Siêu Cấp Ác Ma

Chương 357 : Phương Đức Tân (4)

“Em biết, biết rất rõ là đằng khác. Làm sao em có thể quên được kẻ đó cơ chứ” Lê Thị Tuyết lúc này đột nhiên tâm tình trở lên kích động lạ thường. Nếu như lúc trước trong mắt của nàng tràn đầy hạnh phúc cùng trìu mến thì lúc này lại sắc bén lạ thường, tràn đầy cừu hận và giận dữ. Khuôn mặt nàng vặn vẹo lại kết hợp với ánh mắt của nàng lúc này thì dám chắc nếu nàng ra đường vào buổi tối, cho dù là kẻ lớn gan đến mấy cũng bị nạng dọa cho linh hồn thoát xác. Sự thay đổi thái độ của Lê Thị Tuyết diễn ra quá đột ngột, quá nhanh thế nên Vương Minh có chút không kịp thích ứng, hơi ngẩn người vài giây. Bất quá dù sao Vương Minh cũng không phải là một tên hai mươi tuổi mới bước vào đời, hắn dù gì cũng bò lên từ trong biển máu nên nói về kinh nghiệm thì hắn không thua gì một người đàn ông ba bốn mươi tuổi. Vương Minh rất nhanh hồi thần, cảm nhận ánh mắt như muốn giết người của Lê Thị Tuyết không phải là giả, Vương Minh liền bắt đầu suy nghĩ. Mà cũng chẳng cần Vương Minh phải tốn não quá nhiều hắn cũng sờ ra được manh mối, chắc chắc Lê Thị Tuyết có mối thâm thù đại hận với cái tên con trai thứ hai của Phương Đức Tâ, bằng không thì tại sao khi nhắc đến cái tên đó thì nàng lại có phản ứng mạnh như vậy. Thậm chí ngay cả khi nhắc đến Phương Thiên Uy, con trai của kẻ đã hại gia đình nàng đồng thời cũng là kẻ phụ bạc nàng thì nàng cũng không có cái thứ ánh mắt hừng hực lửa hận cùng cừu hận như vậy. Lê Thị Tuyết ý thức còn đang bị thù hận ngập tràn thì nàng đột nhiên cảm giác có một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy nàng. Nàng lập tức cảm thấy một cảm giác ấm áp và vô cùng an toàn, giống cái cảm giác mà nàng khát khao trông giấc mơ. Nàng lúc này hồi thần lại, mới nhớ ra lúc này Vương Minh còn bên cạnh nàng, đang ôm nàng rất chặt tại trong lòng hắn. Mặc dù ánh mắt cả Vương Minh rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc hay dung động nào nhưng đối với nàng thì nàng chỉ cần hành động này của Vương Minh là đủ rồi. Nàng dúi đầu vào bộ ngực săn chắc của Vương Minh, nhắm mắt lại bình ổn chút tâm tình. Vương Minh thấy nàng nhắm mắt lại thì cũng không giục nàng mặc dù trong lòng hắn cái con quỷ “hiếu kỳ” đang liên tục giơ nanh múa vuốt cào xé. Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, Lê Thị Tuyết vẫn như cũ nhắm mắt lại, có đôi khi hai lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại với nhau, hàm răng cắn chặt, cơ thể run run có đôi khi thì cơ thể lại mềm nhũn, buông lỏng, buông ra đôi lông máy đang nhíu chặt. Hai trạng thái cứ thay liên nhau tiếp diễn bất quá theo quan sát của Vương Minh thì trạng thái thứ nhất có vẻ chiếm đa số. Hắn biết có lẽ dù rất cố gắng nhưng do cừu hận quá sâu nên nhất thời Lê Thị Tuyết vẫn chưa có thể bình ổn lại tâm tình để tiếp tục cùng hắn nói chuyện. Vì vậy Vương Minh quyết định đành buông tha. Bàn tay Vương Minh trượt dọc theo sống lưng của nàng, dừng lại tại bộ mông cỡ bự đặc biệt đàn hồi và săn chắc của nàng vỗ một cái rất mạnh. “A” Lê Thị Tuyết cảm giác từ một bên mông truyền đến cảm giác vừa nóng lại vừa rát, không thể nhịn nữa hô lên một tiếng. Vương Minh lúc này cũng chuyển người ngồi dậy, hắn nhìn Lê Thị Tuyết nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, để anh tiễn em về biệt thự” Lê Thị Tuyết hơi kinh ngạc một chút, nàng thật sự không ngờ Vương Minh lại đưa ra một đề nghị như vậy. Nàng mấp máy môi định nói nhưng lại nghĩ nghĩ một chút thì dừng lại không nói ra. Nàng gật đầu nói: “Vậy làm phiền anh” “Không phiền, không phiền. Được đưa một người đẹp như em về là vinh dự của anh” Vương Minh buông