Si Quỷ
Chương 8
“Anh làm sao thế? Mau bỏ ra!”
Từ Ly Yến bị Dụ Chiêu lôi phăng phăng ra khỏi nhà hàng cắm đầu đi về phía trước, cậu giãy thế nào cũng không ra được, hỏi gì cũng bị bơ, cứ thế lằng nhằng đi một đoạn đường cuối cùng không nhịn được nữa nổi cáu, giơ tay định đấm vào mặt Dụ Chiêu.
Dụ Chiêu nghiêng đầu tránh, nắm đấm chỉ sượt qua gò má, hắn thuận tay túm được tay Từ Ly Yến. Không ngờ Từ Ly Yến đã chuẩn bị sẵn tiếp tục giơ chân đá vào eo hắn làm Dụ Chiêu có chút bực mình giơ tay định đánh cái chân vừa đá mình, tay vừa động lại nhớ tới chân Từ Ly Yến còn bị thương nên vội dừng lại. Từ Ly Yến vốn dĩ chuẩn bị tốt đòn đỡ thì thấy Dụ Chiêu không ra tay, bản thân cũng không đánh nữa, hỏi: “Vừa rồi làm sao thế?”
“Không sao cả.” Gió đêm lành lạnh phả vào mặt làm tức giận tiêu biến hết, Dụ Chiêu biết vừa rồi mình lỗ mãng, vội tránh ánh mắt săm soi của Từ Ly Yến.
Mặt mũi không vui vẻ mà não nuột, trong lòng vừa hỗn loạn lại vừa không được tự nhiên, cảm giác này đối với Dụ Chiêu là vô cùng xa lạ. Từ Ly Yến nhìn thấy không khỏi vui vẻ ra mặt, cố tình hất tay hắn ra to giọng, “Không có chuyện gì tôi vào tiếp tục chuyện xem mắt.”
Vừa mới xoay người hai bên hông đã bị tóm lại, cổ áo nhanh chóng bị người đằng sau túm lấy áp vào tường, Dụ Chiêu khóa chặt Từ Ly Yến với bức tường gầm lên, “Không được!”
Gương mặt Dụ Chiêu ngược với ánh sáng nên gần như không thấy rõ, mà hai người lúc này lại kề cận rất gần làm Từ Ly Yến có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi trên mặt mình, đột nhiên cảm thấy đỏ mặt vội hỏi, “Vì sao?”
Câu trả lời của Dụ Chiêu rất đơn giản, chỉ là tiếp tục dí mặt tới thu ngắn khoảng cách, sau đó chăm chú hôn lên đôi môi cậu.
“Lý do này, đủ chưa?”
“Anh…” Không ngờ đối phương bạo gan thế này, Từ Ly Yến tức giận mở miệng quát, đáng tiếc những từ tiếp theo đã bị nụ hôn nồng nhiệt trước mặt vùi lấp lại, Dụ Chiêu ép tới tóm cậu rất chặt, hoàn toàn không có cậu cơ hội thoát thân.
Yêu quái, vốn vẫn luôn là loài tính cách tùy hứng nên chẳng bao giờ có thể hiểu được tâm tình phức tạp của loài người. Hắn cứ cho rằng nếu muốn thích Từ Ly Yến chắc sẽ cần một khoảng thời gian dài, không ngờ ngày sau phát hiện đã thích cậu mất rồi. Có như thế mới không vui khi thấy cậu gần gũi người khác rồi kết thân với người khác. Dù Từ Ly Yến có chấp nhận mối duyên này hay không, Dụ Chiêu hắn cũng không cho cậu có cơ hội đồng ý nó. Hắn chỉ biết nếu hắn đã thích, nhất định sẽ giữ chặt nó trong lòng bàn tay, dù là đồ vật hay là con người.
