Siêu Cấp Ác Ma

Chương 335 : Chuyện Xưa Của Lê Thị Tuyết (1)

Hiện giờ là sáu giờ sáng, Vương Minh lúc này đang ngồi trên ghế salon dùng để tiếp khách trong phòng làm việc của Trương Nghĩa. Ngồi tại đây, Vương Minh không hỏi nghĩ đến việc làm tối quá của hắn, đến bây giờ nghĩ lại Vương Minh vẫn cảm thấy quá mức hoang đường, có cảm giác đó là mộng ảo chứ không phải là thật. Thực sự Vương Minh cũng rất hi vọng đó chỉ là mộng nhưng nhìn người phụ nữ trong bộ trong phục tại nhà, trên mặt treo vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng trước mặt thì Vương Minh biết hi vọng của hắn chỉ là hão huyền mà thôi. Vương Minh lúc này trong lòng thực sự rất hối hận bởi vì hắn biết việc tối quá xảy ra đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải những bộ nàng ta trong những điều kiện. Thực ra Vương Minh có thể chọn lựa phủi mông phủ nhận nhưng nếu hắn làm như vậy thì Vương Minh cũng sẽ không bất ngờ gì khi mà trong tương lai gần hắn và nàng sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung, thậm chí còn đến tình trạng không chết không ngớt. Vương Minh thật sự không muốn có một đối thủ như nàng ta bởi vì chỉ cần nhìn nàng ta một thân một mình có thể phát triển tập đoàn Tuyết Thiên đến hiện tại thì cũng hiểu được nàng ta không phải là người tầm thường, có một kẻ thù như vậy quả thật là quá đau đầu. Ngồi ở phía đối diện với Vương Minh, lúc này Lê Thị Tuyết ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Minh, nhìn từ bên ngoài thì thấy bộ dạng của nàng rất bình thản như thể chuyện tối quá chưa hề xảy ra. Nhưng không một ai ngoài nàng biết được rằng lúc này trong nội tâm của nàng đang cực kỳ rung động và bất đắc dĩ. Lê Thị Tuyết từ trước đến nay có một bí mật luôn được nàng giữ kín trong lòng. Đó chính là việc nàng là một giả khí giả. Nói nàng là khí giả bởi vì nàng trong cơ thể sở hữu một cỗ nội khí còn nói là giả bởi vì cái thứ nội khí này là di truyền từ cha nàng, là thứ mà tất cả các thế hệ trong gia tộc nàng từ đời tổ tiên nàng đến đời nàng luôn có ngay từ khi sinh ra chứ không phải như khí giả bình thường là do sự biến dị gien tạo ra thế chất mà tạo thành nội khí. Với cả nàng khác với các khí giả khác, cho dù tập luyện như thế nào thì cái thứ nội khí này vẫn không thể phát triển lớn mạnh được, nó vẫn chỉ giữ nguyên ở mức độ. Vì hai lý do như vậy nên nàng không thể là một khí giả đúng nghĩa được mà chỉ có thể được gọi là giả khí giả mà thôi. Chưa hết, thứ nội khí này công dụng cũng rất kỳ lạ, hoàn toàn khác biệt so với nội khí thông thường. Nếu như là nội khí bình thường thì khí giả có thể thể thông qua nội khí để rèn luyện cơ thể đồng thời có thể dùng nội khí để công kích đối thủ nhưng đối với nàng, cái thứ nội khí kia không hề giúp nàng rèn luyện thể chất, có chẳng chỉ là giúp làm tăng lên mị lực của nàng đồng thời khiến nàng sở hữu một loại khí chất đặc biệt có thể thôi thúc dục vọng trong đàn ông. Còn nói về khả năng công kích của thứ nội khí này thì nó hoàn toàn không có một chút khả năng nào bất quá nó lại có một khả năng đặc biệt và độc nhất vô nhị. Nó có thể chuyển hóa thành mùi thơm cơ thể, thông qua tuyến mồ hôi tản mát ra không gian xung quanh, kích phát dục hỏa trong cơ thể những mục tiêu hô hấp phải nó, mục tiêu hô hấp càng nhiều thì dục hỏa lại càng bị kích phát nhanh hơn. Đến khu mục tiêu bị dục hỏa đánh vỡ phòng tuyến lý trí thì thứ nội khí sẽ tấn công, xâm chiếm lên bộ não của đối phương đồng thời biến đối phương thành một con rối, bị Lê Thị Tuyết điều khiển cả về hành động và ý thức trong một khoảng thời gian nhất định. Về phần thời gian khống chế là bao lâu