Siêu Cấp Ác Ma

Chương 346 : Thất Bại (4)

Nguyễn Phi Long nghe Minh “khỉ” trả lời thì không có chút nào hạ hỏa cả, thở phì phì rống lên: “Đ** còn bé đó là tiểu thư của Thư gia đó. Thư gia thủ đô, mày có hiểu cái tên đó có ý nghĩa gì không” Minh “khỉ” nghe được thận phận của Thư Kiều xong mà lòng run rẩy, cả người mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm như tắm. Hắn đương nhiên hiểu cái tên đó là có ý nghĩa gì. Tuy rằng Thư gia so với Nguyễn gia kém hơn rất nhiều nhưng dù sao Thư gia cũng được mệnh danh là một trong năm đại gia tộc của Việt Nam, thực lực cũng không phải tầm thường nên Nguyễn gia ít nhiều cũng nhường ba phần. Thế nên dù nếu như hắn dám có hành động gì đắc tội với Thư gia thì Nguyễn gia sẽ không thèm bảo vệ hắn thậm chí còn thẳng tay ném bỏ hắn, lập tức đem hắn ra làm vật chịu tội. Dù sao hắn trong mắt Nguyễn gia quá mức nhỏ bé, những kẻ như hắn dưới trướng Nguyễn gia không đến vài trăm nghìn thì cũng vài chục nghìn, chết một tên như hắn cũng chẳng làm Nguyễn gia sứt mẻ hay hao tổn gì cả. Với lại trong tình cảnh hiện nay thì , khi mà Nguyễn gia đang cùng với chính phủ âm thầm so găng với nhau trong bóng tối, tứ đại gia tộc còn lại thì đang bất động âm thầm quan sát, nếu như chỉ vì một nhân vật bé hơn con kiến như hắn mà gây thù chuốc oán với Thư gia, khiến Thư gia cũng nhảy vào cuộc đấu này thì đúng là một hành động không hề khôn ngoan chút nào cả. Thế nên nếu hắn dám động đến một sợi lông trên người Thư Kiều, trừ phi Nguyễn Hải Thượng đột nhiên lẩm cẩm lú lẫn thì may ra hắn mới có con đường sống bất quá cái trường hợp này nhỏ đến mức gần như chắc chắc sẽ không bao giờ xảy ra vì vậy Minh “khỉ” nhận định, kết quả lúc đó của hắn chỉ duy nhất có một, đó là phải chết. Mà chết đó là nhẹ nhàng nhất, nếu như sống không bằng chết thì… Vừa mới tưởng tượng đến thôi mà Minh “khỉ” cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng thầm cảm tạ Nguyễn Phi Long trăm vạn lần vì vậy tiếp theo, dù Nguyễn Phi Long mắng chửi có khó nghe đến như thế nào đi nữa thì hắn trong lòng cũng không có chút gì khó chịu hay bất mãn. Chửi chán chê mê mỏi, đến nỗi Nguyễn Phi Long cảm giác yết hầu của hắn giống như sắp bị xé rách, hơi đau đau, quai hàm cũng muốn trật ra thì hắn mới dừng lại. Nguyễn Phi Long nhận một cốc nước từ nữ thư ký, uống một hơi cạn sạch thì cái cảm giác đau đau ở họng dịu dần. Ho khan một tiếng, Nguyễn Phi Long nói: “Được rồi, tạm thời mày cứ ở lại Đông Doanh đi, đừng trở về Nam Hải vội, cả người của mày cũng giữ ở lại luôn đi. Nhưng nhớ trốn cẩn thận, quản tốt đám đàn em của mày đừng để bọn chúng gây chuyện. Mà tao cũng nói trước luôn nếu chúng mày bị cái tên chủ công ty Vương thị bắt thì cũng đừng trách tao không cứu bởi tao dù muốn cũng không cứu được bọn mày đâu” “Dạ da em biết rồi. Anh yên tâm” Minh “khỉ” lập tức thề thốt nói đồng thời trong lòng hắn đang cực kỳ vui mừng bởi hắn biết Nguyễn Phi Long lưu bọn hắn ở lại Đông Doanh chắc chắc sẽ có việc để trọng dụng. Mà Nguyễn Phi Long có việc cho hắn tức là Nguyễn Phi Long cũng không vì hai lần nói ngu xuẩn của hắn mà ghẻ lạnh bỏ rơi hắn, hắn vẫn sẽ là cánh tay trái đắc lực của Nguyễn Phi Long. Như thế thì thử hỏi làm sao mà Minh “khỉ” không vui sướng được cơ chứ. “Yên tâm cái s***” Tuy rằng miệng nói không yên tâm nhưng trong lòng Nguyễn Phi Long lại ngược lại bởi ở Minh “khỉ” hội tụ đầy đủ các phẩm chất như: khôn ngoan, cẩn thận, nhẫn nhịn chịu đựng, không từ thủ đoạn, không nắm chắc tám phần thì không ra tay, đều là những phẩm chất cần thiết đối với một kẻ muốn sinh tồn trong hoàn cảnh nguy hiểm. Với lại tình hình ở Đông Doanh hiện giờ cũng khá hỗn loạn nên đối với loại người như Minh “khỉ” thì chẳng khác nào cá ở trong nước, không