Siêu Cấp Ác Ma
Chương 283
Người xưa có câu cẩn thận vẫn hơn vì vậy Nguyễn Hải Thượng quyết định siết chặt hơn việc giám sát đối với các thành viên của gia tộc Morgan tại Việt Nam. Hắn ra lệnh cho số 13
“Số 13, lập tức tăng cường thêm người giám sát nhóm người của gia tộc Morgan đồng thời phái thêm người thu thập thông tin trên toàn khu vực các tỉnh miền Nam. Lệnh cho quân khu Nam Hải sẵn sằng trong tình trạng chiến đấu”
“Vâng, thuộc hạ ghi nhớ”
Số 13 đáp, mặc dù hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm tại sao gia chủ lại tăng cường giám sát đối với đồng minh là gia tộc Morgan nhưng hắn ít nhất cũng hiểu một điều là trong tình hình hiện giờ tốt nhất là nói ít một chút làm nhiều một chút thì hơn
Nguyễn Hải Thượng gật đầu rồi nhìn Số 12 ở bên cạnh Số 13 hỏi
“Việc ở Đông Doanh tiến hành đến đâu rồi”
Số 13 nghe Nguyễn Hải Thượng nhắc đến công việc của mình thì có chút xấu hổ cúi đầu nói
“Mong gia chủ thứ tội, ở Đông Doanh gần đây xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nên chắc là mọi việc không được thuận lợi như dự kiến”
Nguyễn Hải Thượng nhíu mày. Hắn lúc này rất bực mình tự hỏi chẳng lẽ tháng này là tháng đen đủi của hắn, sao việc gì cũng không thuận lợi là sao. Hết một cái tai họa to tướng tự dưng đổ lên đầu, lại đến kế hoạch ấp ủ bấy lâu bị trì hoãn, Nguyễn Hải Thượng thở phì phò cố kìm nén cơn tức giận đang bộc phát trong người nhưng giọng nói đầy khó chịu hỏi
“Nói, rốt cuộc là việc gì xảy ra”
Số 12 nào dám chậm trễ, vội vàng trình bày
“Thuộc hạ theo y như kế hoạch vốn đã nắm được Thanh Long đường và Bạch Hổ đường vào trong tay, dùng tiền tài và gái kết hợp với đe dọa và dụ dỗ gần như chuẩn bị nắm hoàn toán nhóm cố vấn của Liên Minh trong tay thì đột nhiên một đám sát thủ lù lù xuất hiện, trong một ngày xử lí sạch sẽ đám người cố vấn kia, hiện giờ không chỉ Liên Minh mà cả hắc đạo Đông Doanh đang náo loạn vì sự việc động trời này”
“Chỉ việc nhỏ này mà cản trở kế hoạch việc chiếm giữ Liên Minh sao?”
Nguyễn Hải Thượng lúc này tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng. Vốn hắn tưởng chuyện gì to lớn lắm hóa ra là một chuyện nhỏ như con muỗi thế này. Việc này tính ra thì là gì chứ, hiện giờ Nguyễn gia nắm trong tay một nửa lực lượng chiến đấu của Liên Minh lại cộng thêm gần đây còn đưa vài người thí nghiệm thuốc Siêu nhân vào trong Thanh Long đường và Bạch Hổ đường giúp hai đường này sức chiến đấu tăng vọt mà hiện giời nhóm Cố vấn của Liên Minh đã bị thanh toán hết sạch vì vậy chỉ cần dùng lực lượng cường đại hiện giờ tiêu diệt nốt hai phân đường còn lại là Hắc Phượng đường và Lân Giác đường chẳng phải là dễ dàng chiếm giữ lấy Liên Minh vào tay. Một việc đơn giản như vậy mà Số 12 cũng không làm được, thử hỏi Nguyễn Hải Thượng làm sao mà không tức giận được cơ chứ.