Đầu lưỡi chen chúc trong khoang miệng Từ Ly Yến quấn lấy đầu lưỡi chủ nhân đang tìm cách trốn tránh, cuốn lấy nó từ từ ma sát giao triền như trêu chọc khiêu khích, không cho đối phương trốn tránh mà phải nhận lấy nỗ lực chứng tỏ của hắn, bắt đối phương nhiệt tình đáp lại giống như mình. Đây là yêu cầu duy nhất hắn muốn Từ Ly Yến làm lúc này.
“Chết tiệt…” Cổ tay bị kẻ trước mặt chế trụ như bị đeo gông, Từ Ly Yến trước giờ vẫn luôn tự hào về khả năng tự vệ của mình mà giờ có làm gì cũng bó tay, chống cự ngược lại như thứ mê dược kích tình làm Dụ Chiêu càng thêm gấp gáp. Sau cùng là Từ Ly Yến chịu thua không thèm kháng cự nữa mặc kệ hắn hôn cho đã, quả nhiên một hồi kịch liệt qua đi Dụ Chiêu cũng chủ động buông ra.
“Thì ra hôn là như thế này.” Dụ Chiêu nhìn cậu nhẹ giọng nói.
Gương mặt ngược sáng trong bóng đêm nhập nhòa không rõ, nhưng Từ Ly Yến thấy được nét nghiêm túc của hắn. Lời nói vừa rồi vừa như một lời tự bạch, có chút ngốc nghếch lại đáng yêu làm Từ Ly Yến không nhịn được phì cười, miễn cưỡng dựa vào tường nhìn hắn nói, “Nhìn anh như là kẻ mới hôn lần đầu.”
“Là lần đầu.” Dụ Chiêu không hề phủ nhận.
Từ Ly Yến tự động xem như là do Dụ Chiêu mất trí nhớ mà thành thế này, liếm liếm môi dưới ngửi thấy mùi máu tanh, nghĩ thầm kĩ thuật hôn đúng là vụng về. Không, vừa nãy căn bản không được coi là hôn, nói là cắn cậu còn dễ nghe hơn.
“Bộ dạng ban nãy của anh cực kì kinh khủng, như thể anh muốn giết người.”
Bị Từ Ly Yến nâng cằm, Dụ Chiêu cũng không tránh mà nhìn thẳng cậu, trịnh trọng nói, “Sau này không được đi xem mắt nữa, nếu không ta sẽ thực sự giết người đấy.”
Lần đầu tiên biết hôn một người, lần đầu tiên mới trải qua cảm giác biết ghen tuông, đúng là buồn cười khi một yêu quái như hắn lại đi ghen tỵ với con người, ghen tỵ tới nỗi muốn bóp chết người ta ngay lập tức. Hắn không biết là từ đâu lại xuất hiện thứ tình cảm muốn chiếm giữ Từ Ly Yến đến vậy, nhưng đến giờ thì không nghi ngờ gì nữa, trừ hắn ra thì đừng mong hắn để yên cho người khác động vào cậu.
Từ Ly Yến hơi cụp mi, nét mặt vui vẻ nhàn nhạt, chậm rãi tới gần Dụ Chiêu nhìn thẳng hai mắt hắn như muốn từ đó nhìn ra tâm tình thực sự của hắn. Hai mắt tinh thuần trong suốt, như mặt đầm sâu thẳm xanh biếc, dụ dỗ cậu tự nguyện hãm sâu trong đó.
Vì vậy, khóe môi câu lên một nụ cười, cậu giật cổ áo Dụ Chiêu lại chủ động dâng môi mình ra.
“Dạy anh một chút thế nào mới là hôn.”
Đầu lưỡi mềm dẻo nhẹ nhàng lướt trên viền môi Dụ Chiêu, sau đó dò vào trong miệng hắn, cuốn lấy lưỡi hắn mềm mại cùng nhau dây dưa. Dụ Chiêu thích kiểu hôn nhẹ nhàng mà mềm mại lúc này, nhưng không hề thiếu đi sự nhiệt tình nóng bỏng của hai đầu lưỡi vẫn quấn lấy nhau. Trong hẻm nhỏ hẻo lánh, tiếng rên rỉ trầm thấp mà ái muội không ngừng truyền ra, giờ khắc này, không gian ngày đều chỉ thuộc về riêng hai người.
