Si Tình Đích Nhân Luyến Lạc Thường
Chương 16
Xem xét những cửa hàng còn lại không bị niêm phong, hoàn hảo bởi vì đó là những cửa hàng đầu mối buôn bán then chốt của cả Lăng Vân thành nên căn bản không có khả năng bị niêm phong, đến nay vẫn buôn bán tốt. Dù sao cũng là thương nhân vào Nam ra Bắc, việc vận chuyển hàng hóa hẳn không khó để đáp ứng. Nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể cấp cho Yến Phàm Vũ một cái công đạo, Ngạn Lạc Thường không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng hắn không lập tức hồi phủ, bởi vì canh giờ cũng không còn sai biệt lắm đã đến buổi trưa – Yến Dương lâu.
Vừa đặt chân vào trong lâu, một tiểu nhị đã vui tươi hớn hở tiến lại gần:”Công tử, không biết có gì cần phân phó?”
“Ta là đến tìm người…”
“Ha ha, chẳng hay là vị nào?”
“Không biết có một khách nhân họ Lãnh ….”
Nghe được Ngạn Lạc Thường nhắc đến một chữ “Lãnh”, gã tiểu nhị tiếu dung chợt trở nên quỷ dị:”Ngạn công tử, thỉnh theo ta, Lãnh tiên sinh ở trong này.”
Nói rồi không có tiến lên cầu thang trong đại sảnh mà là đi vào một tiểu lầu ở hậu viện, Lãnh Sát đang một mình thưởng thức chén trà xanh còn tỏa khói.
“Sư phụ…”
“Ngươi đã đến rồi, Lạc Thường…” vẫy vẫy tay gọi Ngạn Lạc Thường ngồi xuống, Lãnh Sát đưa tới một chén trà ngon mới pha.
“Lạc Thường, nhiệm vụ thế nào rồi?”
“Sư phụ thứ tội, Lạc Thường vẫn chưa thể động thủ.”
“A? Ngươi đã thuận lợi lẻn vào Phi Yến sơn trang, tại sao còn chưa động thủ?” Ngạn Lạc Thường nghe khẩu khí Lãnh Sát có phần châm chọc, cũng không dám nói gì.
Nhìn Ngạn Lạc Thường lớn lên từ nhỏ, Lãnh Sát thế nào lại không rõ hắn nghĩ gì:”Lạc Thường, chẳng lẽ ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ?”
“Không phải.” Ngạn Lạc Thường chậm rãi nuốt xuống nước trà có chút đắng, hiểu rằng đó là Lãnh Sát vì nhắc nhở mình mà pha ra hương vị này.
“Sư phụ, xin hãy đợi thêm sáu tháng nữa. Sáu tháng sau, Lạc Thường nhất định đem đầu người đến cho ngài.”
“A, phải không…” Lãnh Sát đã sớm biết rõ chuyện Ngạn Lạc Thường bị trúng độc trong lúc ám sát Yến Phàm Vũ, tuy nhiên lại không biết về ước hẹn một năm giữa hai người. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ tính cách Ngạn Lạc Thường không thích mắc nợ nhân tình của người khác, có ân tất báo, khẳng định là sẽ giúp Yến Phàm Vũ chuyện gì đó. Khẽ mỉm cười, Lãnh Sát đứng dậy
“Được rồi, Lạc Thường. Nửa năm, ta cùng chủ nhân kéo dài thời gian giúp ngươi như vậy, nếu đến lúc đó ngươi còn không hoàn thành nhiệm vụ, hậu quả ngươi tự mình hiểu rõ.”
“Đa tạ sư phụ.” Ngạn Lạc Thường đứng dậy cung kính cúi người.
“Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Ngươi cũng đã đến lâu rồi, nên ăn chút gì đó thật ngon.” Rất khó tưởng tượng Lãnh Sát từ trước đến nay giết người không ghê tay lại có thể nói chuyện với người khác như vậy. Có lẽ sâu trong tâm vẫn hoài niệm người nào đó nên hắn đối với Ngạn Lạc Thường vẫn rất trìu mến. Ngạn Lạc Thường từng chút trưởng thành, trên người càng tản mát hương vị giống người kia vốn đã in sâu trong trí nhớ hắn.
Ở cửa khách điếm, tiểu tử khiến người người chán ghét bỗng xuất hiện –Tần Nhị Thế.
“Đáng giận! Phụ thân vì cớ gì lại sai ta đến cái chốn chim không đẻ trứng này!” Phẫn nộ bước vào Yến Dương lâu, tùy ý phất tay bảo cả đám gia đinh sau lưng rời đi. Vì Yến Dương lâu là tửu lâu thuộc về sinh ý của Tần phủ nên Tần Nhị hế trong này cũng có chút địa vị. Tuy tổn thất không ít khách nhân nhưng lão bản ở đây vẫn phải đáp ứng mọi yêu cầu của Tần Nhị Thế.
“Thật là, chẳng lẽ phụ thân đã hồ đồ rồi? Nơi này chẳng có gì hảo ngoạn hết.”
“Thiếu gia, lão gia đã nói ngài ở trong này giúp đỡ chiếu cố khách điếm, lại có chuyện gì không ổn a?”
