Siêu Cấp Ác Ma

Chương 195 : Chung Một Kẻ Thù

"Cứu?Tại sao anh phải cứu chú" Vương Minh khó hiểu hỏi Thư Hồng Phong làm bộ mặt van xin cực kì sầu khổ nói "Ông anh cứ giúp thằng em đi, thằng em sẽ có hậu tạ" "Hậu tạ. Chú định hậu tạ anh cái gì? Nhắc trước tiền anh không thiếu mà người đẹp thì ở nhà anh còn đang có hai người kia kìa" "Cái này…" Thư Hồng Phong nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì lập tức im bặt. Quả thực lúc đầu hắn định dùng một ít tiền nhờ Vương Minh giúp đỡ chút để qua cửa này hoặc không thì tìm vài em diễn viên hoặc mấy ểm chân dài tới nách giới thiệu cho ông anh này nhưng lại không ngờ ông anh này là loại cứng rắn trâu bò hai thứ này không tính là gì. Lúc này Thư Hồng Phong cảm thấy cực kì chán nản, hắn nghĩ chắc lần này xong rồi. Nhưng câu tiếp theo của Vương Minh như là chua cứu thế, kéo hắn từ mười tám tầng địa ngục lên tận thiên đường. "Nhưng anh vẫn sẽ giúp chú chỉ cần chú đáp ứng một điều kiện" "Điều kiện?" Mặc dù rất vui sướng nhưng Thư Hồng Phong cũng không phải là kẻ ngủ mà gật đầu đáp ứng bừa bãi. Nhỡ điều kiện này là loại vô lý hoặc cực kỳ khó làm thì hắn thà chịu tội với chị cả Thư Vân còn hơn. Vì vậy lập tức Thư Hồng Phong thái độ chuyển từ vui mừng sang thận trọng. Vương Minh thấy mắt hắn nghiêm trong như vậy thì cười vỗ vai hắn nói "Yên tâm đi điều kiện này rất dễ làm" "Thế ông anh nói ra xem nào" Thư Hồng Phong cẩn thận nói Vương Minh liếc mắt nhìn xung quanh cẩn thận khi chắc chắn rằng không có người nào ở gần đó nghe hai người nói chuyện thì mới nhỏ giọng nói rất nhỏ "Chú biết cái tên nhị công tử Nguyễn Phi Long của Nguyễn gia không?" "Nguyễn Phi Long? Nguyễn gia? Có phải ý ông anh là Nguyễn gia Nam Hải" "Đúng vậy. Chính là Nguyễn gia Nam Hải" Vương Minh gật đầu nói. Đồng thời hắn liếc nhìn sắc mặt của Thư Hồng Phong mặc dù vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như nước nhưng Vương Minh cẩn thận để ý thấy rằng từ trong ánh mắt của hắn toát lên sự hận thù. Có vẻ như hắn với cả Nguyễn Phi Long có hận thù thì phải. Nắm được điểm này Vương Minh trong lòng thầm kêu số mình quả thật quá đó. Vốn lúc đầu Vương Minh muốn nhờ Thư Hồng Phong giúp tìm chút tin tức về tên Nguyễn Phi Long này. Qua lần tiếp xúc ngắn ngủi lúc trước Nguyễn Phi Long để lại cho Vương Minh một ấn tượng rằng hắn là một kẻ cực kì kiêu ngạo không thèm để ai vào mắt, với tính cách này chắc chắn hắn sẽ đắc tội với không ít người. Quả nhiên đúng như Vương Minh nghĩ qua điều tra hắn thấy số kẻ địch của Nguyễn Phi Long có lẽ dài đến vài chục trang giấy nhưng mà khổ một nỗi những người này đều là những người bình thường không có chút tác dụng gì cả. Ồng cha có câu: "kẻ thù của kẻ thù là bạn", Vương Minh muốn tìm những kẻ địch của Nguyễn Phi Long trong giới thượng lưu để thuyết phục những người này liên minh. Nhưng mà điều này khá là khó khăn bởi tin tức trong giới thượng lưu, đặc biệt là những mối ân oán cừu hận thì cực kì là ít ỏi và rất khó có