Siêu Cấp Ác Ma

Chương 35 : Hợp Nhất Hai Con Người

“Phải, nói cách khách ta chính là hắc ám nội khí bên trong ngươi” Dừng lại một chút người kia nói tiếp “Thực ra năm xưa hắc ám nội khí chọn ngươi là bởi vì hai lí do, thứ nhất là thân thể đặc dị của ngươi, thứ hai chính là cái bản chất thật của ngươi, hay nói cách khác chính là ta, rất thích hợp để dung hòa tính cách với hắc ám nội khí kia” “Nghĩa là sao?” Vương Minh khó hiểu hỏi. Người kia không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại “Ngươi biết tại sao các chủ nhân đời trước sở hữu hắc ám nội khí đều không dung hòa được với nó không” Vương Minh lắc đầu, đây cũng chính là điều hắn khó hiểu nhất nhưng mà đến bản thân một người từng sở hữu hắc ám nội khí như dì Bạch cũng không biết nên Vương Minh chỉ đàng để câu hỏi không có đáp án này này lại trong lòng. Bây giờ nghe cái tên kia nhắc đến nên trí tò mò của Vương Minh đột nhiên được đẩy lên đỉnh điểm, hắn bỏ mắc các khúc mắc lúc đầu chám chú lắng nghe. “Ngươi đã biết hắc ám nội khí nó có bản chất rất mạnh mẽ và kì lạ, những tên trước kia căn bản là bản chất của chúng không lọt vào mắt xanh của nó nhưng do bị cưỡng chế phải ở trong thân thể của đám người đó nên nó mới làm loạn” Vương Minh gật đầu. Giờ đây hắn đã hiểu tại sao không ai có thể sử dụng sức mạnh của nó, nhưng đến đây Vương Minh tò mò không hiểu mình có ưu điểm gì mà lọt vào mắt xanh của nói. Câu trả lời của người kia khiến Vương Minh khóc không ra nước mắt “Hắc ám nội khí nhắm trúng ngươi bởi sâu bên trong ngươi, con người của ngươi có tiềm năng trở thành siêu đại háo sắc và vô sỉ, đồng thời vô cùng khát máu.” “Khát máu thì ta nhận nhưng vô sỉ và háo sắc thì…” Người kia nhìn Vương Minh với ánh mắt khinh bỉ, cười nhạo nói “Đừng giả ngụy quân tử, ngươi nghĩ mấy tình huống gần đây thì xem…” Nói đến hai tình huống xấu hổ xảy ra gần đây, nhất là tình huống với cô nàng Nguyễn Giai Giai thì đúng là Vương Minh cứng lưỡi không còn gì để nói. Suy ngẫm lại bản thân Vương Minh tự hỏi chẳng lẽ trong bao năm qua chính mình đã lừa dối mình giả bộ ngụy quân tử sao. Đang tự hỏi bản thân thì người kia nói “Thực ra từ trước đến nay cái hắc ám nội khí mà ngươi dùng bất quá chỉ là một phần nhỏ sức mạnh của nó thôi.” Vương Minh nghe thấy vật thì giật mình vô cùng. Từ trước đến nay khi dùng hắc ám nội khí hắn ngỡ tưởng mình đã dùng được toàn bộ sức mạnh rồi nhưng mà bây giờ Vương Minh nghe thấy thế thì cảm thấy mình quá ảo tưởng rồi, nhưng trong lòng cũng kinh hãi bởi vì mới chỉ một phần nhỏ sức mạnh mà đã bá đạo như vậy, nếu mà có được toàn bộ sức mạnh thì không hiểu thế nào. Là một người luyện võ và là một kẻ già đời so với tuổi, đương nhiên trong lòng Vương Minh cũng có mong muốn truy cầu sức mạnh mẽ vô cùng, hắn biết sống trong thế giới hiện nay chân lí chính là nằm trong tay kẻ có sức mạn. Vương Minh hỏi “Vậy làm sao để có được toàn