Siêu Cấp Ác Ma

Chương 50 : Có Đuôi

Vương Minh thấy sự đồng lòng của bốn người thì gật đầu nói tiếp. “Được rồi tạm thời anh phân công công việc như sau. Hầu Ba và Hầu Toàn sẽ phụ trách Hắc bang còn Hầu Dũng và Lê Minh Đức sẽ phụ trách việc xây dựng đội quân bí mật” Thấy không ai có ý kiến gì nữa, Vương Minh liền giải tán rồi phi thân từ trên sân thượng đến nơi gửi xe rồi lái về nhà. Lúc này là 11 giờ đếm, Vương Minh mở cửa thì thấy Triệu Vận vẫn đang ngồi ở phòng khách xem tivi. Vương Minh cười khổ cô bé lương thiện này đôi lúc cũng cứng đầu phết. Nhẹ nhàng khó cửa, rón rén đi đến đằng sau nàng, cúi người xuống thì thầm vào tại Triệu Vận: “Vận Vận, anh đã nói đừng đợi anh mà” “A” Triệu Vận giật mình như gặp ma. Một lúc sau nhận ra giọng nói đó là của Vương Minh, nàng lấy bàn tay xoa xoa ngực, giọng có chút hờn trách nói “Anh làm gì mà cứ như mà như quỉ vậy, hù em muốn chết” “Hắc hắc” Vương Minh ôm Triệu Vận vào lòng ngồi xem ti vi. Mặc dù trong lòng rất muốn hỏi xem Triệu Vận hôm nay có việc gì nhưng hắn biết hai người mới bước vào giai đoạn đầu mà cho dù có là hoàn toàn là người yêu của nhau đi nữa thì mỗi người đều có bí mật riêng của mình không thể nói ra được, nếu cứ cố ép đối phương nói ra chắc chắn sẽ dẫn đến đổ vỡ. Giống như người đời đã nói, yêu là phải tin tưởng. Lại thấy Triệu Vận nằm trong lòng môi cứ mấp máy liên tục dừng như có điều khó nói vì vậy Vương Minh càng tin tưởng sẽ có một ngày nàng chủ động đề cập với mình. Ngồi xem tivi một lúc thấy khá mệt mỏi, cũng phải thôi chỉ nội trong một ngày hôm nay đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, nếu là người bình thường e là đã suy sụp vì kiệt sức mất rồi. Vương Minh liền trở lại phòng. Lúc này phòng khách chỉ còn mỗi Triệu Vận lẻ loi, nàng nhìn theo bóng Vương Minh cho đến khi cánh cửa đóng lại, trong ánh mắt hiện rõ sự có lỗi và phức tạp xen lẫn nhau. ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, Một ngày cuối tuần nữa lại đến. Mấy ngày qua cũng không có quá nhiều sự kiện chỉ có một số việc kì quặc mà thôi. Thứ nhất chính là Triệu Vận, mấy ngày gần đây ngày nào nàng cũng đi đến tận đêm khuya mới về, mặc dù rất muốn hỏi tại sao nhưng hắn vẫn muốn đặt niềm tin vào nàng một xem sao. Thứ hai chính là cô nàng ngổ ngáo Trần Thanh Thanh, từ sau lần đốp chát nhau trong cantin, hai người có gặp nhau vài lần nhưng Vương Minh nhận thấy thái độ của cô gái này hình như đã thay đổi rất nhiều, nhất là ánh mắt. Ánh mắt nàng nhìn hắn đầy phần dò xét, cứ như kiểu hận không thể đè hắn lển bàn giải phẫu mổ xẻ một phen vậy. Còn tên Phan Hoàng thì mặt mày âm trầm, ủ ê suốt cả tuần. Lúc đầu Vương Minh còn tưởng hắn thương thuyết với bố hắn thất bại nhưng khi hỏi thì hắn lại chối không phải, nói là gia đình co việc. Về phía đám người Hầu Dũng thì mọi việc cũng khá thuận lợi. Mặc dù bị giám sát ngắt ngao nhưng mà vẫn không làm chận chễ công việc dự định. Lê Minh Đức và Hầu Dũng đã chon được ra 10 người đầu tiên tham gia vào đội quận, khóa huấn luyện đã bắt đầu. Đê giúp đẩy nhanh việc huấn luyện Vương Minh đã đưa cho Lê Minh Đức cái lư hương của dì Bạch và phương thuộc ngâm của Tà lão. Cái lư hương có tách dụng giúp việc luyện tập khí công dễ dàng hơn, còn phương thuốc ngâm kia chính là phương thuốc mà hồi ở trên đảo Tà lão đã cho hắn ngâm mình trong mỗi lần tắm, bài