Tần Nhị thế rất nhanh đã thoát ngoại y của Ngạn Lạc Thường, làn da trằng muốt, trơn mịn theo đó mà lộ ra ngoài, tựa hồ là Mị Hồn Tán bắt đầu có công hiệu, Ngạn Lạc Thường gò má phiếm hồng, đẫm mồ hôi. Trông thấy giai nhân như thế trong lòng mình, Tần Nhị Thế đã sớm không thể kiềm chế, càng thô bạo, muốn đem cái vật thể nóng bỏng kia lộ ra trước mắt. Muốn phản  kháng nhưng không thể, chưa lúc nào Ngạn Lạc Thường thấy một đệ nhất sát thủ lạnh lùng như hắn lại vô dụng đến vậy…. Hắn hận… Hận tại sao mình không cẩn thận, hận mình quá mức vô dụng, để phải rơi vào tình trạng như vậy… Hắn muốn chạy trốn, hắn không muốn tiếp tục ở đây nữa. Nơi đây không khí tràn ngập những âm mưu, quỷ kế, khiến cho người ta cảm thấy phi thường ngột ngạt…. Trước mắt người này, hắn chỉ thấy chán ghét cùng bài xích, cảm giác này đối Yến Phàm Vũ chưa từng xuất hiện. Vì cái gì mình lại muốn giãy giụa, vì cái gì đến lúc này mới phát hiện chính mình phạm một sai lầm lớn nhất –  là đã hoàn toàn yêu thích nam nhân kia. Kỳ thật, hai người kia nói gì, từ đầu đến cuối, y đều tinh tường, Yến Phàm Vũ rốt cục cũng sáng tỏ, người muốn giết mình, chính là Tần Thọ lão nhân kia. Nhưng…. Chẳng lẽ, hết thảy đều là âm mưu… Lạc Thường xuất hiện, hai người gặp mặt… Chẳng lẽ hết thảy đều là cố ý sắp xếp, chẳng lẽ chính mình ngu dốt từng bước đi vào cái bẫy đã được đặt ra từ trước. Qua khe hở, Yến Phàm Vũ có thể nhận thấy Tần Nhị Thế đang đối Ngạn Lạc Thường động thủ động cước,, nhưng không có đi lên giải cứu hắn. Y đang do dự, không biết đích thực phải làm như thế nào… Y không biết Ngạn Lạc Thường đối với mình đến cuối cùng là loại cảm giác gì. Nguyên lai tưởng rằng thời gian có thể thay đổi suy nghĩ của con người, nhưng, có lẽ, y đã nhầm… Chính như Ngạn Lạc Thường vừa nói, hết thảy đều là kế hoạch. Chính mình thực tâm để rồi đổi lấy sự thành công của địch nhân. Không thể, nếu là như vậy, hãy để chính mình chặt đứt. Hết thảy mầm mống tai họa quyết không thể tổn hại đến lợi ích của sơn trang. Yến Phàm Vũ hung ác hạ quyết tâm, nhất quyết quay đầu rời đi. Những lời vừa này của Ngạn Lạc Thường đã khiến tâm hắn vỡ ra ngàn mảnh, nỗi đau từng đợt dâng lên không cách nào giảm bớt. Nhưng, khi phục hồi tinh thần, Yến Phàm Vũ lại nhìn thấy… Y nhìn thấy… Trên khóe mắt Ngạn Lạc Thường ngấn lệ, giọt nước mắt long lánh, trong suốt dưới khuôn mặt nam nhân đang ra sức xâm phạm cơ thể hắn, cho nên tuyệt đối sẽ không phát hiện ra…. Thường…. Yến Phàm Vũ một chưởng xuất ra, đem cánh của chắn trước mặt đánh gãy làm đôi, từ phía trên bay xuống. Nhìn thấy Yến Phàm Vũ ở đâu đột nhiên xông tới, Tần Nhị Thế không khỏi kinh hãi, lập tức nhảy dựng tới một bên.. “ Ngươi…ngươi….” Yến Phàm Vũ cởi ngoại bào của chính mình, chậm rãi bao quanh thân thể gần như xích lõa của Ngạn Lạc Thường, nhẹ nhàng đưa hắn tiến vào lồng ngực. Đúng vậy, cho dù kiếp này phải chết dưới lưỡi kiếm của hắn, một khắc này, chứng kiến Ngạn Lạc Thường khóe mắt phiếm lệ quang, Yến Phàm Vũ hiểu, nguyên lai chính mình thương yêu hắn, không thể từ bỏ. Cho dù hắn hội lừa gạt chính mình, vẫn không cách nào buông tay… “ Yến Phàm Vũ, ngươi như thế nào lại cản phá chuyện tốt của bản thiếu gia ta!” Tần Nhị Thế tức giận hô lên một tiếng, hơn chục nam nhân lực lưỡng theo đó tiến vào. Ngạn Lạc thường lúc này toàn thân không có khí lực, căn bản không có cách nào cùng Yến Phàm Vũ kề vai chiến đấu, chỉ có thể vô lực dựa vào lồng ngực vững chãi. Thật ấm áp, thật thoải mái, khiến cho mình cảm giác an tâm, muốn cứ như vậy mà dựa vào mãi mãi. Quả nhiên, Yến Phàm Vũ, ta đã thích thượng ngươi… Cẩn cẩn dực dực ôm lấy Ngạn Lạc Thường, Yến Phàm Vũ đứng lên, đối diện Tận Nhị Thế:” Hừ! Chỉ bằng những người này mà cũng đòi ngăn cản ta? Nực cười! Tần Nhị Thế, có