Siêu Cấp Ác Ma
Chương 181 : Lương Minh Sợ Hãi
Quãng đường đến quán karaoke mà Minh ca đang ở khá xa nên trên quãng đường đi khá mất thời gian này, Vương Minh nói chuyện với tên lưu manh tóc đỏ tìm một chút thông tin. Thu hoạch được cũng không thể, Minh ca trong miệng tên đầu đỏ có tên đầy đủ là Lương Minh là một tiểu nhân vật trong Nhị bang nhưng nhờ việc có lão đại dựa lựng nên cũng được phân quản lí một số hộp đêm và quán karaoke, cũng coi như là một tiểu lão đại. Từ trong miệng của tên tóc đỏ Vương Minh biết được một thông tin quan trong, lão đại của Lương Minh gọi là Dịch ca. Chỉ cần dựa vào thông tin này thôi hắn tám phần đã nghĩ ra được kẻ muốn gọi côn đồ đến chỉnh hắn chính là tên Dịch Thế Hùng.
"Đúng là cây muốn lặng mà gió chả ngừng, tên /Dịch chết dẫm kia đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ… hắc hắc"
Vương Minh lẩm bẩm, miệng nở nụ cười lạnh như ác ma khiến tên tóc dỏ nhìn thấy lại bị một phen dọa đến xương sống lạnh cóng.
Trả tiền và xuống xe taxi, Vương Minh lúc này đang đứng trước của một quán karaoke phổ thông nằm ở quận 12 nhưng cũng không cách xa quân 13 của Hắc bang là bao. Vương Minh không vào vội mà dùng dị năng kiểm tra một lượt bên trong quán karaoke để đề phòng có tên nào thiết lập bậy rập bên trong.
Tầng một không có gì ngoài mấy nhân viên phục vụ đang ngồi nhàn rỗ quán phét với nhau ở quầy thu ngân. Lên tầng hai thì Vương Minh thấy một nhóm người khoảng độ hơn ba mươi người đang tụ tập trong ba căn phòng karaoke sát nhau ở cuối hành dãy phòng bên trái.
"Này tên Minh ca của mày có ngoại hình như thế nào, nói cho tao chút"
Vương Minh hỏi tên tóc đỏ. Bởi vì hắn chưa từng gặp tên Minh ca kia lần nào mà bên trong có rất nhiều người sợ tí vào giải quyết xong đám người kia rồi hỏi từng tên thì mệt lắm.
"Dạ Minh ca là người có mái tóc giống như em này, cũng màu đỏ, vóc người có chút gầy gầy, đặc biệt là ở cánh tay trái có hình săn một vũ nữ thoát y"
Tên lưu manh tóc đổ vội nói
Vương Minh lại dùng dị năng kiểm tra một lượt, xác nhận là có một kẻ đúng như lời hắn nói thì mới gật đầu nói
"Được rồi. Việc chú mày đến đây là hết, chú mày có thể đi được rồi"
"Dạ dạ cảm tạ đại ca"
Không thể nghi ngờ đây chính là câu nói mà tên lưu manh tóc đỏ này sợ hãi nhất. Hắn sợ nhất Vương Minh bắt hắn cùng vào đến lúc đó dù hắn không phản bội Minh ca thì cũng bị kẻ khác chụp cho cái mũ phản bộ, mà bản thân hắn đã chứng kiến hình phát của Minh ca đối với một kẻ phản bội, phải nói là cực kì tán khốc máu lạnh không kém gì cái tên hung thần ác sát trẻ măng đang đứng trước mặt hắn lúc này. Vì vậy khi nghe thấy Vương Minh thả hắn đi thì hắn như nhận được lệnh ân xá, lập tứcba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Tên tóc đỏ vừa chạy mất dạng thì Vương Minh mới bước vào trong quán karaoke. Nhân viên phục vụ đang tán phét thấy Vương Minh bước vào thì lập tức ngừng nói chuyện, một nam nhân viên chạy đến cung kính cười cười nói
"Kính chào quí khách đến với…"
"Không cần dài dòng, tao đến tìm người"
Vương Minh lập tức cắt đứt lời của tên nam phục vụ.
