Cảnh vật trong thành thực sự rất phồn hoa, người qua người lại đông như kiến làm cho Quân Khiêm thập phần lo lắng cho Ngạn Lạc Thường, bên vịn bên đỡ, cẩn thận từng bước đi. Cảnh tượng này đã thu hút ánh mắt của vô số người qua đường, ngưỡng mộ có, tán thưởng có mà ghen tỵ cũng có. Hai người tay trong tay, đúng như đôi vợ chồng mới cưới tình nồng ý mặn, không ít người ở phái sau vụng trộm bàn tán “ Ngươi xem, cô nương kia bộ dáng quả thực không tồi a…” “ Ân…tướng công nàng cũng thật ôn nhu …” “ Thật là đôi trai tài gái sắc, các ngươi nói có đúng hay không a…?” Thanh âm mặc dù làm cho người ta có phần không thoải mái nhưng Quân Khiêm lại vui sướng không ngừng, tuy là trượng phu giả, nhưng hắn với Ngạn Lạc Thường rất xứng là một đôi trời sinh a. “ Khiêm…mọi người…” Cảm giác thấy bao ánh mắt đều hướng về phía mình, Ngạn Lạc Thường có chút không thoải mái ghé bên tai Quân Khiêm nói nhỏ. “ Không có việc gì, ngươi xem chúng ta cải trang quá hoàn hảo, không ai có thể nhận ra, ngươi cứ yên tâm…” Để cho Ngạn Lạc Thường yên tâm, Quân Khiêm thoáng tăng thêm lực đạo nơi cánh tay, đem bàn tay Ngạn Lạc Thường siết chặt. Mặc dù vẫn còn chút không yên tâm nhưng nghe Quân Khiêm nói thế, Ngạn Lạc Thường cũng yên lăng, tiếp tục bước đi. Đột nhiên, Quân Khiêm dừng lại, quay sang phía Ngạn Lạc Thường dặn dò “ Lạc Thường, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút a…!” “ Làm gì đó…” Ngạn Lạc Thường vẻ mặt mờ mịt gọi với theo nhưng thân ảnh cảu Quân Khiêm thoắt cái đã biến mất. Ngắm nhìn bốn phía náo nhiệt, cảm giác thật là quen thuộc, giống như đã từng thấy qua. Xoay người lại, Quân Khiêm đã chậm rãi bước ra, mà ở sau lưng hắn…. “ Bái kiến trang chủ…!” ***** Yến Phàm Vũ bước vào cửa hàng, đây là cửa tiệm thứ mười trong thành này thuộc gia nghiệp cảu Phi Yến sơn trang. Lúc này, y chợt nhớ tới thời điểm trước kia cùng Ngạn Lạc Thường vào thành, hắn đã từng nói qua nên đích thân đi đến từng cửa hàng một, không những có thể tự mình kiểm tra sinh ý, mà còn tỏ ra thân thiện đối với những lão bản ở đây. “ Không nghĩ tới những lời Thường nói, một điểm cũng không sai….” Bởi vì chính mình đích thân đến, rất nhiều lão bản ở đây vừa mừng vừa sợ, làm ăn cũng vì vậy mà phải cẩn thận hơn. Đang nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên, bỗng đập vào mắt y là thân ảnh quen thuộc. Đó là… Thường… Khoảng cách quá xa, không có cách nào nhìn rõ dung mạo người kia, nhưng dáng người ấy, quen thuộc đến nhường nào, chỉ là… Nữ trang… có lẽ là nữ nhân. Lạc Thường hắn nhất đĩnh sẽ không chịu giả làm nữ nhân mà chạy loạn a. Lần trước bị Phi ca cùng mọi người nhận thức làm đệ muội, hằn còn giận y đến mấy ngày. Vỗ vỗ đầu của mình, tự nhủ rằng không được nghì lung tung, Yến Phàm Vũ tiếp tục bước đi. ***** Nhìn Quân Khiêm mang theo thứ gì đó đi ra, Ngạn Lạc Thường không nén nổi tò mò  “ Khiêm, ngươi làm gì vậy?” “ Ha ha, cho ngươi…!” Quân Khiêm vừa cười vừa mở bọc cầm trên tay ra, bên trong chính là gòi điểm tâm còn nóng hổi tỏa hương thơm phức. “ Chính là vì cái này?” Ngạn Lạc Thường không hiểu nổi, Quân Khiêm có phải hay không chỉ vì mỗi cái này mà phải mất đến nửa ngày trời mới mua được. Nhưng dù sao cũng là tâm ý của hắn, Ngạn Lạc Thường cũng không nói gì, chỉ đem một khối điểm tâm trước mặt ăn thử “ Ân…thực sự rất ngon…” Quân Khiêm bị hành động của Ngạn Lạc Thường làm cho cao hứng không