thuốc này là một bài thuốc cổ xưa có tác dunhg kích phát cơ thể giúp cơ thể deo dai và khỏe mạnh hơn. Có thể nói ngâm trong thứ thuốc này mỗi ngày còn có tác dụng lợi hại hơn cả việc tập thể hình gấp 10 lần. Đúng như đã dự tính, hôm nay Vương Minh cùng với Hầu Ba đi xuống thành phố Giang Kiều gặp chị nuôi của Hắc Cẩu. Để tránh bị theo dõi và nhận diện, Vương Minh đã hẹn Hầu Ba gặp nhau ở một trạm thu phí trên đường cao tốc, cẩn thận hơn nữa Vương Minh còn bỏ mắt kính, đội mũ lưỡi trai che kín mặt phòng có kẻ bám theo nhìn thấy nhân dạng của hắn. Đợi trên cao tốc khoảng 10 phút thì Hầu Ba đến. Vào trong xe, hắn cười cười giọng áy náy nói “Vương…” Vừa mở miệng đã thấy Vương Minh lắc đầu ra hiệu. Hầu Ba cũng không phải là kẻ không có đầu óc, hắn hiểu ý tứ của Vương Minh. Vội vàng sửa miệng “Mr.Boss, thật xin lỗi phải cắt đuôi đám chó săn lên đến muốn” Vương Minh chỉnh gương chiếu hậu trên xe thấy phía sau có một chiếc xe Civic cũ đang đỗ ở phía sau cách hai người không xa. Vương Minh nói “Có người theo dõi” Hầu Ba nghe vậy cũng nhìn qua kính chiếu hậu bên cạnh, thấy được kẻ theo dõi mình. Hầu Ba không thể ngờ rằng mình đã cẩn thận như vậy rồi mà vẫn còn một con chó săn bám đuôi. Trước khi đến đây hắn đã lái xe làm một vòng vòng quanh thành phố rồi sau đó cất xe tại một bãi gửi xe ở khu phía Đông rồi mới nhay taxi đến nơi hẹn. Cẩn thận như vậy rồi mà vẫn còn sót một tên, mà điều kì lạ là suốt quãng đường đến đây Hầu Ba không hề phát giác có kẻ đang theo dõi. Điều này chứng tỏ đám chó săn này không phải là những kẻ tay mơ. Đồng thời đối với một người đã từng là đặc công xuất sắc như hắn là một nỗi sỉ nhục lớn, Hầu Ba quay về phía Vương Minh xin chỉ thị “Có cần…” “Không để anh.” Nói rồi Vương Minh đi ra khỏi xe. Đi xuống cánh đồng phía bên kia cao tốc, giả vờ đi giải quyết. Đợi đến khi xuống đủ tầm che khuất mắt của mấy người ngồi trong chiếc Civic, lập tức dung Lưu Tinh bộ pháp, thân ảnh như thiểm điện áp sát cánh cửa phía trước chiếc Civic. Chiếc xe này có vẻ như chuyên dùng để theo dõi bởi kính chiếc xe này là loại đặc biệt chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài còn người bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong. Dùng dị nặng, xác định vị trí của những kẻ ngồi trong xe. Hiện giờ trong xe có hai tên đều đang ngồi ở hai ghế đều. Xác định xong, Vương Minh không chần chừ đứng bật dậy, tung một chưởng vào cửa kính. Cả cửa kính ô tô lập tức võ toang. Trong khi người ngồi ở vị trí tay lái còn chưa hiểu gì thì Vương Minh đã túm được cổ hắn lôi hắn ném ra ngoài qua cái cửa sổ vỡ. Lúc này tên ngồi ở tay lái phụ thấy đồng bọn đang nằm trên đường, rất nhanh tay cầm khẩu súng gần đó bắn vào tên đội mũ lưỡi trai đang đứng trước mặt. “Bùm… bùm… bùm…” Ba tiếng đạn vang lên. Khi tên này nhìn đối thủ thì hắn kinh hãi vô cùng bởi tên đội mũ lưỡi trai vẫn ở đó trên người có ba lỗ thủng nhưng thân ảnh của kẻ này mờ mờ ảo ảo giống như ma vậy. Tâm thần đang chấn động không yên thì từ phía sau hắn, một bàn tay người xuyên qua lớp kính túm lấy cổ hắn lôi ra bên ngoài ném mạnh vào tấm biển báo ở lề đường. Hắn kêu “hự” một tiếng đầy đu đớn rồi nằm bất tỉnh. Vương Minh phủi phủi tay, đi vào trong xe. Hầu Ba là người chứng kiến toàn bộ sự việc, mắc dù đã biết lão đại rất khủng bố nhưng khi chứng kiến màn vừa rồi vẫn