thể tìm hiểu được vì vậy khi gặp Thư Hồng Phong, biết hắn là công tử của Thư gia, con trai của bí thư thành phố Đông Doanh mới nhậm chức thì Vương Minh muốn thông qua hắn tìm được những tin tức quí giá trong giới thượng lưu. Nhưng không ngờ lại có thu hoạch vượt qua cả dự đoán. Nghĩ lại với gia thế của Thư Hồng Phong nếu kéo hắn lên cùng một chiến hạm với mình thì thực lực của Vương Minh thừa sức đè bẹp tên Nguyên Phi Long kia. "Làm sao anh biết tên đó" Thư Hồng Phong cẩn thận hỏi, ánh mắt nhìn Vương Minh với vẻ để phòng sâu đậm Vương Minh cười cười trấn an hắn "Chú yên tâm anh không phải là người quen của tên Nguyễn Phi Long kia đầu. Thậm chí anh với hắn còn có ân oán nữa" "Thật sao?" Nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì vẻ mặt của Thư Hồng Phong đã thả lỏng đi nhưng hắn vẫn cẩn thận hỏi lại Vương Minh gật đầu bắt đầu kẻ ra ân oán của mình với Nguyễn Phi Long đương nhiên là kẻ vắn tắt sợ lược nhất có thể, một số chuyện nhạy cảm bên trong thì được cắt ngọt đi tuy nhiên những vấn đề chính trong mâu thuẫn vẫn nổi lên rõ ràng. "Thì ra là vậy" Thư Hồng Phong gật gù, lúc này sự đề phòng ban đầu đã tin đi hoàn toàn, hắn liếc mắt nhìn Vương Minh với một ánh mắt đầy thâm ý nói "Có phải anh định đối phó với tên khốn Nguyễn Phi Long phải không?" "Không sai" Vương Minh không phủ nhận là xác nhận ngay. "Vậy ông anh có kế hoạch gì chưa" Thư Hồng Phong nhỏ giọng hỏi "Kế hoạch gì cũng có rồi chỉ thiếu một vài tin tức quan trọng nữa là đảm bảo sẽ cho tên Nguyễn Phi Long kia ăn một vố đau đến nhớ đời luôn" Thư Hồng Phong nghe đến việc cho Nguyên Phi Long ăn một cú thật đau thì khuôn mặt hắn bừng bừng khí thế, ánh mắt lập lánh thế hiện sự vui sướng đến cực độ. Xem ra ân oán giữa hắn và Nguyễn Phi Long không hè nhỏ chút nào. Thư Hồng Phong híp một hơi thật sâu lâu can đam mới nói ra "Liệu cho thằng em này tham gia được không?" "Chú?" Vương Minh giả bộ không biết, kinh ngạc hỏi "Phải" Thư Hồng Phong gật đầu rồi bắt đầu kể lại ân oán giữa hắn và Nguyễn Phi Long. Có lẽ từ khi biết Vương Minh có quan hệ khá là gần gũi với chị cả Thư Vân lại được Vương Minh ra sức gỡ bỏ rào cản trong tâm trí nên Thư Hồng Phong bắt đầu coi Vương Minh như là người nhà nên cũng không hề dấu diếm mà kẻ tường tận từng chi tiết mâu thuẫn giữa hắn và Nguyễn Phi Long. Không nghe thì không sao mà vừa nghe xong thì Vương Minh cảm thấy dở khóc dở cười. Hóa ra trong một lần cùng đám bạn ăn chơi đến Nam Hải chơi, tại một bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu tại đó Thư Hồng Phong và Nguyễn Phi Long đã va chạm lần đầu tiên. Trong bữa tiệc đó hai người cùng nhắm đến một người đẹp, vốn với xuất thân hai người thì có thể nói ngang bằng nhưng Nguyễn Phi Long cậy đây là địa bàn của hắn, chó cậy gần nhà coi Thư Hồng Phong là thằng nhóc choai choai miệng còn hôi sữa nên đã dùng biện pháp mạnh mẽ cướp người đẹp từ tay Thư Hồng Phong. Nếu đã như vậy thì giữa hai người cũng không có ân oán gì sâu