ra một câu nói đùa. “Phì” Lê Thị Tuyết không nhịn mà môi sen hé nụ cười. Nhìn đôi môi đỏ mọng, đầy đặn đang run run theo nụ cười thì Vương Minh có một xúc động muốn xông lên hôn nàng một cái bất quá hắn cũng chỉ nghĩ thôi chứ không động tay động chân làm thật. Dù sao hiện giờ thời gian cũng không còn nhiều, nếu hắn động thật thì có lẽ Vương Minh nhịn không được mà tiến thêm cùng nàng dây dưa làm hiệp ba mất. Với lại hiện giờ nàng đã là tình nhân của hắn, cơ hội để hắn cùng với nàng thân mật trong tương lại còn rất rất nhiều. Vương Minh cùng Lê Thị Tuyết xuống giường, gom lại quần áo của mình ở trên sàn rồi mặc lên người. Đêm qua vì đề phòng việc hai người “nói chuyện” sẽ kéo dài ra nên Vương Minh đã gọi điện cho Trương Nghĩa yêu cầu Trương Nghĩa cho nhân viên nghỉ một ngày thế nên lúc này trong công ty Vương thị hầu như không có một bóng người. Bất quá trong tòa nhà Trung Thành có hàng chục công ty khác chứ không phải chỉ có một công ty Vương thị thế nên Vương Minh và Lê Thị Tuyết chỉ có lén lút đi xuống tầm hầm để xe bằng cầu thang thoát hiểm mà thôi. Dù sao bộ dạng và quần áo của hai người lúc này đúng là không tiện để người khác thấy. Nhất là người phụ nữ đi cùng hắn hiện giờ không phải là một người bình thường mà là một nữ cường nhân cực kỳ nổi tiếng trong giới kinh doanh Việt Nam, hầu như bất cứ nhân viên văn phòng nào cũng đều biết đến nàng, nếu như có người thấy nàng và hắn ở trong bộ dạng như thế này thì Vương Minh sẽ không hề cảm thấy quá ngạc nhiên nào nếu ngày mai cái tin này truyền khắp cả thành phố Đông Doanh cùng các trang báo lá cải. Vương Minh rất không muốn điều này xảy ra chút nào bởi hắn ngay từ đầu đã xác định rõ ràng là mối quan hệ giữa hai người chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối không thể bị kéo ra ngoài sáng được thế nên hắn chỉ có thể tuyển chọn phương thức lén lút mang nàng đến tầng hầm để xe mà thôi. Hoàn hảo là Vương Minh có dị năng nhìn xuyên thấu thế nên hắn cùng Lê Thị Tuyết một đường đi xuống rất dễ dàng, không hề đụng một người nào, thuận lợi đi vào xe ô tô của Vương Minh. Hai người trên đường cũng không nói một câu, bên trong ô tô ngoại trừ tiếng nhạc du dương phát ra từ trong chiếc radio nhỏ. Vốn bình thường Đông Doanh trên đường phố giờ này chắc chắc xe cộ tập nập nhưng do tin tức Đông Doanh sắp bị khủng bố tập kích nên mọi người nơm nớp lo sợ, rất hạn chế ra ngoài vì vậy trên đường phố lúc này lưu lượng xe ít hơn bình thường rất nhiều. Vì đường phố rộng rãi với lại thời gian bữa trưa sắp đến nên Vương Minh lái xe rất nhanh bất quá khi đến gần biệt thự của Lê Thị Tuyết ở gần vùng ngoại thành thì Vương Minh giảm tốc độ xuống, mở ra dị năng quan sát mọi thứ xung quanh trong vòng bán kính 50m. Lê Thị Tuyết thấy bộ dạng cẩn thận dòm trước ngó sau của Vương Minh thì cũng biết hắn tưởng cái gì. Nàng nói: “Anh không cần phải cẩn thận như vậy đâu. Phụ cận biệt thự của em không có tai mắt của Phương Thiên Uy” Vương Minh gật đầu, giẫm chân ga tăng tốc độ. Đến khi còn cách biệt thư đúng 100m theo đường chim bay, Vương Minh cẩn thận một lần nữa mở dị năng đến cực hạn, cẩn thận dò xét tất cả phạm vi xung quanh biệt thự. Xác nhận là xung quanh không có kẻ nào khả nghi thì mới yên tâm lái xe đến tận trước cổng biệt thự của Lê Thị Tuyết. Xe dừng lại trước công biệt thự, Lê Thị Tuyết cũng không ngay lập tức xuống xe mà nhìn Vương Minh nói: “Anh có thể không cần rút người khỏi Giang Kiều nhưng nhớ phải chú ý đến một kẻ có tên là Lê Thanh Hải. Thực sự em cũng không biết nhiều về cái tên này nhiều lắm, em chỉ biết hắn kinh doanh sòng bạc ngầm ở khu vực biên giới gần Giang Kiều”