khiến Hầu Ba phải há mồm kinh ngạc. Hắn chỉ có thể thầm thốt lên thế này có phải là con người nữa hay không. “Đại ca đúng là vô địch” “Quá khen, mấy cái thứ đó tính theo dõi anh ư. Đợi vài trăm năm nữa đi” Vương Minh nói một cách ngạo nghê, vô cùng cuồng vọng nhưng không khiến người nghe phản cảm bởi hắn có vốn để mà kiêu ngạo. Khơi đông xe hướng đến thành phố Giang Kiều. Thành phố Giang Kiều là mộ thành phố cấp hai, cách thành phố Đông Doanh khoảng 3 tiếng đi xe. Thành phố Giang Kiều là một thành phố thuộc cấp hai, nơi đây nếu đặt bên cạnh thành phố Giang Kiều xe lệ thì đúng là không khác gì lấy một hòn đá so với một quả núi, đúng nghĩa một trời một vực. Biểu hiện rõ ràng nhất là các nhà dân ở đây cũ kĩ xập xệ, đều được xây dựng cách đây ít cũng phải vài chục năm rồi. Đi một vòng thành phố muốn tìm được một cách sạn năm sao hay một quán bar xa hoa là rất hiếm thấy. Đồng thời khi đi trên đường Vương Minh thấy rất nhiều nhóm thanh niên nhuộm tóc xanh tóc đỏ đủ mọi loại mày, bấm khuyên tai khuyên mũi đứng trên đường, tên nào cũng phì phèo điếu thuốc trên miệng. Thỉnh thoảng lại thấy một nhóm những tên này đang quây lấy người đi đường trong một góc khuất để xin tí tiền. Vương Minh lắc đầu, nơi này trị an quá kém. Theo như chỉ dẫn của Hắc Cẩu trước đó. Vương Minh dựa vào hệ thống định vị toàn cầu GPS trên xe, đi đến một quán bar Trầm Luân. Từ phía xa Vương Minh đã thấy Hắc Cẩu đứng ở của quán, nhìn đông ngó tây trông bộ dáng khẩn trương vô cùng. Hắc Cẩu đứng đợi vừa thấy xe của Vương Minh dừng lại trước của quán bar vội vàng chạy đến mở cửa xe. Vương Minh bước xuống hắn cúi người cung kính nói “Vương…” Đang nói dở thì thấy ánh mắt nhác nhở của Vương Minh liền dừng lại Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó vội vàng sửa miệng “Mr.Boss ngài đã đến” “Ừm. Dẫn đường đi” Vương Minh lãnh đạm nói. Hắc Cẩu chào Hầu Ba rồi nhanh chóng dẫn hai người vào trong. Nhìn từ bên ngoài quán Bar trầm luân không có gì nổi bật nắm, nếu theo như xếp loại các hộp đêm và quán bar của tên phá gia chi tử Phan Hoàng thì quán này chỉ được 3/10. Không đáng để nhìn đến. Nhưng khi bước vào trong khiến Vương Minh thật bất ngờ. Hắn không thể tưởng tượng rằng một quán bar bề ngoài trông không bắt mắt vậy mà bên trong lại hoành tráng đến như vậy, đấy là còn chưa kể đến nơi đầy có đủ mọi loại hình giải trí đang thịnh hành hiện này như mua cột, múa thoát y,... Nhưng hắn cũng không để tâm lâu bởi hôm nay hắn không đến đây để ăn chơi hưởng thụ mà hắn còn có một việc quan trọng hơn nhiều. Đi qua vài đến kho hàng của quán bar. Hắc Cẩu đi lên trước nói gì đó với hai tên bảo vệ. Hai tên này liền rút bộ đám ra nói nói rồi gật đầu với Hắc Cẩu. Hắc Cẩu quay về Vương Minh nói “Lão đại, chị hai em mời anh và Hầu ca xuống” Vương Minh đẩy cánh cửa tiến vào trong. Khiến hắn kinh ngạc là ở phía dưới nền nhà kho hiện ra một cầu thang tiến xuống phía dưới. Vương Minh thầm ngật đầu, người chị của Hắc Cẩu quả thật là một người cẩn thận. Đi xuống cầu thang, đi đến hết con đường thì một cánh cửa gỗ xuất hiện. Đẩy cửa tiến vào, Vương Minh cảm thấy hơi chói mắt. Có lẽ lúc nãy trên đường đi khá tôi nên khi vào phòng bị ánh sáng choang của bóng đèn làm mờ mắt. Nhưng mắt hắn đắc biệt khác thường nên chỉ mất có vài giây sau là thích ứng được với ánh sáng căn phòng. Lúc này Vương