Siêu Cấp Ác Ma
Chương 271 : Trở Về (1)
“Vậy ý của Hoàng đội trưởng là chúng ta sẽ chia lực lượng ra làm hai đội, một đội ở lại đây che tầm mắt của kẻ địch còn một đội âm thầm ra bên ngoài phá hoại?”
Nếu như là lúc còn làm sát thủ Vương Minh chắc có nghe đi nghe lại mấy lần cũng không hiểu được dụng ý bên trong lời nói của Hoàng Quang Vinh nhưng từ khi làm sát thủ, sáng lập ra Hắc bang, thân là ông chủ Vương Minh cũng phải học một chút lại cộng với bộ óc thông minh trời sinh nên về mặt kế sách và sách lược quản lý cũng dần dần trở lên lão luyện hẳn.
Hoàng Quanh Vinh gật đầu
“Đúng đó là ý của tôi”
Lão Henry cũng gật đầu coi như biểu hiện thái độ tán thánh, lúc này trong bốn người đã có ba người đồng ý nếu chiếu theo nguyên tắc thuận theo đa số thì coi như kế hoạch này đã được thông qua nhưng vì tỏ lòng tôn trọng nên ba người Vương Minh đều nhìn về phía người còn lại duy nhất chưa phát biểu ý kiến. Lão Henry hỏi
“Alex cậu thấy sao?”
Alex dù rằng lúc này muốn không đồng ý không được, ba người đã đồng ý rồi nếu hắn mà không đồng ý chẳng phải là tỏ thái độ chống đối sao. Mà quan trọng là Alex cũng thấy đây là kế sách khả dĩ nhất trong tình cảnh hiện nay nên vừa nghe thấy lão Henry hỏi lập tức tỏ thái độ
“Tôi hoàn toàn đồng ý bất quá như vậy thì cử những ai đi ra ngoài mới thích hợp đây?”
“Đây cũng là một vấn đề”
Lão Henry bộ dạng khó nghĩ ngón tay trỏ gõ gõ lên trên mặt bàn làm việc.
Hoàng Quang Vinh lắc đầu thở dài nói
“Ừ. Đây cũng là một vấn đề nan giải. Người đi ra bên ngoài lần này thứ nhất phải là người thông thuộc tình hình ở Đông Doanh và các khu vực lân cận, thứ hai phải là kẻ mà đối phương ít chú ý tới nhất”
Vương Minh nghe xong thì tâm thần khẽ động. Nếu chiếu theo điều này thì hắn chẳng phải là ứng cử viên tốt nhất sao. Càng suy nghĩ Vương Minh lại càng thấy chỉ có hắn là ứng cử viên sáng giá nhất vào lúc này đồng thời trong thâm tâm của Vương Minh cũng muốn nắm lấy cái vị trí này bởi thứ nhất hơn một tháng ở trong này khiến hắn quá mức nhàm chán rồi, thứ hai là ở bên ngoài kia hắn còn một đống việc cần xử lý, tuy rằng mỗi ngày Hầu Dũng đều mang báo cáo của các thuộc hạ từ bên ngoài lên cho Vương Minh nhưng như thế quá bị động, thậm chí còn có một số việc cần phải tự thân hắn xuất hiện, thuộc hạ không có khả năng giải quyết. Vì vậy Vương Minh quyết tâm bằng mọi giá phải cướp được cái vị trí này vào tay. Ý định đã quyết, Vương Minh lập tức lên tiếng
“Nếu vậy thì để tôi đi đi”
“Cậu ư?”
Hoàng Quanh Vinh và Alex đồng thanh nói, cả hai đều dùng một ánh mắt nghi ngờ cùng có chút xem thường nhìn Vương Minh. Cũng không thể trách hai người nghĩ vậy được, mặc dù biết Vương Minh là khí giả nhưng tuổi của hắn quá nhỏ so với hai người nên hai người nghĩ chắc chắn thực lực của hắn cũng không cao, kinh nghiệm cũng chắc chỉ có một mẩu làm sao đảm nhận được một vị trí có ý nghĩ hết sức quan trọng như thế này chứ. Về phần lão Henry thì im lặng cũng không tỏ thái độ gì cả.
Vương Minh nói
“Đúng vậy chỉ có tôi mới hợp nhất. Thứ nhất tôi là người duy nhất ở đây thông thuộc tình hình cả hắc đạo bạch đạo của Đông Doanh. Thứ hai vốn dĩ tôi có mâu thuẫn sẵn mới con cháu của Nguyễn gia là Nguyễn Phi Long nên khi làm việc, nếu như gây sự chú ý của Nguyễn gia chắc chắn Nguyễn gia sẽ chỉ nghĩ là con cháu xích mích mà thôi chứ không quan tâm quá nhiều. Thứ ba vốn dĩ từ ban đầu tôi đến đây với nhiệm vụ là trợ giúp chính phủ Việt Nam ầm thầm đối phó với Nguyễn gia nên tính ra cũng cùng Nguyễn gia giao đấu mấy lần vì vậy có thể nói trong số những người ở đây thì tôi là người hiểu rõ Nguyễn gia nhất”
“Đúng. Không sai, với ba lý do này cậu là nhân tuyển thích hợp nhất”
Lão Henry gật đầu nói. Cả Hoàng Quanh Vinh và Alex cũng gật đầu, họ cũng bị lý do của Vương Minh làm cho thuyết phục. Vương Minh thấy lời nói của mình có hiệu quả thì lại tiếp tục kể ra những điểm tốt của mình
“Chưa kể hiện nay phần lớn hắc đạo Đông Doanh đã nằm trong không chế của tôi vì vậy tin tức của tôi chắc chắn sẽ linh thông hơn phía tình báo của quân đội. Không cần lấy ví dụ đâu xa, các vị cứ nhìn tên Bạch Hổ của Liên Minh thì biết, nếu không phải tôi nói chắc gì hệ thống tình báo của quân đội đã biết hắn là người của Nguyễn gia”
Ba người kia đều gật đầu, quả thật cả ba người đều đã bị Vương Minh thuyết phục rồi bất quá việc này có ý nghĩa hết sức trọng đại, cần phải mọi người bàn bạc kỹ lưỡng mới có thể quyết định được.
“Được rồi, Vương Minh cậu trở về trước đi, chúng ta sẽ bàn bạc thêm rồi mới quyết định”
“Vậy tôi về trước”
Vương Minh biết chuyện của mình đến đây là hết vì vậy cũng không nấn ná thêm nữa, lập tức đứng dậy trở lại căn hộ của mình
-----------------------------------o0o------------------------------------
Không để Vương Minh thất vọng, ba ngày sau Vương Minh lại được lão Henry gọi lên văn phòng một lần nữa. Lần này trong căn phòng họp không có người ngoài, chỉ có hắn và lão Henry nên Vương Minh rất thoải mái và tùy ý, hắn nói
“Có phải mọi người đã chấp nhận rồi?”
“Đúng vậy”
“Vậy bao giờ tôi có thể rời khỏi đây?”
“Có thể đi ngay bây giờ”
“Chắc ông có thứ gì cần giao cho tôi trước khi đi phải không”
“Ừ”
Lão Henry gật đầu sau đó lấy từ trong ngăn bàn ra một chiếc Iphone 5 và một chiếc điện thoại trông quen quen đặt lên trước mặt Vương Minh rồi nói
“Đây là điện thoại mới của cậu, có kết nối vệ tinh riêng đến đường dây nội bộ của căn nhà này nên đảm bảo không có người nào có thể nghe lén được. Còn chiếc điện thoại này chắc tôi không cần nói chứ”
Vương Minh gật đầu, hắn đương nhiên nhận ra chiếc điện thoại kia rồi, đó vốn là điện thoại hắn hay dùng chỉ là vì tính bảo mật của chiếc dịch lần này nên từ lúc bước vào khu chung cư này nó đã bị Thư Vân tịch thu mất. Vương Minh cầm chiếc điện thoại Iphone lên trên tay lật lật nhìn trái nhìn phải sau đó lại cầm lấy điện thoai cũ của mình, tháo sim lắp vào chiếc Iphone. Lập tức, khi mở máy xuất hiện trên màn hình là vô số tin nhắn của Nguyễn Giai Giai đọc lướt qua Vương Minh chỉ cười, nhìn vô số lời trách móc của Nguyễn Giai Giai nhưng hắn không cảm thấy có chút bực mình chút nào cả mà ngược lại hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Chẳng phải ông cha có câu “đánh là thân mắng là yêu sao”, nàng mắng hắn chứng tỏ nàng vẫn luôn quan tâm đến hắn, chỉ cần nhìn ngày gửi các tin nhắn, gần như suốt một tháng hắn không xuất hiện thì nàng mỗi ngày đến gửi một tin, điều này chứng tỏ nàng ngày ngay luôn nhớ đến hắn, luôn quan tâm đến hắn. Thử hỏi có một ngươi vợ như vậy, Vương Minh không cảm thấy hạnh phúc mới là lạ
“Khụ khụ… Vương Minh có gì thì để tí nữa xem, lúc này ta có chuyện cần nói với cậu”
Có vì đợi một lúc vẫn không thấy Vương Minh dời mắt khỏi màn hình điện thoại nên lão Henry không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa, phải lên tiếng nhắc nhở hắn
Vương Minh lúc này cười gượng một tiếng, đút điện thoại vào túi nói
“Xin lỗi lão Henry, thất lễ thất lê. Bây giờ ông nói đi, có gì cần tôi làm khi ra ngoài”
“Cũng không có gì chỉ là muốn nhắc nhở cậu ra ngoài lần này làm việc rất nguy hiểm, cần phải cẩn thận”
“Điều này ông không cần phải nói tôi cũng sẽ làm”
“Thứ hai, tôi muốn nhắc nhở cậu mỗi ngày dù không có chuyện gì thì cũng phải gọi điện cho tôi vào buổi tối để báo cáo sự việc”
“Được”
“Thứ ba, tôi nói trước nếu như trong trường hợp cậu phát hiện ra được thứ gì đó, không được phép hành động một mình phải lập tức gọi điện về cho chúng tôi để chúng tôi phái người đến”
“Tôi hiểu. Ông yên tâm đi, trước đối thủ mạnh mẽ như vậy tôi cũng không ngu gì mà làm mấy cái hành động chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa anh hùng”
“Ừ. Nếu vậy thì tốt. Ta hi vọng cậu ở bên ngoài đó sẽ làm ra được điểm đột phá thế cục hiện tại, nếu như chiến dịch này thành công cậu chắc chắn sẽ được ghi công đầu”
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở, tôi dốc sức hoàn thành sứ mệnh”
“Ừ. Vậy cậu đã có kế hoạch gì khi ra ngoài chưa, nói qua một chút cho ta nghe”
“Kế hoạch thì tôi đã nghĩ qua. Đầu tiên khi ra ngoài chính là xử lý Thanh Long và Bạch Hổ đường của Liên Minh, rồi từ hắn tìm ra những cơ sở ngầm của Nguyễn gia ở Đông Doanh để tiêu diệt dần dần. Đợi khi Nguyễn gia hoàn toàn tập trung mọi tinh lực vào đối phó với tôi thì tôi sẽ bí mật tiêu diệt hết đám người giám sát ở xung quanh khu này để mọi người có thể thoải mái hành động hơn”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
70 chương