Số 12 biết ông chủ tức giận với mình, hắn cười khổ nói
“Gia chủ, người đừng tức giận, hãy bình tĩnh nghe thuộc hạ nói đã”
“Được rồi, ngươi nói đi”
Nguyễn Hải Thượng lúc nãy tâm tình đột nhiên bộc phát nên cũng không nghĩ rõ ràng mọi việc lắm. Lúc này bĩnh tĩnh lại thì mới nhận ra điều kì lạ trong đó, Số 12 từ trước đến nay vốn đảm nhiệm công việc của Nguyễn gia tại hắc đạo vì vậy chắc chắn không xa lạ gì với các quy tắc của hắc đạo, làm sao hắn lại không nghĩ ra việc dùng sức mạnh chiếm lĩnh Liên Minh chứ. Càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có điều gì đó khúc mắc nên cơn tức giận vừa xuất hiện của Nguyễn Hải Thượng lập tức biến mất, giọng nói cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Số 12 nhìn thấy Nguyễn Hải Thượng đã bĩnh tĩnh không còn tức giận nữa, thở phì một cái. Hắn bắt đầu kể ra nỗi khổ của mình. Thực sự khi vừa biết tin này hắn mừng đến nỗi muốn hét to lên vì sung sướng bởi đám người trong nhóm Cố vấn của Liên Minh chết đi thì vật cản cho việc chiếm giữ Liên Minh giảm đi hơn phân nửa, trong lòng hắn lúc đó còn muốn cảm ơn hậu tạ đám sát thủ kia vì đã giúp hắn giải quyết được một phần rắc rối. Hắn đang định cầm điện thoại gọi điện cho Bạch Hổ phân phó Bạch Hổ cùng Thanh Long chuẩn bị lực lượng tấn công bất ngờ hai phân đường còn lại, diệt trừ nốt hai vật cản cuối cùng là Lân Giác và Hắc Phượng, chính thức hoàn thành kế hoạch thâu tóm Liên Minh nhưng ai ngờ hắn còn chưa kịp gọi điện thì Bạch Hổ đã gọi điện tới trước kèm theo đó là một tin dữ. Số 12 thật sự không ngờ được vào lúc này Thanh Long đường và Bạch Hổ đường lại bị kẻ khác tấn công. Đối phương tấn công đều sử dụng bom và các vũ khí tối tân khiến cho hai phân đường chịu thiết hại rất lớn, sức chiến đấu giảm sút xuống còn gần một nửa so với bình thường.
Chỉ mới một phút trước đó Số 12 còn như đang ở trên thiên đường thì sau cuộc điện thoại này của Bạch Hổ, hắn cảm giác mình như đang ở chín tầng địa ngục. Hắn rất giận, cực kỳ tức giận, lúc đó hắn suýt nữa đưa ra một quyết định hồ đò là dùng đám người thí nghiệm thuốc Siêu nhân đang ẩn náu ở nơi ở của Bạch Hổ đường và Thanh Long đường nhưng may mắn là hắn vẫn còn có chút lí trí nên tỉnh ngộ kịp thời, bởi nếu không một khi đám người đó xuất hiện chắc chắn sẽ không thoát khỏi tai mắt của chính phủ đang giăng ra khắp nơi trên toàn khu vực miền Nam này mà trong tình hình nhạy cảm hiện giờ, một khi sự việc này lộ ra ngoài chắc chắn sẽ dẫn đến vô vàn bất lợi cho Nguyễn gia.
Vì lực lượng giảm sút mà lực lượng mạnh nhất lại không thể xuất hiện vì vậy Số 12 đành bỏ việc tấn công bất ngờ Hắc Phượng đường và Lân Giác đường nhưng lửa giận của hắn cần gấp một nơi để phát ra vì vậy hắn quyết định trút giận lên đám người tấn công Bạch Hổ đường và Thanh Long đường. Nhưng có lẽ ông trời không thuận lòng hắn, cái đám người đó sau khi tấn công thì lập tức rút lui biến mất một cách kỳ lạ, cho dù số 12 đã phái toán bộ đội Chó săn đi tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra được một chút manh mối hữu ích nào cả, cứ như thể đám người đó không tồn tại trên đời vậy.