Lâu sau Từ Ly Yến mới đẩy Dụ Chiêu ra, gió đêm lạnh phả vào mặt phần nào đánh tỉnh đáy lòng đang gợn sóng trong hắn, Dụ Chiêu buồn bực phát hiện vừa rồi không ý thức được đã bị Từ Ly Yến mê hoặc mất nhưng nhìn thấy nét mặt đối phương không phải khó chịu mà là vui vẻ thì ý định tránh xa cậu đã bị hắn ném lên chín tầng mây.
“Chúng ta hẹn hò đi?” Nắm lấy tay cậu, Dụ Chiêu nói.
Trái tim như bị ai nhéo mạnh một cái, Từ Ly Yến yếu ớt hỏi lại, “Anh biết công việc của tôi là gì không?”
“Cảnh sát.”
“Thân phận của anh?”
“Tội phạm.”
Từ Ly Yến cười tự giễu, “Tội phạm hẹn hò cùng cảnh sát, anh có biết kết cục sẽ thế nào không?” Tình cảm giữa hai người không phải thứ người thường ủng hộ chúc phúc, cậu cũng không muốn phải tự tay ném người mình thương vào tù, nhiều hơn nữa là sợ bị lừa dối, phản bội để rồi bị tổn thương. Nếm trải tổn thương một lần là quá đủ rồi.
“Cậu sợ.” Nắm tay cậu, Dụ Chiêu cảm thụ rõ ràng cảm giác lo sợ trong lòng Từ Ly Yến, bèn càng dùng sức siết chặt tay cậu nói, “Đừng sợ, ta lấy danh dự của mình ra thề, tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương cậu.”
Lời thề của tội phạm, có đáng tin không? Nhưng Từ Ly Yến vẫn động lòng, muốn đánh cược một lần. Ít nhất hiện tại cậu biết, tình cảm của Dụ Chiêu là thật.
Trên đường trở về, Từ Ly Thịnh gọi điện rất nhiều lần, hỏi: “Gọi mãi là mày không nghe máy, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có.” Có chăng chỉ là một hồi buông thả phóng túng cảm giác bản thân mà thôi.
Từ Ly Thịnh thở phào một hơi, ban nãy gọi không ngừng nghe thông báo điện thoại không kết nối được, anh còn sợ Dụ Chiêu tức giận lên không biết có làm gì quá đáng với thằng em mình không. Anh cá là Từ Ly Yến cũng không phải đối thủ của Dụ Chiêu, dù có là cảnh sát thì đối diện với bộ dạng dữ tợn của Dụ Chiêu lúc ấy cũng chỉ có nước hoảng sợ mà lùi bước thôi.
“Cẩn thận Dụ Chiêu, cậu ta không đơn giản đâu.” Anh dặn dò.
Dụ Chiêu không phải kẻ đơn giản, Từ Ly Yến biết rõ việc này hơn ai hết. Tắt máy xong, Từ Ly Yến im lặng cả một đoạn đường mới đột nhiên nói, “Nếu anh đồng ý với tôi ba điều, tôi sẽ cân nhắc chuyện hẹn hò.”
“Việc gì?”
“Thứ nhất, dù có nhớ lại hay không cũng không được gia nhập hắc bang nữa. Thứ hai, không được giết người vì bất kì lý do gì. Thứ ba, nếu anh thực sự muốn bắt đầu, tuyệt đối không được phản bội.”
Đơn giản thế thôi? Dụ Chiêu kì quái nhìn Từ Ly Yến, Từ Ly Yến thấy thế trừng lại, “Sao? Anh không làm được?”