bộ sức mạnh của nó” Người kia cười cười nói “Chỉ có một cách duy nhất, ngươi và hắc ám nội khí phải là một, kể cả tính cách cũng phải là một” “Nghĩa là…” “Hãy để con người thật của ngươi bị kìm nén trong bao năm qua hiện ra, hãy thể hiện bản chất háo sắc, vô sỉ và khát máu cả mình. Đừng che giấu nó nữa” Vương Minh hơi chần chừ nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ thông, nếu bản chất của hắn vốn đã là thế thì hãy để nó như thế đi đằng nào qua hai chuyện xấu hổ kia thì có lẽ sớm muộn gì nó cũng thoát ra mà bộc lộ. Vương Minh dứt khoát gật đầu đồng ý. Người kia mỉm cười, nói “Được rồi bây giờ ta sẽ chuyển giao sức mạnh cho ngươi. Há miêng to ra và nhớ là đau đớn thế nào cũng phải chịu” Vương Minh gật đầu, mở rộng miện ra. Lập tức người kia biến thành một đạo khói đen, bay vào trong miệng Vương Minh. Một cảm giac đau đớn vô cùng xuất hiện, Vương Minh cảm thấy cả cơ thể mình như đang bị xé toạc ra vậy, hai mắt trợn trừng nhu muốn lồi ra khỏi hốc mắt. Cơn đau đớn dần đánh vào đại não của Vương Minh, không hiểu cơn thống khổ này diễn ra trong bao lâu đột nhiên Vương Minh rú lên một tiếng thảm thiết, cả cơ thể hắn ngã xuống sàn phòng. ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, Lúc này ở biệt thự Nguyễn gia ở Đông Doanh cũng có một người con gái đang trầm mặc, mất ngủ. Người con gái đó không ai khác chính là mĩ nhân Nguyễn Giai Giai. “Lại giấc mơ đó” Nguyễn Giai Giai lắc lắc đầu, suy nghĩ. Đêm nay vẫn là cái giấc mơ xuân mộng hôm qua lại xuất hiện. Và vứ mỗi lần nó xuất hiện, bản thân nàng lại không kiềm chế dược, cả người khô nóng nhất là phần hạ thân vô cùng ướt át. Thậm chí như cách đây ít phút, ban tay ngọc của nàng không tự chủ đã đưa xuống phía dưới tự an ủi. Nghĩ lại hành động của mình lúc đó, Nguyễn Giai Giai vừa ngượng vừa giận bản thân. “Cốc… cốc… cốc…” Ba tiếng gõ cửa vang lên khiến nàng giật mình, vội vàng điều chỉnh lại sắc mặc của mình, khi thấy đã có vẻ ổn ổn thì mới cất tiếng mời vào “Mời vào” Người mở cửa bước vào là Nguyễn Sinh, cha nàng. Thấy cha bước vào Nguyễn Giai Giai lên tiếng: “Cha muộn rồi cha còn chưa đi nghỉ sao” “Còn con thì sao, sao vẫn chưa ngủ” Nguyễn Sinh không trả lời mà hỏi ngược lại con gái, đồng thời ánh mắt nhìn nàng có vạn phần áy náy. “Con không ngủ được” Nguyễn Giai Giai đáp. Nhìn con gái yêu quí, Nguyễn Sinh cảm thấy vô cùng có lỗi, ông không ngờ đám người Nguyễn gia lại vô nhân tính đến như vậy, mặc dù đã rời khỏi Nguyễn gia vài chục năm nhưng ít ra đám người đó không nể mặt hắn thì cũng phải nể mặt người cha quá cố của hắn chứ. Vậy mà đằng này vì đạt được mục đích, chúng ra tay với cả đứa con gái bảo bối của Nguyễn Sinh. Trong mắt Nguyễn Sinh hiện lên một tia sát ý, lúc đầu nghe kế hoạch của bố vợ muốn hắn tiếp quản Nguyễn gia trong tương lại, hắn còn hơi chút do dự nhưng giờ đây Nguyễn Sinh đã quyết. Nguyễn gia không diệt