Edit: Mr.Downer Chung Khởi hiện tại đang rất xoắn xuýt, phải trưng một vẻ mặt như thế nào để đi vào văn phòng của An Vũ đây? Có ba lựa chọn: A giả vờ ngu ngơ “Hớ hớ hớ xảy ra chuyện gì em cũng hổng biết đâu sếp”, B hối lỗi ăn năn “Sếp ơi em sai rồi em không dám nữa cho em xin cơ hội làm người lần nữa đi”, C cam chịu “Em muốn giữ im lặng không nói tiếng nào sếp nói cái gì cũng đúng”. “Rốt cuộc phải làm sao đây trời!” Chung Khởi muốn gào rú. “Em đang làm cái gì đấy?” Phó Ái nhìn dáng vẻ hết yêu nổi của Chung Khởi, nói: “Sếp gọi em vào phòng làm việc kìa.” Dũng sĩ chân chính thì phải trực diện đối đầu với nhân sinh đầm đìa máu me. Chung Khởi gật đầu, hít sâu. Phó Ái tuy đang cười, nhưng giọng điệu vẫn cứ bình thản: “Chúc mừng, hiếm thấy được triệu kiến.” Cô hài hước nói: “Phải nắm lấy cơ hội đấy, quý phi nương nương.” “Chị đừng nên nói lung tung.” Chung Khởi phản bác, “Làm sao có thể gọi em là quý phi?” Đây là xem thường người khác đấy! Cậu tức giận nói, “Em là phải làm chính cung.” Phó Ái kềm chế nét mặt, chỉ ở trong lòng lườm một cái: “Lại chưa uống thuốc rồi.” Sau khi gõ “cốc cốc cốc” ba cái, nghe tiếng người bên trong phòng làm việc nói một câu “Mời vào”, Chung Khởi lúc này mới thẳng tắp sống lưng mà đi vào. Vượt ra ngoài dự liệu, cậu còn có thể biểu hiện khá là bình thường, chí ít không thất lễ. Nở một nụ cười không thể soi mói, thanh âm cung kính ôn nhu: “Sếp, anh tìm em.” Có thể làm được chỉ vì —— cậu bây giờ chỉ nhìn thấy sau gáy An Vũ. An Vũ vốn đang ngồi trên ghế da, quay mắt về phía phong cảnh ngoài cửa sổ, sau khi nghe thấy âm thanh, liền quay người nhìn Chung Khởi. Đối mặt với ánh mắt của người kia, Chung Khởi có hơi run chân, sức lực cũng không đủ, nhưng tầm mắt không nỡ rời khỏi trên người An Vũ. Ở trong lòng thầm nghĩ: “Ngày hôm nay anh ấy cũng thật ĐẸP TRAI viết in hoa!” “Chung Khởi.” An Vũ mở miệng. Chung Khởi hồn về. Nhưng An Vũ không nói, chỉ tựa như cười mà không cười nhìn Chung Khởi. Chung Khởi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Được rồi, thời điểm lựa chọn đã đến, rốt cuộc là A hay B hay C đây!” An Vũ hỏi: “Không có gì muốn nói?” Chung Khởi cứng người, suy tính xem có nên nhào tới bên chân An Vũ kèm theo nước mắt giàn rụa cầu xin tha tội thì có ổn hơn không… Có điều, An Vũ tốt bụng không để Chung Khởi tiếp tục im lặng, chỉ làm cho cậu hỗn loạn trong gió một chút thôi. “Tuy rằng lúc em không mặc quần áo rất rung động lòng người,” An Vũ nói, “Nhưng tôi vẫn tương đối quen thuộc em đứng trước mặt tôi như bây giờ hơn.” Mặt Chung Khởi muốn tái xanh. Cậu cúi đầu đứng ở chỗ này, quả thực tựa như dáng vẻ một cô dâu nhỏ. “Được rồi,” An Vũ cũng không làm khó cậu, “Sau này không cho phép phát tình lung tung. Bằng không tôi làm sao cho em ngồi vào vị trí này, cũng có thể làm sao cho em té xuống.” “Vâng” một tiếng tủi thân, Chung Khởi len lén liếc mắt nhìn An Vũ. An Vũ nói: “Còn không đi? Muốn phát sóng trực tiếp tại hiện trường đúng không?” Chung Khởi co cẳng bỏ chạy. Bộ dạng không có chút hình tượng này nếu như bị fan nhìn thấy, phỏng chừng mọi người đều phải rớt hết hai tròng mắt. Phó Ái nhìn thấy Chung Khởi chuồn ra khỏi văn phòng, hỏi: “Chính cung nương nương, lúc nào được thị tẩm thế?” Khuôn mặt Chung Khởi không cảm xúc: “Thị cái cọng lông gì nữa, em bị đày vào lãnh cung