“Không phải, ta chỉ không ngờ lại chỉ là những điều này.”
“Đây là những điều cơ bản, càng là cơ bản càng phải chắc chắn.” Thấy hắn đã muốn trả lời, Từ Ly Yến vội cắt lời, cười nói, “Đừng có vội trả lời ngay, anh có thể từ từ suy nghĩ.”
“Không cần.” Mấy điều này với hắn đúng là quá đơn giản, giờ mà không gật đầu luôn, Dụ Chiêu sợ với cái tình thất thường của Từ Ly Yến lát có khi lại hối hận ra vài điều còn kinh khủng hơn.
Hai người trở về nhà hàng, tuy vừa dây dưa một trận với Dụ Chiêu nhưng cũng không đến nỗi quên hết trời đất, vẫn còn nhớ phải quay về lấy xe. Lúc đi ngang qua một góc phố, Từ Ly Yến bị một thằng bé níu tay áo lại, nó ngẩng đầu nhìn cậu sợ sệt hỏi, “Anh ơi, anh có nhìn thấy mẹ em đâu không? Em không tìm được mẹ.”
“Em lạc mẹ à?” Là một đứa bé chừng năm sáu tuổi, Từ Ly Yến ngồi xổm xuống lau nước mắt trên mặt thằng bé, “Mẹ em mặc quần áo màu gì?”
“Váy màu đỏ, tóc xoăn, mẹ rất đẹp.”
Từ Ly Yến quay đầu nhìn một vòng nhưng không nhìn thấy người phụ nữ nào tóc xoăn mặc váy đỏ cả, vì thế nắm tay thằng bé cùng đi về phía trước. Cậu biết gần đây có một đồn công an nhỏ, nếu tạm thời không tìm được người thì gửi thằng bé ở đó trước vậy.
Dụ Chiêu bất ngờ kéo tay cậu lại, bàn tay nắm tay thằng bé cũng bị Dụ Chiêu giật ra, hắn nhìn đứa bé nói, “Mau tránh ra, tự mình tìm người đi.”
Bị quát, đứa bé sợ ngây người lập tức há miệng khóc lớn, “Không được, em muốn anh ấy giúp, anh ấy là cảnh sát, nhất định sẽ giúp em.”
Từ Ly Yến không thích Dụ Chiêu tự dưng thô bạo với một đứa bé như thế, vốn định mắng lại phát hiện lời thằng bé có vấn đề, bèn lau nước mắt nó vừa hỏi, “Sao em biết anh là cảnh sát?”
“Là ông ấy nói.” Đứa bé chỉ tay về phía trước, Từ Ly Yến nhìn thấy một ông già ở góc tối đang định tới hỏi, Dụ Chiêu bên cạnh ánh mắt khẽ lóe, dùng tâm ngữ nói,『Lập tức trả mẹ cho đứa bé, còn dám quấy rồi đừng trách ta đánh tan hồn phách ngươi! 』
Lão già sợ đến mức lập tức biến mất, Từ Ly Yến còn tưởng mình hoa mắt, “Ủa, người đâu rồi?”
“Làm gì có ai, chúng ta đi thôi.”
Dụ Chiêu không muốn Từ Ly Yến xen vào chuyện người khác, lôi cậu đi, đúng lúc lão già đó lại xuất hiện, bên cạnh còn có một phụ nữ tóc xoăn mặc váy đỏ. Đứa bé nhìn thế vui mừng hét, “Mẹ, là mẹ.”
“Mau tới đó, sau này đừng ham vui chạy lung tung nữa.”
Đứa bé chạy tới chỗ mẹ nó, hai người xoay người hướng Từ Ly Yến khoát khoát tay như muốn cảm ơn, Từ Ly Yến nhìn thấy vội xua tay, lúc xoay người phát hiện xung quanh có rất nhiều ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mình rất mất tự nhiên, vội sờ sờ mặt hỏi Dụ Chiêu, “Mặt tôi có cái gì à?”