thì hắn bị diệt. Cái cơ sự ngày hôm nay chính là do bọn chúng làm ra, không thể trách hắn trở mặt được. “Cha, có việc gì không” Thấy khuôn mặt của cha biến sắc liên tục, Nguyễn Giai Giai lo lắng ân cần hỏi thăm. Lúc này Nguyễn Sinh nhìn con gái, nói “Giai Giai, thời gian sắp tới sẽ rất nguy hiểm. Ta nghĩ con tốt nhất nên ở lại nhà, trừ lúc đến trường tốt nhất nên ở nhà. Nếu có ra ngoài nên mang theo nhiều vệ sĩ vào” Nguyễn Giai Giai gật đầu. Tuy rằng trong lòng nàng có đôi chút không thoải mái bởi tự do bị hặn chế nhưng nàng biết chắc chắn đang có chuyện gì đó xảy ra, cha nàng lo lắng cho sự anh toàn của nàng nên mới phải làm như vây. Tháy con gái đồng ý, Nguyễn Sinh cười cười hài lòng. Hắn biết tính tình của con gái hắn, Nguyễn Giai Giai là một người con gái mạnh mẹ, không thích bị trói buộc nên bắt nàng ở lì trong nhà 24/24 là điều khó hơn lên trời, vì vậy thuyết phục được đứa con gái chịu mang vệ sĩ theo khi ra ngoài đã là thành công lớn rồi. Xoa xoa đàu con gái, Nguyên Sinh nói “Đó mới là con gái ngoan của cha chứ. Được rồi cũng muộn, con ngủ đi, giữ gìn sức khỏe mai còn phải đến trường chứ” “Vâng” Nguyễn Giai Giai đáp. Nhìn thấy cha đã ra ngoài, nàng nằm xuống, cố nhắm mắt lại nhưng cứ nhăm mắt lại thì hình ảnh người nam nhân thần bí kia lại xuất hiện, rồi tiếp sau đó là lại cái hoạt cảnh đáng xấu hổ kia. “Lại nữa” Nguyễn Giai Giai bật dậy, cắn răng nói rồi lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh. Thay xong chiếc quần lót ướt sũng lúc nãy, Nguyễn Giai Giai trở lại giương, nằm trằn trọc đến tận đêm khuya mệt quá mà thiếp đi. ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, Vương Minh tỉnh dậy thì thấy bên ngoài đã gần trưa rồi. Đứng trước gương Vương Minh săm soi cơ thể của mình, không có gì khác biệt cả. Xếp chân ngồi vạn khí, Vương Minh rất vui mừng. Lúc trước trong cơ thể Vương Minh tồn tại hai loại nối khí riếng biệt, loại thứ nhất là nội khí mà hắn tuy luyện được, loại thứ hai chính là hắc ám nội khí. Vương Minh mấy lần thử dung nhập hai thứ này vào với nhau cuối cùng kết quả đều là thất bại thể thảm. Nhưng lần này đã khác, Vương Minh cảm thấy trong cơ thể chỉ còn tồn tại duy nhất một loại nối khi là hắc ám nội khí, điều đặc biệt là hắc ám nội khí đã mạnh mẽ và dễ dàng không chế hơn trước. Vương Minh hít thở một hơi, thử vận nỗi khí ra xung quanh cơ thể. Một làn hắc huyết mờ mờ ảo ảo xuyết hiện xung quanh người Vương Minh, Vương Minh vô cùng hưng phấn thử tập trung chúng lại. Rất nhanh làn khói xung quanh đã kết tụ lại trong bàn tay trái của Vương Minh, một cây đao màu hắc huyết xuất hiện. Vương Minh vui mừng tốc độ kết tinh của hắc ám nội khí ở bên ngoài đã nhanh gấp mười lần bình thường, mà nhìn cây đao trong tay Vương Minh cảm thấy uy lực và độ sắc bén của nó có lẽ đã tăng lên vài lần là ít. Vương Minh ý thức được rằng có được sự thăng tiến về thực lực như