“Đại khái là, phụ thân cũng không nhìn xem, trong điếm như thế nào cũng không có bóng mỹ nhân! Thật là làm cho người ta sinh khí, toàn bộ đều khiến người ta buồn nôn! Còn không có cả người hầu đẹp như trong Thịnh Lam lâu!” Tần Nhị Thế tức giận vỗ bàn, làm hại điếm tiểu nhị sợ tới mức động cũng không dám động.
Lãnh Sát cùng Ngạn Lạc Thường từ bên trong đi ra, vừa vặn đụng phải Tần Nhị Thế. Nhận ra Ngạn Lạc Thường chính là mỹ nhân thầm ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu, hai con mắt Tần Nhị Thế phát sáng. Chỉ là, người bên cạnh lại là Lãnh Sát…
“Lãnh tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Công tử khách khí, chúng ta là hạ nhân, nào có cái gì khiến công tử hao tâm tổn trí.”
“Ha ha, không nên đa lễ. Lãnh tiên sinh dù sao cũng là trợ thủ đắc lực của phụ thân, sao có thể nói là hạ nhân. Chỉ là…tiên sinh sao lại cùng ở một chỗ với mỹ nhân này…” TầnNhị Thế tiến đến gần, khẽ nâng cằm Ngạn Lạc Thường.
Ngạn Lạc Thường vô thức muốn rút kiếm, lại bị Lãnh Sát ngăn lại:”Lạc Thường! Không được làm càn!” Nghe lời sư phụ, Ngạn Lạc Thường đành bất đắc dĩ thu kiếm lại.
“Ha ha, lại không biết mỹ nhân chính là thuộc hạ của Lãnh tiên sinh. Trước đây ta còn trông thấy hắn cùng Yến Phàm Vũ ở chung một chỗ, chẳng hay đây cũng là chủ ý của Lãnh tiên sinh?”
“Công tử, có chuyện gì thỉnh trực tiếp hỏi chủ nhân. Thứ cho Lãnh Sát ta không thể trả lời.”
“Không cần, không cần. Lãnh tiên sinh thế nào chẳng lẽ ta còn không biết. Chính là Lãnh tiên sinh, ngươi xem, ta muốn cùng Ngạn Lạc Thường hảo hảo ở chung, hắn tựa hồ như còn không biết ta là ai đi.” TầnNhị Thế phất phất tay, ý bảo gia đinh dọn bàn.
Ba người chọn một bàn phía trước, chọn chút thức ăn cùng một bình hảo tửu. Mặc dù chưa từng nghe Lãnh Sát nhắc tới nhưng vừa rồi nghe hai tiếng “chủ nhân”, Ngạn Lạc Thường cũng hiểu người mà sư phụ thuần phục kia chính là Tần Thọ. Như vậy, có thể giải thích vì sao sư phụ lại có thể nén giận trước mặt tên tiểu tử khiến người ta căm ghét này.
“Lãnh tiên sinh, Lạc Thường xem ra là đồ đệ của ngươi?”
“Đúng vậy.”
“Ha hả, Lạc Thường, không nghĩ tới chúng ta lại hữu duyên như vậy.” Ánh mắt Tần Nhị Thế tràn ngập sắc ý lộ rõ tâm địa hắn, Ngạn Lạc Thường chỉ có thể im lặng thưởng thức rượu, cái gì cũng không nói.
“Công tử, ngươi đã gặp Lạc Thường?”
“Nếu Lãnh tiên sinh sớm một chút đem Lạc Thường tới phủ, ta cũng sẽ không chật vật như vậy…”
“Phải không…” Nhìn Ngạn Lạc Thường, Lãnh Sát đại khái cũng biết tình huống đêm đó ra sao, chỉ là không muốn nói rõ ra. Tuy tên công tử ngạo mạn trước mắt này cũng là đứa con của chủ nhân nhưng không thể cái gì cũng nói cho hắn.
Ngạn Lạc Thường tuy không muốn tốn thời gian ngồi nhàm chán bên bàn cơm, chỉ muốn đứng lên rời đi nhưng sư phụ còn ngồi lẳng lặng một chỗ, hắn bất đắc dĩ cũng đành ngồi không như vậy.
Một gã tiểu nhị lặng lẽ tiến đến nói thầm vào tai Lãnh Sát vài câu, Lãnh Sát cười cười đứng lên:”Công tử, thật không phải. Có chút sự tình cần ta giải quyết, vậy hôm nay xin cáo từ ở đây.”
Ngạn Lạc Thường cũng muốn theo sư phụ rời đi, lại bị Tần Nhị Thế gọi lại:”Lãnh tiên sinh, Lạc Thường chẳng lẽ cũng cần đi cùng ngài?”
“Cái này…” Một bên nhìn Ngạn Lạc Thường, lại nhìn sang Tần Nhị Thế, Lãnh Sát hiểu tên công tử này đã nhìn trúng Lạc Thường. Mặc dù hắn biết Lạc Thường không muốn nhưng …
“Lạc Thường, lưu lại cùng công tử chút đi.”
“Sư phụ…”
Nhìn bóng lưng Lãnh Sát dần rời đi, Ngạn Lạc Thường cũng hiểu mình đã bị kẹt ở chỗ này. Cũng được, nếu tên tiểu tử Tần Nhị Thế kia tính tình xấu, cùng lắm tự mình sẽ giải quyết hắn. Đối phó với tên tiểu tử này thật dễ như trở bàn tay. Nội tâm bất đắc dĩ thở dài, Ngạn Lạc Thường ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
6 chương
72 chương
107 chương
42 chương