Siêu Cấp Ác Ma

Chương 378 : Phương Tuấn Hiến Kế (4)

Lúc này Trịnh Thanh Hưng hoàn toàn “tỉnh ngộ”. Đúng vậy, chẳng lẽ trên đời này chỉ có một mình hắn nhắm đến Trần Thanh Thanh thôi sao? Câu trả lời chắc chắn là không rồi, chỉ cần những kẻ nào biết đến việc của cha Trần Thanh Thanh chắc chắn sẽ có chủ ý giống như hắn, nhắm đến Trần Thanh Thanh. Chẳng qua hắn hơn những kẻ này là nhanh tay đoạt được trước mà thôi. Nghĩ ra được điều này, Trịnh Thanh Hưng cảm thấy hắn bị kẻ khác dâm một đao sau lưng là quá chính xác, không oan vào đâu được. Đoạt được trái tim của Trần Thanh Thanh một cách dễ dàng khiến hắn tự phụ, lơ là cảnh giác, quên mất không nghĩ đến cái đám người lòng lang dạ sói đang ghen tị đỏ mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chục chờ cơ hội để đâm sau hắn một, đúng là quá mức chủ quan mất cảnh giác. Hai nắm đấm siết chặt, cứ nghĩ đến việc bị kẻ khác chơi một vố đau khiến kế hoạch vĩ đại của hắn đang đứng trước nguy cơ tiêu tan thì Trịnh Thanh Hưng cảm thấy tức giận khôn tả, trong lòng âm thầm thề nhất định phải cho cái tên chơi hắn một trận. Bất quá hắn cũng không phải là loại xúc động mà vong động, hắn đủ lý trí tỉnh táo để áp chế được ham muốn trả thù đang bốc lên hừng hực trong lòng. Hắn biết việc trước mặt hiện giờ là làm thế nào để nối lại quan hệ với Trần Thanh Thanh chứ không phải là trả thù. Với lại hắn hiện giờ còn chưa biết kẻ nào đã chơi hắn đồng thời nghĩ đến kẻ này đã có đủ can đảm ngáng chân hắn chứng tỏ ít nhất cũng có chỗ dựa cứng rắn không kém Trịnh gia của hắn vì vậy Trịnh Thanh Hưng quyết định tạm thời giải quyết Trần Thanh Thanh trước còn cái tên kia thì âm thầm cho người điều tra, đợi khi đã nắm được thông tin chính xác rồi sẽ giải quyết sau. “Cảm ơn mày” Trịnh Thanh Hưng nhìn Phương Tuấn với ánh mắt đầy cảm kích, nói một tiếng cảm ơn. Dù sao thì nhờ Phương Tuấn mà hắn đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện khó hiểu với lại cũng chỉ là một tiếng “cảm ơn” đơn giản, cũng không thiệt thòi gì hắn cả. “Ha ha… với quan hệ giữa hai chúng ta thì cần gì phải khách khí như thế chứ. Anh em có khó khăn thì tao sẵn sàng giúp hết ” Phương Tuấn cười nói, giọng nói rất chân thành. Trịnh Thanh Hưng cũng người, khuôn mặt tràn đầy cảm kích nhưng trong lòng thì đang âm thầm khinh bỉ, chửi Phương Tuấn giả nhân giả nghĩa. Hắn há lại không biết Phương Tuấn là loại người gì chứ. Anh em gặp khó khăn thì sẵn sàng giúp đỡ ư! Trịnh Thanh Hưng phỉ nhổ vào, chẳng phải lúc trước khi hắn mới mở miệng có việc nhờ Phương Tuấn thì Phương Tuấn lập tức cảnh giác, sẵn sàng chạy trốn nào có bộ dạng như bây giờ chứ. “Thế theo mày tiếp theo làm nên làm gì bây giờ. Cuộc hẹn vào tối nay với Trần Thanh Thanh là cơ hội cuối cùng của tao, nếu tao thất bại thì… haiz” Trịnh Thanh Hưng thở dài, chán nản. Bộ dạng này của hắn cũng không phải là giả vờ mà là chân thật. Việc của hắn với Trần Thanh Thanh ở trong gia tộc từ lớn đến nhỏ đều biết, nếu hắn thật bại không chỉ khiến cho các vị trưởng bối thất vọng đồng thời còn rất nhiều người trong tộc vốn không quen nhìn hắn hả hê một phen. Đó là còn chưa nói đến cái đám luôn ghen tị với hắn lúc trước làm sao lại bỏ qua cơ hội này, chắc chắn sẽ chế tạo vô số tin đồn biến hắn thành trò cười trong giới thượng lưu. Cứ nghĩ đến đây thôi thì Trịnh Thanh Hưng cảm thấy vô cùng buồn bực và đau đầu rồi. “Việc này à…” Phương Tuấn xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi của hắn, làm ra một bộ dạng cao nhân đang suy nghĩ. “Nói dễ cũng không phải dễ, nói khó mà cũng không phải khó” Thấy Phương Tuấn làm cái bộ dạng cao nhân, nói úp úp mở mở thò Trịnh