thôi, liền một tay đem điểm tâm gói kĩ bỏ vào túi hành lý, một tay ân cần tiếp tục dìu Ngạn Lạc Thường đi tiếp “ Chúng ta đi a, sắp đến nhà bằng hữu ta rồi…” Qua vài con phố, rút cục, Quân Khiêm cũng đem Ngạn Lạc Thường đến y quán của bằng hữu hắn – Bạch Lộ Thảo Đường. Vừa bước chân vào đến cửa, tiểu nhị đã nhanh nhẹn chạy tới “ Quân công tử, ngài đã đi hái thuốc về!” Tiểu nhị vui vẻ nâng lên ấm trà, đươcng nhieen, hắn cũng nhìn thấy Ngạn Lạc Thường phía sau Quân Khiêm “ Vị cô nương này… Mang thai…ha ha ha, Quân công tử, ngươi thú phu nhân lúc nào a…” “ Thôi thôi, ngươi đừng có khua môi múa mép nữa, mau gọi lão bản của ngươi ra đây gặp ta.” “ A, lão bản đang tại hậu viên, ta sẽ đi thỉnh giúp ngài.” Tiểu nhị nhanh như chớp chạy ra phía sau. Đem Ngạn Lạc Thường ngồi xuống ghế, Quân Khiêm ôn nhu đem cốc trà đã rót sẵn hướng tới Ngạn Lạc Thường  “Uống a, đi lâu như vậy hẳn là rất khát…” “ Khiêm, ngươi uống trước đi, ta không khát. Cái kia…lão bản ở đây là bằng hữu của ngươi…?” “Ân, hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.” “ Như vậy, lát nữa nếu ta…” Ngạn Lạc Thường thật lòng muốn đem mọi chuyện kể hất ra, cả cả chuyện hắn là nam cải trang nữ. Quân Khiêm mặc dù có điểm không tình nguyện nhwung vẫn thỏa hiệp: “ Ai ~ Lạc Thường,  ta biết rõ ngươi không muốn bị coi là nữ nhân, cũng được, dù sao quan hệ của chúng ta nói cho hắn biết cũng không sao. Bất quá, trước hết ta muốn đùa hắn một chút, có được không?” Đúng lúc này, từ phía sau, một nam tử vọt ra với tốc độ tên bắn: “ Quân Khiêm, ngươi, hỗn tiểu tử này, ở bên ngoài lén cưới thê tử đã đành, đến hài tử cũng có rồi mà không cho lão tử ta biết. Ngươi, hôm nay xem ta xử ngươi thế nào, không chỉnh chết ngươi, ta không phải Đổng Nặc.” Đổng Nặc mang theo cơn giận dữ vọt ra, ánh mắt tỏ vẻ muốn ăn thịt người, chứng kiên Quân Khiêm ở một chỗ tủm tỉm cười, lại có “ mỹ nhân” bên cạnh, lửa giận trong lòng đồng loạt bùng lên. “ Thiên a…! Ngươi…ngươi…ngươi…như thế nào lại có thể…” Bị dung mạo Ngạn Lạc Thường làm cho ngây ngất, Đổng Nặc thẫn thờ đi đến trước mặt Ngạn Lạc Thường, sau đó lại sững sờ nhìn Quân Khiêm, bàn tay khẽ đưa lên, một phen túm lấy cor Quân Khiêm mà bóp “ Ngươi, hỗn đản, không phải ngươi đến Bách Hoa cốc hái thảo dược a, sao đến cả hài tử cũng có rồi?” Ngạn Lạc Thường một bên thấy Quân Khiêm có vẻ như sắp không thở nôi liền lên tiếng: “ Ngươi…trước hết có thể buông Khiêm ra được không?” Nghe được thanh âm của Ngạn Lạc Thường, Đổng Nặc liền vất Quân Khiêm sang một bên “ Hảo, hảo, cô nương nói như nào thì chính là như vậy đi. Đến, nói cho ta biết, có phải tên đại sắc lang này đã cưỡng bức cô nương không? Có Đổng ca ca này, tên kia sẽ không dám làm gì đâu.” “ Cái kia…là Khiêm đã cứu ta…không phải hắn bức ta…” Ngạn Lạc Thường thấy Đổng Nặc rất nhiệt tình lại có chút ngượng ngùng, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Quân Khiêm, muốn Quân Khiêm làm gì đó để giúp mình. “ Thôi, không đùa ngươi nữa. Đổng Nặc, hắn không phải phu nhân của ta.” Mặc dù vạn phần không muốn nhưng vẫn phải đem sự thật nói ra. “ Di? Không phải?Như vậy a…” Đổng Nặc trong phút chốc không phục lại vẻ đứng đắn, ngồi cạnh Ngạn Lạc Thường “ Nàng kia là…?” “ Nơi này không tiện nói chuyện. Đi, ta và ngươi cùng đến hậu viện” Quân Khiêm nói xong liền đem bao dược liệu trao cho tiểu nhị, sau đó đem theo Ngạn Lạc Thường đi đến hậu viện.