“ Đều cút ra ngoài cho ta, nhiệm vụ thất bại thì các ngươi đừng mơ mộng đến thuốc giải nữa” nam tử trung niên lạnh lùng ra lệnh. Lão ta sau khi thấy đám hắc y nhân đã lui xuống hết, liền quay đầu trừng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đang hoang mang đứng ở bên cạnh, nỗi phẫn nộ ngay lập tức lại trào dâng như muốn giết chết người thanh niên trước mắt này. Hôm nay là đêm trăng tròn, đêm nay ta sẽ không đưa thuốc giải cho ngươi, để cho ngươi phải tiếp tục làm một con thú, đó là cái giá cho việc lần này ngươi dám phản bội ta” lão tử trung niên tức giận trừng mắt nhìn hắn. Nam tử trẻ tuổi kinh ngạc mở to mắt, sau đó vội vàng quỳ xuống: “Nghĩa phụ, con cầu xin người, cho con thuốc giải, con không muốn lại tiếp tục bị biến thành cái hình dạng đó”. Vừa nghĩ đến những tháng ngày không có thuốc giải của trước đây, tư vị thống khổ đó, hắn không muốn nếm nữa, cũng không muốn tiếp tục thương tổn những người vô tội”. “không kịp rồi, nếu ngươi sau này lại tiếp tục làm trái vơi mệnh lệnh của ta, ta sẽ hủy đi tất cả thuốc giải, làm cho ngươi biến thành cái bộ dạng nửa người nửa thú” lão tử trung niên lạnh lùng nói. Đêm khuya. Lúc trăng tròn—– “aaaaaaaaaaaaaa………”.một thanh âm vô cùng sắc nhọn thảm thiết kêu gào trong đêm khuya thanh tĩnh. Một đôi mắt màu xanh lục xuất hiện trước mắt lão tử trung niên, trong đôi mắt ấy tràn ngập sự phẫn nộ lẫn bi thương, sau đó quay đầu nhảy vọt qua chiếc cửa sổ trong phòng, len lỏi vào màn đêm thăm thẳm và biến mắt sau rặng cây. Sơn động—— Tô Duyệt Duyệt toàn thân phát run ngồi ở trên mặt đất, lúc này nàng cảm thấy cả đầu choáng váng quay cuồng, sẽ không phải là cảm mạo rồi chứ? Bắc Thần Hàn sau khi cởi bỏ áo ngoài và áo trong  ra để hong khô, mới phát hiện sắc mặt Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn tái nhợt: “Duyệt Duyệt, sắc mặt của ngươi sao lại kém như vậy? ngươi mau cởi y phục ra đi, ngươi như vậy sáng sớm ngày mai mới khô được a!” Tô Duyệt Duyệt nhíu hàng lông mày, cũng nghe theo cởi bỏ quần áo của mình ra đưa cho Bắc Thần Hàn hong khô, Bắc Thần Hàn treo tất cả quần áo của hai người lên trên đống lửa, sau đó từ từ tiến lại ngồi xuống bên cạnh nàng. “Phu quân, cánh tay của ngươi bị thương rồi, ngươi có mang theo thuốc không?” Tô Duyệt Duyệt nắm lấy cánh tay của hắn ta, quan tâm hỏi. Bắc Thần Hàn cười cười, sự quan tâm của nàng đối với hắn làm cho nội tâm hắn nhất thời cảm thấy vô cùng ấm áp, đang định mở mồm nói thì đột nhiên phát hiện cảnh xuân đập vào mắt, chiếc cổ trắng và bờ vai mịn màng cùng với dáng người thon thả của nàng lờ mờ hiện ra trước mắt hắn, thật sự là muốn mê hoặc hắn mà, đáng chết! hạ thân bắt đầu có phản ứng rồi. “Duyệt Duyệt, Vi phu đói rồi, làm thế nào đây?” Bắc Thần Hàn mu quang tràn đầy dục hỏa chăm chú nhìn cái miệng xinh xắn của nàng, khàn giọng hỏi. Tô Duyệt Duyệt lúc này không hề lĩnh hội được ý tứ của hắn, còn cho rằng hắn thật sự đang đói bụng, trực tiếp hỏi: “ta cũng đói rồi, ngươi mau đi tìm chút gì ăn mang về đây đi” Bắc Thần Hàn khóe miệng bất giác cong lên tạo thành một nụ cười quỷ dị, trực tiếp vồ lấy Tô Duyệt Duyệt, đè lên thân thể của nàng: “Nương tử cũng đói rồi, vậy chúng ta cùng nhau thỏa mãn đối phương nhé!” Tô Duyệt Duyệt trừng lớn mắt, hóa ra tên biến thái này nói hắn đói là cái ý tứ này, nàng đang muốn phản kháng, nhưng Bắc Thần Hàn hoàn toàn không cho nàng cơ hội kháng cự, ngay lập tức đánh đòn phủ đầu lên khuôn miệng mê người của nàng. “ưm…” Tô Duyệt Duyệt giơ tay lên muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn dùng tay áp chế lên trên đầu, nụ hôn của hắn ngày càng điên cuồng, cũng ngày càng mãnh liệt, dường như muốn nuốt chửng luôn con mèo nhỏ là nàng vào bụng. Dần dần, Tô Duyệt Duyệt cũng bắt đầu trầm luôn tron g sự điên cuồng của hắn, thân thể ngày càng nóng, khi tay của hắn buông lỏng nàng ra, nàng ngay lập tức dùng tay ôm chặt vào cổ của hắn. __Hồng Trần__