Lúc kể lể đến đoạn này, đột nhiên số 12 nghĩ đến vụ tấn công đám người chính phủ cũng cách thành phố Đông Doanh không xa, hắn cảm giác như mình đã tìm ra được một sự liên kết nào đó trong hai vụ tấn công này nhưng lại không dám khẳng định vì vậy thận trong nói ra suy nghĩ của minh với Nguyễn Hải Thượng
“Gia chủ, liệu ngài có nghĩ rằng đám người tấn công Bạch Hổ đường và Thanh Long đường với đám người tấn công người của chính phủ là một bọn không”
Số 13 ngồi bên cạnh hai tay khoang trước ngực gật đầu nói
“Gia chủ, thuộc hạ nghĩ khả năng này rất có thể. Nếu những kẻ tấn công Bạch Hổ đường và Thanh Long đường có thể có được những loại súng ống hiện đại như Số 12 nói thì đám người đó đã không thể chủ là mấy bang phái hắc đạo cỏn con được”
Nguyễn Hải Thượng không phát biểu ý kiến, một tay trống cằm, một tay đặt trên mặt bàn dùng ngón trỏ gõ gõ, trầm ngâm suy nghĩ. Nghi vấn của Số 12 cũng giống nghi vấn của hắn trong lúc này nhưng Nguyễn Hải Thượng cũng chưa chắc khẳng định hoàn toàn bởi hắn cảm thấy có một điểm kỳ lạ trong đó. Giả sử như hai đám người kia là một, bọn chúng đã dám huy động một lực lượng lớn dị năng giả tấn công người của chính phủ thì việc gì lại phải dùng súng ống tấn công người của Bạch Hổ đường và Thanh Long đường làm gì cho phiền phức cơ chứ, chỉ cần dùng dị năng giả có phải là gọn nhẹ và dễ dàng hơn bao nhiêu hay không.
Quả thật lúc này Nguyễn Hải Thượng lại lâm vào tính cảnh khó nghĩ, vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục ra một mệnh lệnh tương như lúc trước ra lệnh cho Số 12.
“Được rồi, tình hình đã như vậy thì tạm thời chậm lại kế hoạch đánh chiếm Liên Minh. Số 12, ngươi lập lúc cho người nhanh chóng củng cố lực lượng của Bạch Hổ đường và Thanh Long đường, ta muốn trong thời gian chậm nhất là một tháng hai phân đường đó phải khôi lại hoàn toàn sức chiến đấu ban đầu”
“Vâng thuộc hạ đã rõ”
Số 12 nói
Nguyễn Hải Thượng gật đầu tiếp tục nói
“Nhưng ngươi phải nhớ một điều, không bao giờ được phép để lộ ra việc Bạch Hổ đường và Thanh Long đường đang che giấu những sản phẩm thí nghiệm thuốc Siêu nhân ra ngoài”
“Gia chủ yên tâm, thuộc hạ không phải là kẻ không biết suy nghĩ, chắc chắn sẽ không để lộ tin tức này ra bên ngoài”
Số 12 dõng dạc nói
“Ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Còn về phần đám người đã tấn công vào Thanh Long đường và Bạch Hổ đường, ta đoán rằng bọn chúng chắc vẫn còn đang ẩn nấp tại một nơi nào đó ở Đông Doanh, ngươi trở về lập tức tăng cường thêm số người giám sát ở Đông Doanh và các vùng lân cận. Ta nghĩ nếu may mắn có lẽ sẽ tra ra được một chút đầu mối nào đó”
“Thuộc hạ đã rõ”
“Rõ rồi thì tốt. Được rồi không còn việc gì nữa, ta cảm thấy có chút hơi mết hai người các ngươi lui về làm việc đi”
Nguyễn Hải Thượng phân phó xong mọi việc thì thở dài, mệt mỏi ngả lưng dựa vào ghế phất tay cho hai người lui
“Gia chủ nghỉ ngơi, bọn thuộc hạ xin phép lui”
Số 12 và số 13 mặc dù biết là không cần thiết nhưng theo quy củ vẫn nói một tiếng rồi sau đó đứng dậy khỏi ghế, rời khỏi phòng làm việc của Nguyễn Hải Thượng trở lại vị trí làm việc của mình.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
70 chương