Nhưng hắn chẳng có chút tình cảm gì với Nam Cung tuyết, sao có thể chịu trách nhiệm với cô ta? “Cô…” miệng Lẫm mấp máy, nói không nên lời, mà hắn cũng chẳng biết phải nói gì nữa. “Không cần nói gì hết, đi thôi!” Nam Cung Tuyết bước tới bên hắn, nắm lấy tay hắn kéo đi. Lẫm nhìn bụng cô bằng ánh mắt phức tạp, trong đó có con của hắn, một niềm vui sướng đang len lỏi trong đầu hắn, khiến hắn cũng bỗng chốc nhoẻn miệng cười. Khi Ngạo mang Duyệt cùng đứa trẻ trở lại, đứa trẻ bỗng nhiên lên cơn sốt cao, Lạc thần y vội và đến cứu chữa. “Duyệt nhi, nàng cứ ăn gì trước đã, nghỉ ngơi chút, con chúng ta sẽ không sao đâu!” Hàn nhẹ nhàng bưng chiếc bát trên bàn lên. Duyệt mặt tái mét thất thần ngồi trên ghế, chẳng nói nửa lời, cô đang tự trách mình, thân làm mẹ mà hết lần này tới lần khác hại con, cô chẳng xứng đáng làm mẹ. “Duyệt nhi, nang đã một ngày một đêm không ăn gì rồi, cũng chẳng chợp mắt nghỉ ngơi, cơ thể nàng yếu rồi, mau ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi.” Hàn biết tâm trạng của Duyệt đang không tốt, nhưng chàng càng không nỡ để cô tự giày vò bản thân mình. Không ghe thấy Duyệt trả lời, Hàn lại nói tiếp. “ Duyệt nhi… nghe ta, hãy ăn chút gì đi, nàng mà không ăn…” “Thiếp không muốn ăn, chàng đừng làm phiền thiếp, chàng ra ngoài đi, để thiếp một mình, đừng để ý đến thiếp!” Duyệt như trút toàn bộ bực dọc lên đầu Hàn, cô còn gạt bát cơm trên hàn ra, lúc đó trong lòng cô thật sự rất rối rắm, nhưng cũng thật sự rất bực bội, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình. Trái tim Hàn lúc ấy càng nhói lên, con cũng là con chàng, chàng cũng lo lắng chứ, áp lực trong chàng lúc này cũng chẳng nhỏ hơn Duyệt, nhưng chàng không chỉ lo cho con, mà còn phải lo cho cả sức khỏe của thê tử nữa. “Được rồi! Nàng đừng tức giận nữa, ta ra ngoài đây, cơm ta để đây, nàng đói bụng thì cố ăn lấy một ít, ta ra ngoài đợi, có gì cứ gọi ta.” Hàn cố kìm nén cảm giác lạnh lẽo trong lòng, đặt bát cơm nóng trong tay xuống, tiếp đó đứng dậy không dám làm phiền Duyệt nữa, từng bước mò mẫm ra ngoài. Lúc ấy, chàng thật sự rất căm ghét bản thân không thể nhìn thấy, căm ghét bản thân đến vợ con cũng không thể bảo vệ nổi, hôm qua khi Liệt cứu Duyệt trở về, chàng cũng biêt rằng Duyệt suýt chút nữa đã bị Lẫm… Lúc ấy chàng vừa phẫn nộ vừa giận bản thân mình, trong lòng ngoài sự cảm kích với hành động cứ mạng hai mẹ con Duyệt của Ngạo ra, còn có chút đố kị, tại sao lúc ấy không phải là mình đến cứ Duyệt và đứa con. Chàng thấu hiểu sự bực bội trong Duyệt, đối với những cảm xúc của cô lúc ấy, cần nhiều hơn là sự bao dung và bình tâm. Cho nên chàng đã để cho cô một không gian yên tĩnh, để cô có thể giải tỏa những tâm tư rối rắm. Cảm nhận được những u uất nơi Hàn, trong lòng Duyệt cũng vô cùng chua xót, cô lại sao rồi? Sao có thể ích kỷ trút hết lên chàng, nếu cô bình tĩnh lại thì có lẽ sẽ hiểu được rằng chàng lúc áy càng không thể thoải mái, trong lòng chàng chắc chắn đang càng đau xót. Hàn là cha đứa trẻ, cảm xúc nhất định đang rất suy sụp. Sao cô có thể ích kỷ đến mức không đếm xỉa đến những đau đớn của Hàn, chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân? “Hàn, đừng đi! Đừng rời khỏi thiếp…” Giọng Duyệt yếu ớt, đong đầy sự hoảng hốt và bất lực, cô nhào tới vòng tay ôm lấy Hàn từ đằng sau lưng.