còn phải thù thuộc vào lý trí của đối phương cùng với trạng thái tinh thần của nàng. Lê Thị Tuyết từ trước đến này dùng khả năng của mình rất ít khi thất bại, phần lớn đàn ông tiếp xúc với nàng đều bị nàng không ít thì nhiều khống chế thế nên ngày hôm qua, sau khi nhận thấy thái độ cứng rắn không chịu nhượng bộ của Vương Minh thì nàng quyết định dùng đến thứ nội khí kia để khống chế tạm thời Vương Minh. Nàng rất tự tin nhưng thật sự là nàng vạn lần không ngờ rằng Vương Minh có thể thoát ra sự khống chế của nàng dễ dàng như vậy, đã thế lại còn tự hại bản thân mình, bị đối phương cưỡng hiếp ngay tại chỗ. Lại nói đến việc nàng bị Vương Minh cưỡng hiếp tối qua. trong nội tâm nàng cũng không trách Vương Minh cưỡng hiếp nàng bởi vì nàng cho rằng lỗi hoàn toàn là từ phía nàng, là nàng tự gieo gió thì gặp bão mà thôi, Vương Minh không hề có lỗi gì cả. Ai bảo nàng kích thích dục vọng của Vương Minh lên tốt định lại không thể khống chế được hắn chứ. Vì vậy sáng nay, khi tỉnh lại nàng cực kỳ bình thản, cũng không ném cho Vương Minh những cái ánh mắt đầy thù hận mà chỉ lặng lặng đứng dậy, mặc bộ quần áo mà Vương Minh đã chuẩn bị sẵn rồi cùng hắn đi ra bên ngoài. Không biết nếu như để nàng biết việc nàng bị cưỡng hiếp hôm qua thực sự Vương Minh cũng có một phần lỗi khá nặng trong đó thì không biểu nàng vẫn sẽ còn giữ được tình trạng như hiện tại hay không. Vương Minh và Lê Thị Tuyết lúc này trong lòng đều tự nhận sự việc ngày hôm qua là lỗi của bản thân thế nên cả hai người đều cảm thấy rất khó mở miệng vì vậy dù đã gần một tiếng trôi qua những hai người vẫn chỉ im lặng nhìn nhau, mỗi người đều tự chìm đắm trong suy tư của riêng mình, khiến cho cả không gian trong căn phòng làm việc này trở lên tĩnh lặng, có phần hơi ngột ngạt. “Xin lỗi” Cuối cùng Vương Minh nhận thấy cứ tiếp tục duy trì bầu không khí giữa hai người như thế này là không ổn, là đàn ông nên Vương Minh tự nhận trách nhiệm lên tiếng trước phá vỡ tình trạng khó xử và bế tắc giữa hai người hiện tại. “A” Vương Minh đột nhiên lên tiếng kéo Lê Thị Tuyết ra khỏi dòng suy nghĩ, giật mình nhất thời không hiểu Vương Minh tại sao lại nói hai từ kia. Phải mất vài giây sau nàng mới nhận ra ý nghĩa của hai từ đó, nàng lắc đầu nói: “Không phải lỗi của cậu, tôi cũng là người có lỗi trong việc đó” “Nhưng mà…” “Được rồi, không nhắc đến việc đó nữa, hãy coi đó như là một giác mộng là được” Lê Thị Tuyết thấy Vương Minh còn định tiếp tục dây dưa ở cái chủ đề xấu hổ kia lập tức lên tiếng cắt lời của Vương Minh đồng thời cũng đặt dấu chấm hết cho cái chủ đề này, không để cho Vương Minh tiếp tục. Vương Minh thấy vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết tại sao Lê Thị Tuyết lai có thể chấp nhận việc tối qua nhẹ nhàng như vậy nhưng dù sao Lê Thị Tuyết phản ứng như vậy đối với hắn trăm lợi không có hai nên hắn cũng thuận theo nàng không dây dưa ở cái vấn đề xấu hổ kia nữa. Đồng thời hắn cũng vì sự phản ứng rộng lượng của Lê Thị Tuyết mà vô cùng cảm kích, ánh mắt nhìn nàng cũng tốt lên không ít. Vì vậy hắn trong lòng hạ quyết định tí nữa khi nói lại về những điều kiện sẽ lùi một chút nhượng bộ nàng ta. Vương Minh lúc này nghĩ rằng sẽ tiến đến tiếp tục bàn bạc về những điều kiện còn đang dang dở tối qua nhưng hắn cảm thấy bầu không khí giữa hai người vẫn không quá được tự nhiên thoải mái, rất không tốt để bàn bạc công việc thể nên hắn nghĩ tìm kiếm một đề tài nói chuyện phiếm nào đó để giúp hai người có thời gian điều tiết lại trạng thái hiện tại cho thích hợp. Nghĩ nghĩ một lát, Vương Minh đột nhiên hỏi Lê Thị Tuyết một câu: “Chủ tịch Lê, chị là một dị năng giả?”