đậm. Nhưng Nguyễn Phi Long còn quá đáng cực độ, ngay ngày hôm sau hắn còn dẫn theo vài tên đàn em đến vây đánh đám người Thư Hồng Phong khiến Thư Hồng Phong và vài thằng bạn công tử ăn chơi trở về từ chuyến đi Nam Hải phải nằm liệt giường hơn tháng. Vương Minh nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Thư Hồng Phong mà lắc lắc đầu, hắn không ngờ rằng Thư Vân và Thư Kiều, một người mạnh mẽ quật cường còn một người thông minh sắc sảo, già đời lại có một thằng em chỉ biết ăn chơi gái mú như thế này. Nhưng lúc này Vương Minh cũng chẳng hơi đâu quan tâm đến điều này, hắn chỉ biết phải làm sao tận dụng tên Thư Hồng Phong này sao cho đạt đến hiệu quả tối đã. "Chuyện là như vậy đó. Ông anh nếu ông anh hứa là khi sự việc thành sẽ bắt thằng cho đó về đây để em đạp nát cái của quí của hắn, đánh cho hắn tàn phế thì thằng em này sẽ dốc toàn lực cùng ông anh đối phó" "Chuyện nhỏ" Vương Minh không cần một giây suy nghĩ mà đáp ứng luôn. Chuyện đùa tự dưng có việc tốt như thế này mà không đồng ý thì đúng là phí của trời ban. Vốn theo kế hoạch nếu mọi thứ thành công thì toàn bộ tài sản đứng tên của Nguyễn Phi Long sẽ chuyển sang của hắn, ý định ban đầu của Vương Minh là cùng với Thư Hồng Phong hợp tác sau đó lấy một phần trong đống tài sản kếch sù kia chia cho Thư Hồng Phong nhưng thật bất ngờ, Vương Minh chưa kịp nói ra điều kiện thì Thư Hồng Phong đã đưa ra một cái điều kiện phải nói là dễ hơn cả ăn kẹo. Thử hỏi Vương Minh làm sao mà không đồng ý được ngay cơ chứ. "Ông anh chắc chứ?" Thư Hồng Phong nhìn Vương Minh với ánh mắt nửa vui nửa nghi ngờ Vương Minh vỗ ngực cảm đoán nói "Chú em cứ yên tâm, chuyện này đối với anh đây chỉ nhỏ như mắt muỗi mà thôi" "Vậy được. Thằng em này sẽ tin ông anh một lần xem sao. À mà kế hoạch…" "Suỵt" Thư Hồng Phong đang định nói gì đó thì bị Vương Minh ra hiệu dừng lại bởi qua khóe mắt Vương Minh thấy cô bé rắc rối Trương Tuyết Hàn đang đi tới. Có lẽ đợi hai người Vương Minh khá lâu lại thấy hai người đứng một góc thì thà thì thầm gì đó rất chi là bí mật nên nổi tính tò mò, không kiên nhẫn mà đi đến Thư Hồng Phong khó hiểu nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của Vương Minh, hắn liếc nhìn qua vai của Vương Minh thì thấy Trương Tuyết Hàn đang đi đến thì lập tức im bặt, mặt mày tái mét, trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện sự sợ hãi. Cũng phải thôi trong giới công tử tiểu thư ở kinh thành thì Trương Tuyết Hàn được mệnh danh là tiểu ma nữ, với gia thế cực kì khủng bố thậm chí còn hơn cả Thư gia của Thư Hồng Phong nên dù rất tức tối nhưng không ai có gan dám động đến một sợ lông chân của nàng ta cả. Tức giận mà không làm gì được phải nói là một thứ cảm giác cực kì khó chịu vì vậy mỗi lần thấy nàng ta xuất hiện thì ai ai cũng nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đi, còn nếu không có nơi nào để chạy thì kẻ đó chỉ âm thầm cầu thần khấn phật đừng cho tiểu ma nữ này nổi cơn mà hành hạ bọn họ mà thôi.