hiện nay chính là do cái sự kiện kì quái tối qua. Nhìn cây đao trên tay đầy hưng phấn, Vương Minh rất muốn tìm cái gì đó để thử đao thì tiếng chuông điện thoại vang lên “Hầu Toàn có chuyện gì vậy” “Vương ca, chuyện bên Tam Hổ bang đã lo xong” Hầu Toàn bên kia hoan hỉ báo tin vui. Vương Minh gật đầu, hiệu suất làm việc của bọn chúng cao thật, mới có hơn ngày đã đám phán xong. Vương Minh cao chí vô cùng, nói: “Vậy bên kia có gây khó dễ gì không” “Cũng không dám ra điều kiện gì quá đáng, chỉ là mong hai bên hợp tác bình đăng thôi” “Hợp tác bình đẳng” ở đây thực ra nói cho văn vẻ mà thôi, bản chất chính là nước sông không phạm nước giếng, mội người đều không xen vào công việc của bên kia. Điều kiện này bất quá chỉ là nói xuông nhưng Vương Minh không hiểu bằng cách nào mà đám Hầu Toàn lại làm cho bọn Tam Hổ bang thỏa hiệp dễ dàng như vậy nhỉ. Tò mò hỏi thì khi nghe câu trả lời của Hầu Toàn, Vương Minh lắc lắc đầu cười. “Cũng không có gì đâu đại ca. Chỉ là lúc đám phán từng người em cho anh em mỗi người giắt lưng một khẩu AK-47 xông vào nói chuyện với từng tên đầu lĩnh một” Hèn chi lại dễ dàng như vậy. Phải biết là ở đất nước này, mặc dù là xã hội đen nhưng xã xỉ lắm cũng chỉ sở hữu vài khẩu súng lục bình thường mà thôi, huống chi là AK. Nhìn thấy khẩu AK-47 mà không sợ vỡ mật ra thì đúng là lạ không khác gì lợn nái biết leo cây. “Vậy bao giờ thanh toán đám Mặt Sẹo” Vương Minh hỏi “Chắc là phải 5 ngày nữa” Hầu Toàn đáp “Không được, muộn nhất là ba ngày nữa, Mặt Sẹo phải chêt. Hiện giờ hắn không khác gì một con chó điên rồi, giải quyết càng nhanh càng đỡ phiền phức” “Vâng thưa Vương ca” Cúp mày, Vương Minh ngồi xuống ghế salon ở phòng khách bắt đầu suy tính tương lại. Hiện giờ quận 13 coi như đã xong, sớm muộn cũng nằm trong tay đám người Hầu Dũng. Nhưng mà cái quận này nghèo kiết xác, Vương Minh không muốn lúc nào cũng phải cấp tiền để nuối sống một cái bang mắc dù với số tiền trong tài khoản hiện nay thì việc này là quả nhỏ nhưng Vương Minh cái bang phái này dần dần độc lập được, tự kiếm sống mà nuôi thân. Muốn làm như vây thì chỉ có cánh nắm giứ các khu vực phát triển. Khổn nỗi hiện nay tình thế ở Đông Doanh, muốn mở rộng phạm vi anh hưởng ra các quận khác thì thật là điều vô cùng khó khăn. Nhìn bản đồ trên máy tính, Vương Minh cảm thấy rất đau đầu, hắc đạo Đông Doanh từ lâu đã sớm định hình và ổn định, các thế lực mới nổi như Hắc bang của hắn muốn trỗi dậy thì cần phải có một biến cố lớn nào đó làm suy yếu các bang hội lâu năm. Mà với thế cục Đông Doanh hiện nay muốn xảy ra một biến cố lớn đánh bật gốc rễ của các bang hội lâu năm là điều không thể trừ phi có sự can thiệp của một thế lực cực kì hùng mạnh từ bên ngoài vào. Nhìn tấm bản đồ của Google Earth, một ý tưởng lóe lên trong đầu Vương Minh. Hắn cười đầy khoái chí, lẩm bẩm “Nếu ở đây không được thì không có nghĩa là nơi khác không được”