phải hay không ngươi quá coi thường Yến Phàm Vũ ta!” Tên khốn này dám cả gan xâm phạm Thường, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đem ngươi chém thành trăm mảnh. Bất kể là ai, chỉ cần đụng đến Ngạn Lạc Thường, đều sẽ phải chết… Yến Phàm Vũ đề khí nhảy lên, vừa vặn đạp ngã vài tên gia đinh,  xoay người một cái, quay lại, nhắm một chưởng nhắm trúng Tần Nhị Thế, thừa lúc chúng đang hỗn loạn, ôm Ngạn Lạc Thường theo lối cửa bay ra ngoài, trốn thoát… “ Truy! Truy! Mau đưa mỹ nhân của ta trở về!” Bụm lấy một bên đầu đang không ngừng tuôn ra huyết đỏ, Tần Nhị Thế tức giận phân pháo gia nhân đuổi theo. Xuyên qua đạo hành lang, rất nhanh, hai người đã tới hậu viện, đằng sau, tiếng chân người đang dầm đạp lại gần. Ngạn Lạc Thường căn bản đã không còn khí lực, mặc kệ Yến Phàm Vũ ôm, nhưng, địch nhân Yến Phàm Vũ phải đối pháo không chỉ có một, lại còn bị hắn làm vướng víu… Thật đáng giận, như vậy mà lại không làm được gì để giúp đỡ… ‘’ Phóng… Buông ta xuống… ngươi …mau đi đi…” Ngạn Lạc Thường cứng ngắc muốn từ trong ngực Yến Phàm Vũ nhảy xuống, lại bị ôm chặt lấy, không cách nào nhúc nhích :” Đi mau… Nếu không đi.. không kịp mất..” Đi mau, van cầu ngươi, rời đi trong lúc này, không cần phải vì ta mà… “ Yên nào!” Yến phàm Vũ trả lời chính là đơn giản như vậy, nhưng thật quyết đoán:” Lưu ngươi lại? Sau đó thì sao? Mặc cho tiểu tử thối kia đối ngươi làm xằng lắm bậy? THường, ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi phải chịu bất cứ thương tổn nào…” “ Chính là…” Hiện tại chúng ta căn bản không thể ly khai, nhưng nếu như có một mình ngươi, chắc chắn sẽ thoát được. Chỉ tại ta, liên lụy đến ngươi. Vì cái gì? Vì cái gì ngươi vì ta lại làm nhiều việc đến vậy, ta bất quá chỉ là một người muốn giết ngươi mà thôi, vì cái gì… “ Van cầu ngươi, đi mau….” Ngạn Lạc Thường hai tay nắm chặt vạt áo của Yến Phàm Vũ, ngón tay cơ hồ trắng bệch, dùng giọng khàn khàn khẩn cầu… “ Thường, ngươi khóc?”  Nhìn Ngạn Lạc Thường khóe mắt phát ra quang điểm, Yến Phàm Vũ có thể cảm nhận người trong ngực mình đang run nhè nhẹ. Ngạn Lạc Thường quả thực lo  lo lắn cho chính mình, không phải hư giả. Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hết giọt nước mặt lưu trên gò má nhẵn mịn, hương vị tuy là khổ sáp, nhưng trong lòng lại phá lệ ngọt ngào. Thật không ngờ, ngươi sẽ vì ta mà khóc… Đằng sau, đám ngươi Tần Nhị Thế đã nhanh chóng đuổi đến, bao vây xung quanh. Tần Nhị Thế thấy vậy cũng cứng giọng, đứng lên cười ha hả :” Yến Phàm Vũ, các ngươi giờ trốn đi đâu, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, đem mỹ nhân giao lại cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!” “ Dựa vào cái gì!” Yến Phàm Vũ phát ra tia cười nhạo, nhìn Tần Nhị Thế vì chạy vội mà đã đỏ tới tận màng tai. “ Ngươi.. hảo! Lên cho ta! Đem tiểu tử kia bắt lại! Ta muốn hảo hảo tra tấn hắn! Ta muốn làm hắn sống không bằng chết!” Tần Nhị Thế một hơi ra lệnh, tất cả đều đòng loạt xông lên. Mà Yến Phàm Vũ đơn giản chỉ mỉm cười, hướng phía sau lui về một bước. Chỉ thấy hai hắc y nam tử rơi xuống trước mặt Yến Phàm Vũ, trong nháy mắt rút ra hai thanh bảo kiếm sáng loáng, cung kính nói   “ Trang chủ thỉnh rời đi trước, nơi này để lại tiểu nhân đối phó…” Chứng kiến ưu thế của mình dần dần bị chiếm mất, Tần Nhị Thế tất nhiên càng thêm tức giận. một bên dậm chân, một bên hô  “ Lên hết cho ta! Bắt lấy bọn chúng! Các ngươi đúng là một lũ phế vật!” Chính là, chỉ cần một ngươi tiến lên, cái chết là cầm chắc, chớ nói gì đến bắt người. Thừa dịp này, Yến Phàm Vũ ôm Ngạn Lạc Thương ly khai Linh Âm các. Cuối cùng, cả Linh Âm các, hậu viện chỉ còn lại đống bừa bộn cùng với Tần Nhị THế đã sợ hãi tới mức xụi lơ ở một góc. “ Đáng chết..! Yến Phàm Vũ, ta quyết sẽ báo thù này!”