‘Ta…như thế nào…’ Mình giết Yến Phàm Vũ…giết y…giết y… Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại ya nghĩ ấy, Ngạn Lạc Thường trong nháy mắt hiểu được, Yến Phàm Vũ quan trọng thế nào đối với hắn. Thế nhưng, vì cái gì lại đâm y, vì cái gì lại thương tổn y. ‘Không cần phải…không cần phải…’ Ngạn Lạc Thường ôm chặt lấy Yến Phàm Vũ ‘Không cần phải như thế a…Vũ, ngươi tỉnh lại…ta đã nhớ ra rồi, ta là Ngạn Lạc Thường…người ta yêu nhất là ngươi a…Ngươi mở mắt ra đi !’ Nước mắt không kìm được chảy xuôi xuống theo hõm má, thấm vào vạt áo đã sớm nhuốm đỏ ‘Tỉnh lại, ngươi còn không mở mắt ra cho ta…ngươi còn chưa nhìn thấy hài tử của chúng ta xuất thế mà…Tỉnh lại…ta van cầu ngươi…’ ‘Ngươi thảo mãn chưa ?’ Lạc Sở Khí tức giận nhìn Lãnh Sát ‘Chẳng lẽ nhìn chúng ta đau khổ ngươi mới cao hứng ? Lãnh Sát, đến tột cùng…Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì… ?’ ‘Làm gì ? Lạc Sở Khí, ngươi hỏi ta câu này không dưới một lần, ta chính là muốn nhìn thấy các ngươi khổ sở, ta chính là muốn các ngươi thồng khổ. Những điều này là lỗi của ngươi, là do ngươi chuốc lấy. Năm xưa, nếu không phải ngươi xen vào, Ngạn Tử sẽ không rời bỏ ta. Nếu như không phải do đồ đệ Yến Phàm Vũ của ngươi, Ngạn Lạc Thường vẫn mãi là đồ đệ hoàn mĩ nhất của ta. Các ngươi đều đáng chết…. ! Ha…ha…ha !’ Tiếng cười Lánh Sát truyền khắp sơn cốc, tựa hồ như đem mọi chuyện hiện về. ‘Lạc Sở Khí, ngươi nhớ rõ không ? Lúc trước, nếu như không phải ngươi cố ý muốn dẫn Ngạn Tử đi, hắn cũng sẽ không đi, ngươi cướp của ta hết thảy, ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống yên !’ ‘Ta không mang Ngạn Tử đi !’ Nghe được lời nói của Lãnh Sát, Lạc Sở Khí căn bản không hiểu hắn có ý gì. Khi xưa, đúng làm Lạc Sở Khí hắn có ý muốn dẫn Ngạn Tử li khai, nhưng đến cuối cùng, Ngạn Tử lại bỏ đi, hắn cứ ngỡ Ngạn Tử đã sớm trở về bên Lãnh Sát. Rốt cục Lãnh Sát và Ngạn Tử đã xảy ra chuyện gì… ? ‘Ngươi còn muốn xảo biện ! Rõ ràng lúc ngươi mang hắn đi, hắn toàn thân khỏe mạnh. Nếu như không phải ta quay lại chỗ ấy, cơ bản, ta không biết được hắn đã chết và cũng sẽ không gặp được Ngạn Lạc Thường…’ Nói tới đây, trong đầu Lãnh Sát bỗng nhớ về khoảng thời gian ba người ở chung. Lẫn đầu tiên hắn gặp Ngạn Tử, là khi cả hai đang đi làm nhiệm vụ. ***** ‘Ta là Lãnh Sát.’ ‘Ta là Ngạn Tử !’ ‘Từ hôm nay chúng ta là bằng hữu !’ Đêm hôm đó rất lạnh, nhưng lần đầu tiên trong đời, hắn có được một người hiểu mình, cảm giác ấy thật tốt. Mãi cho đến khí Lạc Sở Khí xuất hiện, hắn truy đuổi bọn hắn suốt năm năm. Trong năm năm ấy, thời gian đã làm cho Ngạn Tử cải biến, mà thực chất là tình yêu đã làm Ngạn Tử thay đổi. Chính mắt hắn đã chứng kiến hai ngươi kia rơi vào ải tình, mà chính mình lâu nay cố gắng cũng không bước được một chân vào tâm người kia. ‘Ta cầu ngươi…không cần phải giết hắn…’ Bên vách núi, Ngạn Tử không ngừng túm lấy y phục của hắn, ngăn cản hắn giết Lạc Sở Khí. Ngạn Tử, người đã từng cùng hắn kề vai chiến đấu suốt bao năm, không tin bất kì một thứ tình cảm nào, cao cao tại thượng, giờ lại vì một tên Lạc Sở Khí mà cầu xin hắn. ‘Tử, ngươi là đang làm gì ? Tôn nghiêm của ngươi đâu hết rồi ? Vì cái gì ngươi lại biến mình thành cái dạng này ?’ ‘Vì…ta yêu hắn…Lãnh Sát, thực xin lỗi. Ta yêu hắn, cho nên ta không thể tổn thương hắn…’ Yêu, đó là cái gì ? Hắn không biết cũng không thể hiểu nổi. Nhưng thật ra vì thế mà khi hắn không chiếm được tình yêu, người khác cũng đừng hòng có được. ‘Cám ơn ngươi, Lãnh Sát. Cám ơn ngươi đã hiểu ta. Ta sẽ rời đi, ta sẽ ẩn cư cùng con của ta…’ Nhìn bóng lưng Ngạn Tử ngày một rời xa, tâm nhất thời đau nhức đến không chịu được. Rõ ràng hắn là người gặp Ngạn Tử trước, hắn cũng là người hiểu Ngạn Tử nhất. Vì cái gì mà Ngạn Tử thàn rời xa Lạc Sở Khí chứ không nguyện ở cùng mình. Hắn hận nam nhân kia, người đã làm Ngạn Tử thay đổi, hận đã làm cho hăn rơi xuống địa ngục. Hắn phải trả thù… ***** ‘Ta phải trả thù…ta muốn cho các người đều sống không bằng chết… Đây chính là ngày trước các ngươi vất xuống cho ta…’ Hai con mắt Lãnh Sát đỏ rực làm cho người ta không khỏi run sợ. ‘Ngươi sai rồi…Lãnh Sát…’ Lạc Sở Khí thở dài. Bọn họ là đều bị vận mệnh đùa cợt, vô luận là Lãnh Sát hay là chính mình, hay là Ngạn Tử, vận mệnh đã làm bọn họ không thể nào có được hạnh phúc : ‘Tử không phải rời bỏ ngươi, hắn cũng không chọn ta. Ngày đó, hắn làm cho ta hôn mê, để ta lên một con thuyền nhỏ cho trôi đến nơi khác, sau đó hắn cũng rời đi, ta bấy lâu nay vẫn tìm kiếm nhưng không có kết quả.’ ‘Cái…cái gì…ngươi…ngươi gạt ta…’ Lời của Lạc Sở Khí làm cho Lãnh Sát khó có thể tin được. ‘Thực sự, ta đi tìm hắn rất lâu rồi…’ Vận mệnh, ngươi vô tình để cho ba người rơi vào vòng nước xoáy, cuối cùng là ai cũng mang trong mình thương tổn… Lạc Sở Khí quay đầu nhìn Ngạn Lạc Thường đang thất thần ôm Yến Phàm Vũ.