"Tìm người. Quí khách muốn tìm ai"
Tên nam phục vụ không vì thái độ của Vương Minh mà cảm giác khó chịu, trên mặt thủy chung vẫn treo một nụ cười xu nịnh. Có lẽ đây là bản lĩnh của một kẻ lăn lộn làm việc trong những nơi như thế này, dù cho khách mắng chửi thạm tệ như thế nào thì vẫn phải tươi cười niềm nở. Với công phu này thì Vương Minh không thể không công nhận là cách huấn luyện nhân viên của cái quán này cũng rất tốt.
Vương Minh thản nhiên nói
"Tao muốn một kẻ tên là Lương Minh, là kẻ có hình săm vũ nữ nữ khỏa thân trên cánh tay trái"
Lời cảu Vương Minh vừa nói ra làm ba nam phục vụ đang có mặt ở đây sửng sốt, cả ba tên đưa mứt nhìn nhau rồi cùng hẹn đưa mắt nhìn về phía Vương Minh bát đầu đánh giá ý đồ của tên thanh niên vừa xuât hiện này. Tên phục vụ đứng gần Vương Minh nhất thu lại nụ cười, giọng nói dè dặt cẩn thận hỏi
"Quí khách, quí khách muốn tìm Minh ca có chuyện gì. Có thể nói cho chúng tôi biết để chúng tôi chuyển lời cho"
"Không cần phiền phực như vậy đâu. Để tự tao lên tìm là được rồi"
Vương Minh cười cười bức chân về phía cầu thang ở bên tay trái. Nhưng hắn vừa đi được hơn ba bước thì lập tức ba tên nam phục vụ đanh nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn chắn trước lối đi lên câu thang. Một tên nam phục vụ nói với giọng không hề thân thiện
"Đây là khu vực cấm, chỉ nhân viên mới có thể vào"
"Ồ thế sao. Vậy ta lại càng muốn vào hơn"
Vương Minh nhếch mép cười.
Lúc này ba tên nam phuc vụ đã biết tên thanh niên trước mặt đến là để gây sự. Lại nhìn tên thanh niên này da dẻ trắng trẻo, thân thể gầy gầy bộ dạng đúng kiểu thư sinh trói gà không chặt. Thấy vậy ba tên chắc mẩm thừa sức dạy cho tên thanh niên mặt trắng này một bài học khắc cốt ghi tâm vì tội dám đến đây gây sự. Ba tên nhìn nhau rồi cùng hùa nhau xông lên
"Lên hai anh em, đánh hắn"
"Đám đến chỗ này gây sự à"
"Đúng là muốn tìm chết"
Vương Minh thấy ba tên phục vụ lao về phái mình thì nhướn mày, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, thân thể vẫn không động mà còn ung dung khoanh tay để đằng saulưng nhìn ba tên đang lao đến với ánh mắt hứng thú.
Ba tên thấy vậy thì cảm thấy kì lạ nhưng trong ấn tượng của bọn chúng thì Vương Minh là một tên thư sinh mặt trắng trói gà không chặt nên cũng chả quan tâm đến hành động khác thường của Vương Minh mà tiếp tục tay đấm chân đá về phía Vương Minh.
Vương Minh thân thể cực kì nhẹ nhàng lách trái lách phải tránh quyền cước của ba tên đồng thời thân thể khẽ di chuyển nhanh chóng áp sát một tên, cùi chỏ lập tức thụi vào ngực ba tên. Hành động của Vương Minh cực kì nhanh, có thể nói là chỉ trong chớp mắt mà thôi.
"Hự"
Ba thấy Vương Minh biến mất trước mặt rồi đột nhiên trước ngực truyền đến nhưng trận đau đớn dữ dội, mắt mũi trở lên tối sầm, cả cơ thể đổ sập xuống sàn nhà.
"Vậy là xong ba tên đầu tiên"
Vương Minh phủi phủi tay rồi chẫm rãi nhàn hạ bước chân lên câì thang đi lên tầng hai của quán karaoke. Đi đến căn phòng số 207 ở cuối dãy hành lang bên trái. Vương Minh tay đang nắm tay đấm cửa thì đột nhiên dừng lại. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Vương Minh cười hắc hắc rồi lùi lại cách xa cửa ba bước chân, hắn hít một hơi rồi nhắm mặt lại tập trung tinh thần. Tring đầu hắn lúc này hiện ra chính thân ảnh của mình, hắc ám nội khí điên cuồng chạy trong từng mạch máu rồi hư thoát ra ngoài cơ thể thông qua các lỗ chân lông.
