Siêu Cấp Ác Ma
Chương 147 : Sao Lại Là Anh
Vương Minh là người sở hữu đoạn gen đặc biệt nên có một số thứ hắn vượt trội hơn so với người bình thường. Một trong số đó chính là trí nhớ, bất cứ thứ gì hắn chỉ cần học một lần hoặc làm một lần là lập tức có thể thành thạo, cũng giống như vậy vì đã đến khu biệt thự Thiên Mỹ một lần nên hắn cũng không mất thời gian hỏi đừng mà phi một mạch đến trước cửa quân khu phía Nam.
Vương Minh lấy điện thoại ra bấm lại số điện thoại cũ nói
“Tôi đến rồi”
“Được sẽ có người ra đón”
Vương Minh cúp máy, không phải đọi quá lâu thì một quân nhân đứng gác cổn bước đến xe Vương Minh, mặt lạnh như tiền nói
“Ngồi sang vị trí tay lại phụ”
Vương Minh gật đầu tháo dây bảo hiểm ra ngồi sang vị trí bên cạnh. Người quân nhân này lập tức lên xe, ngồi vào vị trí tay lái. Tiếp theo đó người này không nói thêm lời nào nữa lái xe một mạch vào bên trong quân khu.
Lúc trước Vương Minh phải chạy trốn nên không có thời gian nhìn ngắm kĩ bên trong quân khu nay có dịp nên không bỏ lỡ thời cơ thưởng thức một phen. Quả không hổ danh là quân khu lớn nhất Việt Nam, tại đây số binh lính đi lại nhiều như kiến, các loại khí tài chiến tranh hiện đại xếp đầu sân trông cực kì hoành tráng.
Xe của Vương Minh chạy một mạch đến một căn biệt thự nằm sâu trong quân khu thì dừng lại. Đứng trước cổng biệt thự là một nữ quân nhân mà Vương Minh đã mấy lần gặp qua, Thư Vân. Vương Minh nhìn thấy nàng mà nghi hoặc chẳng lẽ nàng ta cũng tham gia nhiệm vụ lần này sao? Vương Minh nghi nghi hoặc hoặc bước xuống xe thì khiến Thư Vân một phen giật mình kinh hãi, trợn mắt nhìn hắn hỏi
“Sao là anh”
“Có gì lạ sao?”
Vương Minh nhếch mép cười.
Thư Vân gật đầu
“Rất lạ. Thật không ngờ anh lại có quan hệ với Liễu tướng quân.
“Ờ ờ cũng không phải quan hệ gì sâu xa lắm, chỉ là hai bên hợp tác cùng có lợi mà thôi”
Vương Minh thản nhiên nói.
Thư Vân mặc dù rất tò mò, có nhiều điều muốn hỏi hắn nhưng nghĩ đến nhiệm vụ đang rất gấp gáp nên đành dằn lòng lại ra hiệu cho hắn đi theo mình vào trong biệt thự. Đi vào trong phòng làm việc của Thư Vân thì thấy bên trong này có hai người, một người thân thể cao lớn hầm hồ, một người thì ngồi xe lăn băng bó kín thân thể nhưng có một điểm chung là mặt hai người này đều xám xịt như tro.
Nhìn cái tên đang ngồi xe lăn thì Vương Minh không cảm thấy kì lạ bởi hắn chính là cái tên không biết sống chết muốn thách đấu Vương Minh tại bữa tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh, Vũ Bác. Vũ Bác quay ra cửa nhìn thấy Vương Minh đứng phía sau Thư Vân thì mở trừng mắt, ánh mắt giận dữ lúc này hắn có lẽ mình có dị năng dùng ánh mắt giết người, giết chết cái tên đáng ghét trước mặt này. Miệng lắp bắp Vũ Bác tay run run chỉ vào Vương Minh nói
“Mày… mày… mày sao lại… lại xuất hiện… ở đây”
Vương Minh “hừ” một tiếng rồi nói
“Nếu không phải Liễu lão mời ta cũng không thèm đến đâu”
Vũ Bác nghe thấy vậy thì cả kinh không tin nhìn Vương Minh
“Ngươi biết Liễu tướng quân”
“Ừm. Nói thế nào nhỉ, ta là cháu rể tương lai của lão già đó… hắc hắc”
Vương Minh xoa xoa cằm cười cười.
“Này Vũ Bác hai người các ngươi quen biết nhau hả”
Lúc này người đàn ông trung niên cơ thể vãm vỡ lên tiếng. Người này không ai khác chính là Vũ Tuấn, là chú của Vũ Bác đồng thời là tổ phó tổ S. Vũ Bác cắn răng nói
“Không chỉ quen biết mà rất quên biết đang khác. Chính tên này đã khiến cháu thành bộ dạng như thế này đó”
“Ồ thế à”
Ánh mắt Vũ Tuấn từ ảm đảm buồn bã bỗng sáng rực lên tựa như một đứa trẻ thấy thứ đồ chơi rất thú vị vậy. Mắt hắn đảo qua đảo lại liên tục khắp người Vương Minh khiến Vương Minh cảm thấy có chút lạnh người không quen. Vương Minh trừng mắt nhìn Vũ Tuấn nói
“Này ông nhìn đủ chưa. Tôi đến đây không phải làm man-nơ-canh cho ông ngắm đâu”
“Thằng nhóc này tí tuổi mà mạnh miệng lắm. Đúng là loại người ta thích a”
Vũ Tuấn cười ha hả, giọng hắn ồm ồm nên điệu cười vừa to lại vừa khó nghe vô cùng.