Minh ngây người ra. Xuất hiện trước mắt hắn là một mĩ nhân tuyết sắc. Đôi mắt thâm sâu hút hồn người, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan xinh đẹp mê hồn người, nhất là cái đôi môi đỏ mọng kia, nhìn chỉ muốn cắn một phát mà thôi. Vương Minh đoán nàng tầm khoảng 23,24 tuổi là cùng. Thân hình nóng bóng ngợi cảm, mĩ nhân diện trên người một bố váy kiền thân bó sát khiến hai ngọn đồi của nàng hiên ngạo ngãng nghê ở phía trước. Vương Minh thề từ khi đến đất nước này đây là bộ ngực to nhất mà hắn từng thấy, ít cũng phải cỡ 85. Nàng đang ngồi chiếc chiếc ghế salon nhìn hắn mà đánh giá. Một lúc sau, mất khoảng 30s, mĩ nhân đứng lên tiến về phía Vương Minh, nở một nụ cười tuy có chút ngượng ngạo “Mr.Boss, hân hạnh được gặp ngài. Cảm ơn ngài thời gian qua đã chiếu cố cho thằng em Hắc Cẩu của tôi” “Dương tiêu thư, quá khách khí rồi. Hắc Cẩu là thuộc hạ của tôi thì tất nhiên tôi phải chiếu cố rồi” Dương tiểu thư nở một nụ cười nữa với hắn rồi ra đồng tác mời. Vương Minh cười đáp lại nàng rồi ngồi xuống ghế salon. Hắc Cẩu và Hầu Ba đứng phía sau hắn. Dương tiểu thư thấy Vương Minh đã an vị cùng ngồi xuống đôi diện hắn, rồi quay ra nói với người đang đứng phía bên trái “Chú Từ, cho người mang trà lên” Vương Minh lúc này mới để ý trong phòng còn một người nữa. Người này tâm tuổi trung niên, vóc người béo mập, khuôn mắt trông rất phúc hậu nhưng ánh mắt của người này khiến Vương Minh cảm thấy nó không phù hợp chút nào cả. Nhìn vào ánh mắt đó, Vương Minh chỉ có thể nghĩ đến một loại người. Đó chính là loại người mưu mô gian xảo. Đồng thời Vương Minh khá bực mình trước cách tiếp khách của Dương tiểu thư này, bình thường khách đến thì chủ nhân phải hỏi khách dùng loại đồ uống gì, đằng này lại tự tiện quyết định. Mắc dù khó chịu vậy nhưng ngoài mặt hề có biểu hiện gì khác thường cả, vẫn giữ nguyên một nụ cười hòa nhã. Người trung niên họ Từ lấy bộ đàm ra nói, rồi sau đó tiến đến đứng phía sau Dương tiểu thư đồng thời phóng ánh mắt dò xét Vương Minh từ đầu đến chân. Vương Minh cũng dò xét hắn bởi trực giác mách bảo hắn rằng nhân vật chắc chắn có vấn đề. Rất nhanh sau cuộc điện đàm của người trung niên, một trong hai người bảo vệ Vương Minh gặp ở ngoài khi tiến vào, mang theo một chén ấm trà. Hương thơm bay ra từ trong ấm vô cùng dịu nhẹ, Vương Minh hít một hơi buột miệng. Chỉ cần ngửi mùi thơm này Vương Minh biết đây là loại trà hảo hạng. Dương tiểu thư rót hai chén cho bản thân nàng và Vương Minh, rồi giơ chén nói “Mời” Vương Minh nhận chén trà từ tay nàng, không khách khí đưa chén trà lên miệng. Mặc dù không am hiểu trà đạo nhưng hắn cũng biết một nguyên tắc khi uống trà phải uống từ từ để thưởng thức hương vị. Một cảm giác chan chát của lá trà, sau đó lại có chút mặn mặn, lại có chút ngọt ngọt. “Đúng là trà ngon” “Quá khen” Dương tiểu thư cười hòa nhãn nói. Vương Minh uống nốt nước trà còn trong chén, đặt chiếc chén xuống, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu hút hồn của mĩ nhân trước mặt, nói “Chúng ta bắt đầu được rồi chứ” “Làm gì phải vội vậy. Cổ nhân có câu dục tất bất đạt mà” Dương tiêu thư vẫn chầm chậm thưởng thức chén trà, nói không nhanh không chậm. Vương Minh cười cười nói “Thời gian đối với tôi là vàng bạc. Chúng ta đều là người thông minh, khôn nói vòng vo làm gì. Tiểu thư nói giá của mình đi”