“Không, rất đẹp.” Không để Từ Ly Yến hoài nghi thêm nữa, Dụ Chiêu chắc như đinh đóng cột khẳng định.
Tiếp tục trở về nhà hàng, hai người tới ngã tư thấy người qua đường bu đầy ở đó, có ánh đèn xe cứu thương lập ló dường như vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông, trên đường hỗn loạn có vài người, chiếc xe đỗ bên đường có đầu xe lõm một khoảng lớn, cảnh sát đang đo nồng độ cồn trong người tài xế, xem ra là say rượu lái xe cẩu thả rồi gây ra tai nạn giao thông.
Lúc ngang qua xe cứu thương, tấm vải trắng che trên cáng bị gió thổi lật lên, lúc nhìn lướt qua người nằm trên đó Từ Ly Yến giật mình vội dừng bước, người chết tóc xoăn mặc váy đỏ, nằm bên cạnh đúng là đứa bé muốn tìm mẹ lúc nãy.
Không phải chứ? Vậy nãy giờ cậu gặp quỷ hả? Không, trên đời này làm gì có quỷ! Là một cảnh sát, cậu không nên mê tín vào mấy thứ thần ma quỷ quái này! Từ Ly Yến cực lực tự trấn an, nhưng cậu phát hiện tự an ủi bản thân thế này chẳng có hiệu quả gì cả, mồ hôi lạnh đã chảy đầy lưng, hai tay cậu run rẩy đút trong túi quần cố siết chặt khẩu súng, đây là hành động duy nhất giúp Từ Ly Yến lấy lại được chút bình tĩnh.
“Sao thế?” Các giác Từ Ly Yến khác lạ, Dụ Chiêu hỏi.
“Không có gì.” Từ Ly Yến ngoài là trả lời Dụ Chiêu, thực chất cũng đang tự trấn an bản thân lần nữa, được một lúc vội nắm tay Dụ Chiêu chạy nhanh một mạch không kịp thở tới bãi đỗ xe, tới trước xe của mình móc chìa khóa ra, nhưng tra vào nửa ngày đều cắm không vào, lúc sau vì ngón tay run run không giữ nổi nữa để chìa khoa rơi trên mặt đất.
Dụ Chiêu tiến lên nhặt chìa khóa, ấn nút mở tự động, “Hiện giờ không ai dùng phương thức cắm chìa khóa để mở cửa xe cả.”
“Ờm, tôi quên mất.” Từ Ly Yến gượng cười nhìn so với khóc còn kinh khủng hơn, nhanh chóng chui vào ngồi bên ghế phụ lái, ngồi được nửa ngày mới nhớ chưa thắt dây an toàn, lại cuống quýt thắt rồi ra mệnh lệnh, “Mau lái xe.”
Dụ Chiêu không đi mà nhìn chằm chằm cậu, mặt ngưng trọng như suy nghĩ điều gì. Từ Ly Yến không để ý hắn, móc bao thuốc rút một điếu ra, định châm lửa nhưng ngón tay càng lúc càng run không mở nổi cái bật lửa. Cậu thử vài lần không được nên từ bỏ, ném cái bật lửa sang một bên, mãi mới quay sang bên cạnh hỏi, “Anh nói xem, trên đời này có quỷ thật không?”
Nhìn thấy Dụ Chiêu gật đầu, Từ Ly Yến cười giễu, “Vậy, chúng ta vừa gặp phải quỷ?”
“Nói đúng ra, là người mới chết vì tai nạn, còn không kịp phát hiện bản thân đã thành quỷ.”
Dụ Chiêu có lòng tốt giải thích, đáng tiếc không được Từ Ly Yến tuyên dương mà liếc xéo lại, “Anh đã biết đó là quỷ mà không nói lại với tôi?”
“Ta kéo cậu đi nhưng cậu có nghe ta đâu.”