Thư Vân suốt từ đầu đến giờ vẫn im lặng suy nghĩ nhưng khi nghe thấy Vũ Tuấn nói thì trong lòng bất an, nàng biết Vũ Tuấn sớm muốn đấu với kẻ đánh cháu trai mình một phen, nay kẻ đó xuất hiện trước mặt há hắn lại bỏ qua cơ hội này. Vì vậy nàng phải lên tiếng
“Được rồi mọi người làm quen thế là đủ rồi đó, bây giờ chúng ta vào việc thôi”
Vũ Tuấn nghe thấy nhiệm vụ thì khuôn mặt có chút buồn bã không cam lòng, lắc lắc đầu đi về chỗ ngồi. Còn Vũ Bác thì căn răng đến nỗi môi bật máu, hai nắm tay xiết chặt vào nhau, kìm nén cơn giận đến nỗi cả cơ thể hắn run run lên như bị co giật. Thư Vân thấy mọi người đã kiềm chế kích động thì mới thở phào nhẹ nhõm liếc mặt nhìn Vương Minh
“Anh ngồi xuống đi”
Vương Minh gật đầu, hắn đi đến salon ngồi xuống bên cạnh Vũ Tuấn, nhe nhe răng cười với Vũ Bác bên cạnh, bộ dạng rất là khiêu khích khiến Vũ Bác cả người càng lúc càng run mạnh hơn. Lúc này căn phòng tối lại, máy chiếu bắt đầu hoạt động, xuất hiện trước mặt Vương Minh là hình ảnh nhà xưởng trong tập tài liệu mà Liễu Sơn Thành đã đưa hắn.
Thư Vân thấy mọi người đã yên ổn mới bắt đầu lên tiếng
“Chắc mọi người đã biết nhiệm vụ rồi. Tình hình hiện giờ rất nguy cấp, ngày hôm qua Lưỡng Vĩnh Thành tiên sinh đã đột nhập vào trong nơi này nhưng hiện giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, e rằng đã bị địch bắt giữ rồi”
“Xin hỏi chút”
Vương Minh cắt lời Thư Vân
“Có phải lần này thêm nhiệm vụ giải cứu cái tên ngu ngốc Lương Vĩnh Thanh kia không?”
“Đúng vậy. Lương Vĩnh Thanh tiên sinh là một thành viên quan trọng của tổ S vì vậy nhiệm vụ lần này ngoại trừ việc phá hủy khu tập kết vũ khí này ra còn nhiệm vụ giải cứu nữa”
“Vậy tên Lương Vĩnh Thành này là dị năng giả hay khí giả”
“Là dị năng giả”
Lần này Vũ Tuấn lên tiếng. Hắn nói
“Lương Vĩnh Thành là dị năng giả sức mạnh đạt đến cập độ ba, có khả năng chuyển hóa cơ thể thành các loại vật chất mà hắn tiếp xúc”
“Ồ ra thế”
Vương Minh gật gẩ đầu rồi im lặng. Thư Vân nói tiếp một tràng nữa rồi nghiêm mặt lại
“Theo tin tình báo mơi nhất thì ở trong khu công nghiệp này đang tập kết một số lượng lớn xe tải siêu trọng. Nghi ngờ rằng Nguyễn gia đang chuẩn bị di chuyển số vũ khí kia”
“Điều này là hiển nhiên rồi. Căn cứ bị phát hiện há bọn chúng ngu si lại không chuyển địa điểm chứ”
Vương Minh gật đầu rồi hắn hỏi
“Vậy kế hoạch như thế nào?”
“Bội đội đặc chủng đã sẵn sàng tập kích bất cứ lúc nào chỉ là chúng ta chưa biết bên trong quân địch bố trí ra sao”
Nghe đến đây Vương Minh đã hiểu ra hắn nói
“Cô muốn tôi vào trong đó do thám đồng thời tiện tay giải cứu luôn tên Lương Vĩnh Thành kia”
“Không sai”
Thư Vân xác nhận suy nghĩ của Vương Minh.
Vương Minh trần ngâm một lúc. Thật sự là việc này đối với hắn không hề khó khăn gì cả, lúc trước làm sát thủ cũng đã làm qua không ít loạt nhiệm vụ do thám này, nay hắn lại thâm dị năng xuyên thấu của đôi mắt thì há hắn lại ngại cái công việc này. Vương Minh gật gật đầu hỏi
“Có thể bắt đầu ngay bây giờ được không?”
Thư Vân không trả lời ngay mà nhìn chằm chằm vào hắn. Thấy vẻ mặt nhàn hạ đầy tự tin không giống với một kẻ sắp phải lao đầu vào tử địa khiến nàng khó hiểu. Lại thấy hắn cười cười với nàng thì nàng thở dài nói
“Cũng được để tôi đi chuẩn bị những thứ cần thiết.”
“Được”
Vương Minh nói. Thư Vân đi ra ngoài thì căn phòng bỗng trỏ lên im ắng đến đáng sợ, hai chú cháu họ Vũ nhìn chằm chằm vào Vương Minh khiến hắn không chịu nổi, một lúc sau thì phắt bực trừng mắt nhìn Vũ Tuấn bên cạnh nói
“Này nhìn cái gì?”
Vũ Tuấn sửng sốt rồi một lúc sau lại cười ha hả nói
“Bởi ta thấy kì lạ. Một tên thanh niên gần này tuổi làm sao lại có được một lực lượng nội khí mạnh mẽ và đáng sợ như vậy chứ”
Vương Minh cười khẩy, bộ dạng khoa trương vỗ ngực nói
“Bởi ta là thiên tài mà… hắc hắc”
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
33 chương
10 chương
140 chương
49 chương
367 chương