lo sợ bị đối phương tóm được. Lúc này Nguyễn Phi Long liếc nhìn đồng hồ trong phòng làm việc, thấy cũng hơi muộn nhưng chuyện lần này rất quan trọng nên hắn quyết định lập tức đến gặp Nguyễn Hùng. Dù sao lần này việc bắt cóc thất bại thì những gì Nguyễn Hùng đã chuẩn bị để đối phó với công ty Vương thị cần phải thay đổi thế nên hắn nhất thiết phải cùng Nguyễn Hùng bàn bạc lại, cùng nhau làm ra một kế hoạch mới. -------------------------o0o-------------------------- Nguyễn Hùng đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Nguyễn Phi Long thì cảm thấy là lạ. Hắn rất rõ ràng thói quen của cậu em họ cùng lớn lên từ bé đến lớn này, ngày thường vào giờ này thì Nguyễn Phi Long nếu không phải đang nằm trên bụng phụ nữ thì cũng đang tụ tập với đám bạn ăn chơi của hắn ở một hộp đêm nào đó uống rượu chơi gái. Nguyễn Phi Long cũng rõ ràng biết hắn không ham thú mấy cái chuyện này nên cũng sẽ không bao giờ gọi điện hắn rủ rê hắn thế nên không có nguyên cớ gì mà Nguyễn Phi Long lại gọi điện cho hắn vào cái giờ này cả. Cảm thấy kỳ lạ cùng tò mò, Nguyễn Hùng muốn thông qua điện thoại hỏi Nguyễn Phi Long nhưng nghe Nguyễn Phi Long nói đang trên đường đến biệt thự của hắn thì Nguyễn Hùng cũng không hỏi nữa. Dập điện thoại, Nguyễn Hùng vắt tay lên trán ngẫm lại cuộc điện thoại của Nguyễn Phi Long vừa rồi. Nhớ đến cái thái độ nói chuyện của Nguyễn Phi Long, giọng nói của Nguyễn Phi Long thì trực giác của Nguyễn Hùng mách bảo hắn rằng Nguyễn Phi Long lần này đến mang cho hắn tin tức chắc chắn sẽ không tốt lành gì. “Chẳng lẽ cái kế hoạch bắt cóc kia thất bại?” Nguyễn Hùng đột nhiên nghĩ. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy điều này có khả năng bởi hiện giờ việc khiến Nguyễn Phi Long đau đầu nhất chính là sự tấn công của hai công ty Vương thị và Thư Kiều, chỉ có sự việc liên quan đến hai công ty kia mới làm cho hắn vào giờ này có thể bò xuống giường cấp tốc chạy đến gặp hắn. Nguyễn Hùng nhoẻn miệng cười, sắc mặt rất bình thản tự nhiên bởi vì ngay từ đầu khi hắn bảo Nguyễn Phi Long dùng mấy hành động bẩn thỉu đối phó với Vương thị thì hắn đã chuẩn bị sẵn trường hợp Nguyễn Phi Long thất bại rồi. Bật dậy khỏi giường, Nguyễn Hùng mặc một bộ quần áo ở nhà đi đến phòng làm việc ngồi đợi Nguyễn Phi Long. Nguyễn Phi Long cũng không để Nguyễn Hùng phải chờ đợi quá lâu, khoảng chừng mười lăm phút sau khi hắn gọi điện cho Nguyễn Hùng thì hắn đã lái xé đến trước cửa xe biệt thự của Nguyễn Hùng. Biệt thự của Nguyễn Hùng nằm trong khu biệt thự của Nguyễn gia, đồng thời thân là người được chỉ định làm kẻ kế vị chiếc ghế gia chủ nên biệt thự của Nguyễn Hùng năm sâu tận trong vùng trung tâm của khu biệt thự, được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp bảo vệ, cực kỳ nghiêm ngặt và an toàn ở cả ngoài sáng lẫn trong tối. Bất quá cái loại bảo vệ này cũng chỉ là đối với người ngoài mà thôi, đối với Nguyễn Phi Long thì những người có nhiệm vụ bảo vệ cũng không dám ngăn chặn bởi tất cả nhân viên bảo vệ ở đây không ai không biết Nguyễn Phi Long và thân phận hắn, cũng rất quen thuộc với biển số xe của hắn. Thế nên vừa thấy biển số chiếc xe của Nguyễn Phi Long cũng không có ngăn cản gì cả, ngược lại còn chủ động mở đường. Nguyễn Phi Long đợi cửa biệt thự được một nhân viên bảo vệ mở ra liền lập tức chạy vào. Cũng không phải lần đầu tiên hắn đến biệt thự của Nguyễn Hùng nên rất quen thuộc mọi đường đi lối rẽ trong biệt thự. Hắn đỗ xe, đi vào phòng khách, không thấy thấy Nguyễn Hùng ở đây thì hắn biết Nguyễn Hùng đang đợi hắn ở trong phòng làm việc nên lập tức chạy đến phòng làm việc của Nguyễn Hùng. Đến phòng làm việc của Nguyễn Hùng, Nguyễn Phi Long cũng chẳng thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào.