Siêu Cấp Ác Ma
Chương 248 : Nói Chuyện Với Trần Thanh Thanh
“Em ăn gì cũng được. Anh là khách quen nên cứ chọn đi”
Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai cùng lên tiếng
“Tùy, ăn gì chả được”
Cặp Phan Hoàng và Lâm Yên Yên nói
Chỉ còn lại mỗi Trần Thanh Thanh là chưa có ý kiến, Vương Minh nhìn nàng thì nàng không nói gì quay đầu đi, bộ dạng như kiểu “sao cũng được”. Vương Minh thấy bộ dạng này thì trong lòng cảm khái, ông cha xưa nói đúng là không bao giờ sai: “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Mặc dù đã cải thiện cả hình thượng và tính cách đôi chút nhưng Vương Minh vẫn có thể thấy ấn tượng của Trần Thanh Thanh đối với hắn vẫn xấu xí nhưng những ngày đầu hai người quen nhau.
Vương Minh cũng chẳng thèm để ý nhiều làm gì, dù sao hắn biết sắp tới Trần Thanh Thanh sẽ đón nhận một cú sốc rất lớn, thôi thì hắn nhịn nàng một chút cũng chẳng thiệt thòi gì cả. Hắn hướng về phía cô bé phục vụ nói
“Vậy cho bọn anh hai nồi lẩu bỏ đi”
“Vâng. Hai nồi lẩu bò”
Cô bé phục vụ ghi ghi lên quyển sổ, khi ghi xong cô bé lại hỏi
“Vậy các anh chị uống gì?”
“Cho hai chai rượu nhỏ, vài lon coca cùng một âu trà đá đi”
Cô bé lại tiếp tục ghi lên trên quyển sổ tay rồi nói
“Các anh chị đợi chút, mọi thứ sẽ được mang lên ngay”
“Ừ. Nhanh lên nhé, bọn anh vừa đi bộ từ trường đến đây, cái bao tử đói đến nỗi mềm nhũn cả ra rồi đây này”
Vương Minh nhe răng cười với cô bé
“Hì hì…”
Cô bé nở nụ cười ngây thở hồn nhiên với câu nói đùa của Vương Minh rồi lập tức rời đi.
“Trần Thanh Thanh cô đợi đã”
Trần Thanh Thanh chiều này còn có tiết học trên lớp nên sau khi ăn xong với nhóm Vương Minh thì liền đi về trường. Vương Minh vì có chuyện cần nói riêng với nàng nên bảo hai nàng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận bắt xe tự đi về còn hắn thì đuổi theo Trần Thanh Thanh vào trường
“Là ngươi?”
Trần Thanh Thanh thấy có người gọi tên nàng ở phía sau thì quay đầu lại. Thấy Vương Minh đang chạy đến thì nàng nhíu mày lại.
“Vương Minh ngươi theo ta làm gì. Chẳng phải ngươi cùng với Giai Giai và Triệu Vận về sao?”
Vương Minh dừng lại trước Trần Thanh Thanh khoảng gần một mét, thở ra một hơi rồi mới nói
“Thì có việc mới đuổi theo cô chứ. Cô nghĩ tôi rỗi việc lắm chắc”
“Việc? Nếu trí nhớ của ta không nhầm thì ta và ngươi hình như không có việc gì liên quan đến nhau thì phải”
“Đúng vậy bất quá sự việc này là tôi vô tình gặp được mà liên quan trực tiếp đến cô, nếu không nói với cô tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt lắm”
“Lương tâm. Loại đàn ông trăng hoa như người mà cũng có lương tâm sao?’
Trần Thanh Thanh nhếch mép giọng khinh thường nói
Vương Minh nghe vậy thì tức giận cực kỳ, rõ ràng hắn có lòng tốt cứu vớt hạnh phúc cả đời của nàng vậy mà nàng ta lại dùng thái độ đó nói chuyện với ân nhân “tương lai” của mình. Bất quá hắn chỉ thở phì phò vài cái, điều tiết cơn giận trong lòng, mặt hắn nghiêm nghị nói
“Tôi có lương tâm hay không thì không cần cô quan tâm. Tôi nói lại một lần nữa, tôi có việc hết sức quan trọng liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, nếu cô muốn nghe thì đi theo tôi”
Nói xong Vương Minh chả thèm để ý đến Trần Thanh Thanh mà quay người đi về phía đại phun nước gần đó.
Trần Thanh Thanh sững sờ, nàng quen với Vương Minh cũng không phải nhiều nhưng chưa bao giờ nàng thấy hắn có một bộ mặt nghiêm nghị như vậy. Theo nàng nhớ, Vương Minh trong ấn tượng của nàng là một kẻ thô bạo, háo sắc vô sỉ, làm gì có một bộ dạng như vậy chứ. Nàng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Vương Minh, một lúc sau nhớ lại câu nói cuối của Vương Minh.
“Liên quan đến hạnh phúc cả đời của mình? Đó là ý gì”
Nàng lẩm bẩm rồi nhanh chóng đuổi theo Vương Minh, nảng ruốt cuộc muốn xem cái chuyện hắn nói là chuyện gì mà nghiêm trong đến mức liên quan đến hạnh phúc cả đời của nàng.
“Được rồi, ngươi nói đi”
Vương Minh và Trần Thanh Thanh chọn một cái ghế đá bên cạnh đài phun nước. Vì hiện giờ đang là giờ nghỉ trưa nên ở đài phun nước cũng không có nhiều học sinh mà chỗ ngồi Vương Minh chọn lại nằm ở phía sau một cái câu cổ thụ nên nếu không để ý kỹ thì rất khó có thể thấy. Trần Thanh Thanh vừa ngồi xuống lập tức khoanh hay tay trước ngực, mặt lạnh như tờ tiền nói
“Tôi hỏi cô, có phải cô quen một người tên là Trịnh Thanh Hưng phải không?”
Trần Thanh Thanh nghe cái tên Trịnh Thanh Hưng thì giật mình, trong lòng không hiểu sao Vương Minh lại biết tên này nhưng ngoài miệng nói
“Trịnh Thanh Hưng? Lần đầu tiên nghe thấy”
“Thật chứ?”
Vương Minh tin mới là lạ. Hắn đã chú ý rất kỹ càng biểu hiện của Trần Thanh Thanh, khi nghe thấy cái tên này thì trong mắt nàng loáng thoát xuất hiện tia hân hoan. Vì vậy nàng ta mà không biết cái tên này mới là chuyện lạ
Trần Thanh Thanh bị Vương Minh nhìn như vậy thì cảm thấy không tự nhiên, theo bản nàng quay đầy sang hướng khác để tránh cắp mắt sắc bén của Vương Minh nhìn vào mắt mình. Nàng gật đầu nhưng giọng lí nhí nói
“Thật…”
“Cô không cần phải chối đâu. Hôm qua lúc gần trưa tôi thấy cô khoác tay khoác chân với một tên đẹp giai đi trên sân trường, hình như tên đó tên là Trịnh Thanh Hưng thì phải”
Trần Thanh Thanh giật mình, mọi chuyện đã bị Vương Minh biết nên nàng cũng không còn che dấu làm gì nữa cho phí công. Trần Thanh Thanh quay mặt lại khuôn mặt hạnh phúc, giọng quả quyết nói
“Đúng vậy người đó tên là Trịnh Thanh Hưng, bạn trai của tôi”
Thực sự Trần Thanh Thanh không muốn giấu diếm làm gì nhưng mà danh tiếng của nàng ở trường không tốt lắm, ai cũng biết nàng là một cô gái mạnh mẽ khó tính đối với con trai, nếu đột nhiên lúc này có người con trai nào cặp kè với nàng chắc chắn chỉ cần một phút toàn bộ trường biết hết, lúc đó vô số con mắt hiếu kỳ nhìn vào nàng. Trần Thanh Thanh tuy cứng răn nhưng da mặt vẫn hơi mỏng, đặc biệt trên lĩnh vực tình cảm thì nàng còn non nót như một chú cừu non nên nhiều người nhìn chằm chằm vào nàng thì nàng làm sao mà chịu nổi cơ chứ. Vì vậy nàng mới quyết định lén lút không để ai biết về sự tồn tại của bạn trai Trịnh Thanh Hưng
“Nếu vậy thì tôi có một thứ liên quan đến tên Trịnh Thanh Hưng, tôi nghĩ thứ này rất quan trọng cô nên xem”
Vương Minh nghiêm mặt nói
Trần Thanh Thanh liếc nhìn Vương Minh nói
“Thứ gì?”
Vương Minh rút điện thoại trong túi ra, nhưng hắn chưa bật đoạn phim vội mà nhìn Trần Thanh Thanh nói
“Thứ đó ở trong này. Trước khi cô xem tôi nghĩ nên nhắc nhở cô trước, những thứ trong này rất sốc nên cô tốt nhất hãy chuẩn bị trước tinh thần thì hơn”
“Vương Minh, ngươi nói dài dòng quá, có gì thì đưa ra luôn đi”
Trần Thanh Thanh bức mình nói nhưng không hiểu sao trong lòng của nàng lúc này khẽ quặn đau một cách khó hiểu. Nàng vội vàng hít thở vài hồi thật sâu để bình ổn tâm tình lại, đồng thời trong lòng liên tục đề tỉnh bản thân phải bình tĩnh.
Vương Minh liếc nhìn Trần Thanh Thanh, thấy nàng ra đã bình tĩnh trầm ổn thì gật đầu. Bấm bấm vài nút trên điện thoại, trên màn hình lúc này xuất hiện một đoạn phim. Vương Minh đưa điện thoại cho Trần Thanh Thanh, nàng tiếp nhận điện thoại liếc qua rồi lại nhìn sang Vương Minh, mặt đỏ bừng trừng mắt nghiến răng nói
“Vương Minh không ngờ ngươi lại vô sỉ đến thế. Đây là thứ mà ngươi nói là liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta sao. Thật kinh tởm, biến thái”
Vương Minh nhăn mày nói
“Cô từ từ rồi hay chửi tôi. Trước hết cô hãy xem đoạn phim này đi, nhìn vào cái tên nam diễn viên chính trong phim đi, tôi chắc cô cũng không xa lạ gì tên đó đâu”
Trần Thanh Thanh thờ phì phò, lúc này mặt nàng đỏ bừng không hiểu là vì ngượng ngùng hay là vì từng giận nhưng đôi mắt nàng chuyển dời vào cái đoạn phim xấu hổ kia, đôi mắt tập trung vào nam diễn việc. Lập tức đập vào mắt nàng là một khuôn mặt quen thuộc, Trần Thanh Thanh không còn biết gì nữa, nàng cảm thấy trời đất như quay cuồng, cả người nàng lúc nàng run run từng cơn nhỏ, đồng tử có chút hỗn loạn tuy vậy ánh mắt vẫn gắn chặt lên khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của nam diễn viên trong đoạn phim.
Vương Minh nhìn Trần Thanh Thanh, thấy mặt nàng xám xịt, đôi mắt nàng đỏ hoe, hàm răng cắn chặt môi đến mức bật máu thì hắn lắc lắc đầu thở dài. Hắn biết nàng một khi đã xem những cảnh trong đoạn phim này sẽ tiếp thụ đả kích rất lớn nhưng hắn không hề hối hận khi làm việc này, dù sau cũng là đau, đau sớm còn hơn là đua muộn.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
70 chương