Ngẫm lại thì đúng như lời Dụ Chiêu nói, Từ Ly Yến không phản bác được, cũng hiểu được vì sao người qua đường đều nhìn mình.
“Anh có mắt âm dương à?”
“Không, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thấy mấy thứ kì quái.”
“Tôi cũng là thỉnh thoảng à?” Từ Ly Yến sờ sờ mặt ngọc đeo trên cổ, bắt đầu hoài nghi tác dụng trừ tà của nó.
“Đừng có lo, sau này sẽ không thấy nữa đâu.”
Nhìn phản ứng của Từ Ly Yến, Dụ Chiêu biết cậu đang băn khoăn cái gì. Việc Từ Ly Yến nhìn thấy quỷ một phần là tại bị hắn bám, hôm nay hắn còn dùng thần lực của mình bỏ vào mảnh ngọc, càng làm cơ thể Từ Ly Yến âm hàn mới nhìn thấy quỷ. Nên hắn vỗ tay cậu trấn an, cũng là thông qua tiếp xúc dùng hơi thở của mình ngăn chặn thể chất thông linh của cậu.
Ngón tay lạnh băng tố cáo Từ Ly Yến đang sợ hãi thế nào, Dụ Chiêu phát hiện bèn không rút tay về mà lựa chọn nắm chặt, cảm thấy ngón tay cậu từ từ thả lỏng mới hỏi, “Cậu là cảnh sát, mà lại sợ quỷ?”
Từ Ly Yến lại liếc xéo, “Ai quy định cảnh sát thì không được sợ quỷ!”
Rõ ràng là sợ vẫn còn mạnh miệng, Dụ Chiêu có chút buồn cười, “Ta thấy gia đình cậu cũng không ai tin vào ma quỷ.”
“Đó là vì…” Vì cũng sợ, nên thà là không tin còn hơn.
Nhưng nói ra lời này chỉ sợ quá mất mặt, nên Từ Ly Yến đem lời đến hầu nuốt trở lại, định rút tay về nhưng lúc này cậu thực sự sợ muốn chết đi được, do dự nửa ngày cuối cùng để yên, không nói gì mà nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua, được một lúc đột nhiên nói, “Dụ Chiêu!”
“Ừ?” Dụ Chiêu nghiêng đầu nhìn thấy cậu thoải mái dựa lưng trên ghế, hai chân luân phiên bắt chéo, nếu không phải sắc mặt tái nhợt tố cáo chủ nhân bất an thì tư thế này đúng là thập phần ưu nhã hoàn mĩ.
“Anh vừa nói sau này không phải nhìn thấy quỷ nữa, có thật không?”
“Trên lý thuyết là như vậy.” Dụ Chiêu không dám khẳng định, bởi hắn chính là một con quỷ.
“Thế thì…” Từ Ly Yến đột nhiên quay đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cực kì nghiêm túc nói, “Nếu có người biết chuyện tôi sợ quỷ, tôi sẽ hỏi tội anh.”
“A Yến, cậu là người bạo lực nhất mà ta từng gặp.” Dụ Chiêu thấp giọng than thở. Nếu không phải cậu cho hắn nếm máu, cậu cảm thấy gì hắn cũng thấy được thì với cái tính tình này mà gặp hắn từ đầu, hắn đã sớm tiễn cậu về thế giới bên kia rồi.
“Gì?”
“Ta nói…” Dụ Chiêu đột nhiên nảy ra ý tưởng, vội nói, “Muốn trị chứng sợ quỷ rất đơn giản.”
“Chữa kiểu gì?” Từ Ly Yến không tin tưởng lắm nhìn Dụ Chiêu, nhưng trong lòng vẫn bị kích động. Làm cảnh sát mà sợ quỷ, chính cậu cũng thấy buồn cười nữa.
“Cứ giao cho ta, yên tâm, tuyệt đối là cách hay.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
28 chương
18 chương
30 chương
85 chương