi, hắn đã đi rồi, hãy ra đi." Diệp Khiêm ngồi trên ghế sa lon mở miệng nói. Kỷ Mộng Tình mở cửa phòng, mang theo tiểu Vũ từ bên trong đi ra, nhìn Diệp Khiêm, ân cần hỏi han: "Ngươi không sao chớ? Có bị thương ở đâu không?" Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Ta không sao, ngươi yên tâm đi, hắn về sau sẽ không tới tìm ngươi gây phiền toái." "Ừ!" Kỷ Mộng Tình nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Thực xin lỗi, vốn là mời ngươi tới tham gia sinh nhật của tiểu Vũ, lại không nghĩ rằng náo ra chuyện không thoải mái như vậy. Ta cũng không biết hắn hôm nay sẽ đi qua đây." "Cơm đã làm xong chưa? Ta đói bụng rồi nha." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, chuyển hướng chủ đề nói ra. Kỷ Mộng Tình hơi sững sờ, sợ nói gấp: "Đã xong rồi, ngươi ngồi ở chỗ này, ta đi đem đồ ăn bưng ra." Nói xong, hướng trong phòng bếp đi tới. Diệp Khiêm hướng tiểu Vũ vẫy vẫy tay, thuận tay cầm lên con búp bê vải mình mua, nói: "Đến, thúc thúc tặng quà cho ngươi, thích không?" "Ta thích chú dê vui vẻ, búp bê này không phải chú dê vui vẻ." Tiểu Vũ nói.