Thanh Hưnng trừng mắt, nghiến răng hận không thể lập tức dùng một bữa quyền cước chiêu đại khuôn mặt tuấn tú của Phương Tuấn. Bất quá hắn nhẫn nhịn bởi lúc này hắn phải nhờ Phương Tuấn. Cầm lấy ly cocktail vừa mới gọi, một hơi uống hết sạch để hoà hoãn cơn tức lại. Trịnh Thanh Hưng nói: “Đừng nói vòng nói vo nữa, tao không còn nhiều thời gian nghe mày nói đâu. Có gì thì nói thẳng mẹ nó ra đi.” “Được rồi… được rồi… hạ hoả… hạ hoả… tao đùa chút thôi, làm gì mà nóng tính thế” Phương Tuấn thấy hắn giả bộ hơi quá, gây cho Trịnh Thanh Hưng phản cảm thì vội vàng cười gượng vài tiếng, tiến hành điều giải. “Hừ” Trịnh Thanh Hưng hừ một tiếng. Hắn biết lúc này cần đưa cho Phương Tuấn một lời hứa hẹn thì cái tên Phương Tuấn này mới không chơi trò lòng vòng. Trịnh Thanh Hưng nói: “Có cách gì thì nói luôn đi. Nếu thành công tao sẽ không quên ơn mày đâu, coi như tao thiếu khuyết mày một cái ân tình” “Ha ha… nếu vậy thì tao cảm ơn” Nếu là người bình thường trong hoàn cảnh như thế này mặc dù trong lòng muốn nhưng cũng sẽ làm một phen đưa đẩy từ chối khéo bất quá Phương Tuấn hành xử cũng không theo lẽ thường. Hắn thấy Trịnh Thanh Hưng đã thẳng thắn nói ra thứ hắn muốn thì cũng không ngần ngại nhận luôn. “Theo ý kiến của tao thì tranh thủ tối hôm này mày cùng Trần Thanh Thanh gạo nấu thành cơm luôn đi” Trịnh Thanh Hưng khoé mắt, khóe miệng giật giật nhìn Phương Tuấn. Hắn cứ nghĩ Phương Tuấn sẽ đưa cho hắn một cái kế sách nào đó ai dè lại là cái chiêu cũ rích không thể cũ hơn được nữa này. Trịnh Thanh Hưng buồn bực nói: “Tao cũng đã nghĩ đến rồi, cũng biết đây là phương thức hay nhất nhưng khổ nỗi không biết ra tay như thế nào. Nếu tao mà dùng sức mạnh cưỡng bức hay dùng thuốc mê các kiểu đối với cô ta thì tam tin chắc chỉ ngay ngày hôm sau thôi cha nàng cùng với người trong gia tộc sẽ vác súng đến xử tao mất.” “Ha ha… mày từ từ, đừng bực mình tao còn chưa nói xong mà” “Hừ có gì thì nói nhanh lên, sức kiên nhẫn của tao cũng có giới hạn đấy” “Biết rồi… biết rồi…” Phương Tuấn lúc này dùng nói, ánh mắt cẩn thận nhìn xung quanh. Khi dám chắc là không có ai đang ở xung quanh nghe lén hai người bọn hắn thì hắn ra hiệu cho Trịnh Thanh Hưng tiến đến ngồi gần hắn. Trịnh Thanh Hưng cảm thấy Phương Tuấn cẩn cẩn thận thận như vậy thì khá hiếu kỳ, thấy hắn ra hiệu thì cũng dịch chuyển người lại đến gần hắn. Phương Tuấn đưa tay vào trong túi áo vét, lấy ra một lọ thuỷ tinh nhỏ bằng cỡ nắm tay, bên trong chứa một chất lỏng trong suốt, nhìn qua thì có vẻ giống với nước lọc bình thường. Hắn đắc ý nhỏ giọng thì thầm vào tai Trịnh Thanh Hưng: “Dùng thứ bảo bối này” “Thứ này…” Trịnh Thanh Hưng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phương Tuấn. Hắn làm sao mà không biết cái thứ nước đựng trong lọ này là thứ gì. Hắn cảm thấy dường như Phương Tuấn đang trêu chọc hắn, biết rõ là dùng cái loại phương pháp này không được vậy mà lại còn cố bảo hắn sử dụng, đúng là trêu tức hắn mà. Vì vậy Trịnh Thanh Hưng ánh mắt sắc bén nhìn Phương Tuấn, giọng lạnh bằng băng hỏi: “Phương Tuấn mày đùa tao à” Phương Tuấn bị ánh mắt cùng giọng nói của Trịnh Thanh Hưng doạ cho có chút sợ hãi, chân tay run lẩy bẩy suýt chút nữa làm rơi cái lọ trên tay, may mắn là đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cái áp lực vô hình do khí giả tạo ra nên rất nhanh hồi phục lại chút tinh thần, vội vàng chụp lấy lọ thuỷ tinh. Cẩn thận cất lọ thuỷ tinh về chỗ cũ trong túi áo vét, thở gấp vài chục cái thì mới hoàn toàn bình tĩnh được, Phương Tuấn vội vàng nói: “Nào dám… nào dám… có cho tao ăn gan hùm gan báo thì tao cũng không dám trêu chọc Trịnh thiếu gia của chúng ta a”