TDD toàn thân run rẩy, không hiểu tại sao hắn lại kích động như vậy, nhưng bảo nàng đi cùng hắn, nàng….không muốn! “Ngạo, xin lỗi! ta không thể rời xa Hàn” TDD nhìn hắn, nhìn thấy sự đau khổ trong mắt hắn, cũng nhìn thấy được sự giãy dụa trong đó. Nàng không phải cố ý muốn làm tổn thương hắn, chỉ là trong khoảng thời gian này, cả hai người nàng đều không được gặp, nhưng, hình ảnh của BTH lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng nhiều hơn, nàng đối với BTN là thích, nhưng không phải yêu, bởi vì người nàng yêu….là BTH. BTH chấn động, bất giác buông nàng ra, không muốn tiếp nhận đáp án này, lại càng không cách nào tiếp nhận. “Duyệt, ta sẽ không từ bỏ!” BTN trầm giọng nói, tiếp đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, sau đó mới rời đi. Đang lúc TDD còn chưa kịp định thần lại, cửa phòng đã bị đẩy ra, nàng nhìn về phía đó, lại phát hiện BTH ngây ngốc đứng lặng ở cửa, chần chừ không tiến vào. “Hàn, chàng làm sao vậy?” TDD hoài nghi hỏi. Đột nhiên nhìn thấy quần áo hắn lấm lem, thậm chí còn dính cả vết máu. BTH cứ như vậy đứng ở cửa nhìn nàng, TDD vô cùng nghi ngờ, kéo chăn ra, xuống giường đi đến bên cạnh hắn, khi chân vừa chạm xuống nền nhà liền rơi vào một vòng tay ấm áp, cảm nhận được mùi hương quen thuộc ngay lập tức khiến nàng cảm thấy an tâm. “nàng vừa mới tỉnh, không nên xuống giường,” BTH ôm chặt lấy nàng, nhỏ giọng nhắc nhở. TDD cười cười, ngay lập tức phản bác: “còn không phải tại chàng sao, chàng đứng ở đó không chịu tiến vào, ta đành phải đi qua thôi.” BTH không trả lời, rúc đầu vào hõm vai của nàng, bàn tay to cũng ôm nàng chặt hơn, giống như sợ nàng sẽ biến mất. Hắn cũng giống như BTN, lần này, cả hai người họ đều bị dọa cho sợ hãi, hóa ra sinh mạng của con người cũng có thể dễ tan biến như vậy, thê tử vừa mới hôm qua còn ân ái bên nhau, hôm nay suýt nữa đã chìm trong biển lửa. Hắn rất cảm kích BTN, bởi vì hắn đã cứu thê tử của mình, cho nên hắn vô cùng cảm kích, nhưng đồng thời, hắn cũng hận bản thân mình, hận bản thân không kịp thời xuất hiện, hận bản thân không phải là người đầu tiên cứu nàng. “Hàn, sao chàng không nói gì?” TDD hoài nghi hỏi, BTH làm sao vậy, từ lúc bước vào cửa đã cảm thấy rất khác lạ. “Duyệt nhi, xin lỗi, xin lỗi….vẫn may nàng không sao, xin lỗi, xin lỗi….” BTH kích động nói. TDD đang muốn nói gì đó, lại đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm nống đang chảy dọc theo hõm cổ mình, thấm ướt cổ áo của nàng, nàng vô cùng kinh ngạc, BTH đang khóc sao? Nàng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy hắn khóc, giờ đây hắn lại đang khóc vì nàng. Nghe thấy hắn liên tục nói xin lỗi, long của nàng cũng cảm thấy đau theo, nàng giơ tay chạm nhẹ vào lưng của hắn, muốn xoa dịu tâm tình của hắn. “Hàn, ta không sao! Thật đấy” TDD cười nói. “nàng đương nhiên không sao, nàng muốn có chuyện, ta cũng không cho phép điều đó xảy ra, lần sau không được dọa ta nữa, đã nghe chưa?” BTH kích động nói, ngữ khí còn mang theo giọng điệu hống hách. TDD cười gật đầu, sau đó đem khuôn mặt của mình rúc vào ngực hắn. “Hàn, lửa là do Y Y phóng, lúc ta và quận chúa muốn nhảy ra ngoài,đã nhìn thấy nàng ta.” TDD nói. Nàng từ trước đến này đều như vậy, nếu nàng ta đã muốn mạng của nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta. __Hồng Trần__