Chỉ vài giây sau Vương Minh mở mắt ra, hắn đã thấy Phân thân đứng ngay bên cạnh mình. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là phân thân giờ đây đã cso thân hình gần như hoàn chỉnh đặc biệt là khuôn mặt, nếu như là lúc trước gọi ra phân thân thì trên khuôn mặt ngoại trừ cái mũi và đôi mắt đen ngòm thì chả còn cái gì thì giờ đây khuôn mặt của Phân Thân đã có hình thái giống hệt với khuôn mặt của Vương Minh. Nhìn phân thân này Vương Minh lại không nhịn được nghĩ đến cái đêm hắn và Nguyễn Giai Giai ở Hoa huệ thôn, lúc đó hắc ám nội khí trong cơ thể hắn sôi sục cả lên, thận chí số lượng hắc ám nội khí truyền thừ cơ thể hắn kí thác sang cơ thể Nguyễn Giai Giai còn nhiều hơn rất nhiều so với Triệu Vận. Đòng thời sau cái đêm đó hắn cảm giác dường như hắc ám nội khí trong cở thể lại tăng lên một cấp trở lên mạnh mẽ hơn khiến hắn mấy lần đặc biệt là khi động thủ động cước suýt chút nữa để dã tính chém giết chiếm mất ý thức. Vương Minh nhìn Phân thân rồi thở dài lẩm bẩm
"Sau này phải cẩn thận, hạn chến chém giết mới được nếu không…"
Vương Minh thở một hơi rồi nhìn Phân thân đang đứng bên cạnh bắt đầu dùng suy nghĩ truyền đạt mệnh lệnh của hắn. Phân thân nhận mệnh lệnh của Vương Minh, thân ảnh đột nhiên hóa thành một làn khói huyết vụ rồi chui qua khe cửa bay vào trong căn phòng 207. Vương Minh đứng ngoài đợi độ khoảng hơn một phút thì thấy một làn khói đên chưa huyết tinh từ bên trong phòng bay ra, làm khối này nhanh chóng tụ lại thành một thân ảnh trước mặt Vương Minh. Vương Minh nhìn Phân thân rồi lại nhìn đồng hồ trên tay trợn mắt nói
"Không phải chứ. Nhanh như vậy sao"
Không tin lắm, Vương Minh mở cửa phòng 207 ra thì thấy bên trong là hơn chục tên côn đồn đang trong trạng thái bất tỉnh nhân sự, tên thì nằm trên ghế, tên thì gục đầu lên bàn, tên thì nằm ở dưới sàn,… bộ dạng tư thế cực kì khó coi. Nhìn cảnh tượng này làm Vương Minh phản trợn mắt há mồm hết nhìn Phân thân rồi nhìn vào trong phòng. Một lúc sua Vương Minh thở dài cảm khái, nói thật đến ngay cả hắn cũng không có đủ khả năng tự tin chỉ mất một phút không tiếng động đánh bất tỉnh gần chục người như Phân Thân.
Có được kết quả lần này khiến Vương Minh trong lòng cũng có chút vui mừng và thành tưu, hắn lập tức điều động Phân thân xâm nhập vào trong căn phòng 208 ngay bên cạnh. Cũng chỉ một phút sau thì Phân thân lại chui ra đứng bên cạnh Vương Minh. Vì có kinh nghiệm từ lần trước nên Vương Minh hoàn toàn tin tưởng đám người bên trong đã bị xử đẹp, hắn cũng không buồn mở cửa phòng kiểm tra mà trực tiếp dẫn phân thânh sang phòng 210 ở bên cạnh.
Đứng trước cửa phòng, Vương Minh không vội côh Phân thân xông vào mà hắn truyền hình tượng về Lương Minh vào trong đầu Phân thân nói
"Nhưng kẻ khác làm bất tỉnh, riếng tên này để lại"
Phân thân gật đầu hiểu mệnh lệnh rồi lại hóa thành một làn khói hắc huyết chui vào bên trong.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
80 chương
882 chương
26 chương
18 chương