rồi.” Phó Ái: “…” Phó Ái cũng không tin Chung Khởi bị “đày vào lãnh cung”, tuy ông chủ đại nhân của cô chưa bao giờ lên giường với Chung Khởi, nhưng đối xử với cậu tốt vô cùng. Bảo vệ nâng niu các kiểu thì khỏi nói, tiệc rượu thượng lưu bình thường cũng không quên mang theo cậu, tạo ra rất nhiều cơ hội cho Chung Khởi quen biết với cao tầng và nghệ sĩ trong nghề. Đối với Chung Khởi, Phó Ái kỳ thực biết cậu từ rất lâu rồi. Từ khi An Vũ bắt đầu thành lập Khải Duệ, Chung Khởi là chính tay anh tự mình mang vào. Khi đó Chung Khởi mới mười tám tuổi, thanh xuân chói mắt. Đương nhiên, bây giờ cũng chỉ là sau bốn năm ngắn ngủi, cậu vẫn đẹp rạng rỡ đến rối tinh rối mù. Có điều tính cách này, một chút cũng không thay đổi. Chung Khởi có tâm tư với An Vũ, Phó Ái biết. Nhưng An Vũ đến cùng có biết hay không, cô cũng không biết. Một ngày nào đó, Phó Ái thông báo cho An Vũ có một dạ tiệc từ thiện vào buổi tối, mà An Vũ lại để cho Úc Hàng đi cùng —— Cô mới phát giác được: Chung Khởi cậu sắp toi rồi. Úc Hàng là một người mẫu khác mà Khải Duệ đang cố gắng nâng lên. Giờ phút này, cậu ta đang chờ bên cạnh xe của An Vũ. Chung Khởi yên lặng khó chịu ở chỗ khúc quanh. Lần thứ hai liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sau khi xác định chênh lệch thời gian không còn nhiều, cậu mới từ trong góc đi ra ngoài. Một thân âu phục được cắt may khéo léo, mái tóc được chải chuốt không rối một sợi nào. Không thể không nói, cậu thật sự rất anh tuấn, mặc bất kỳ quần áo nào cũng có thể toát ra một mùi vị tao nhã phong lưu. Chỉ xuất hiện trong giới thời trang ít năm, đi một đường thẳng tắp, khiến người khác chú ý. Đi qua bên người Úc Hàng, Chung Khởi cố ý kinh ngạc nói: “Tiểu Hàng? Em làm gì ở đây?” Người trong Khải Duệ đều biết địa vị của Chung Khởi trong công ty, Úc Hàng tự nhiên cũng không ngoại lệ, có điều cậu ta cũng đang gặp thời, vì vậy trên mặt không khỏi mang theo một chút đắc chí, nhưng vẫn ngoan ngoãn giả tạo gọi “Anh Khởi”, rồi nói mình ở chỗ này chờ sếp, đêm nay có môt buổi dạ hội cần đi theo tham dự. Nói xong câu cuối cùng, trong mắt dạt dào đắc ý đến người mù cũng có thể thấy được. Trong lòng Chung Khởi nổi lên một cái tư vị, quả thật không cách nào đè nén. Vào Khải Duệ bốn năm, mỗi một lần! Mỗi một dịp như thế này, bên người An Vũ đều chính là cậu, làm gì có người qua đường ất bính đinh nào? Hiện tại được rồi, chọc An Vũ không vui, cơ hội yên lặng đi theo anh cũng bị mất. Cậu có chút buồn bực, cũng có chút cảm giác bi thương nho nhỏ. Nhưng mà, có thể so với sức chiến đấu của tiểu cường (con gián ấy), cậu rất nhanh lên tinh thần. Trên mặt vẫn duy trì nụ cười vô hại, Chung Khởi giả vờ nghi ngờ nói: “Ồ? Tại sao em lại chờ ở chỗ này? Anh thấy sếp còn ở trên lầu tìm em đấy.” Úc Hàng ngây dại, dù sao cậu ta cũng là lần đầu tiên gặp chuyện may mắn như vậy, cũng không rành quy tắc của An Vũ. Không khỏi hỏi: “Thật không? Nhưng sếp mới đầu để em chờ dưới lầu, vì vậy…” “Sếp tuy thích người nghe lời, nhưng không thích quá cứng nhắc.” Chung Khởi một mặt tốt bụng chỉ bảo, “Em nên quan tâm từng chút đến hành trình của sếp, sau đó ở bên cạnh giúp sếp một tay, như vậy mới có thể làm sếp vui lòng.” Úc Hàng dao động: “Vì thế bây giờ em nên…” “Vì thế bây giờ em nên lên tầng ba mươi tìm sếp đi, đừng để cho sếp chờ quá lâu.” Úc Hàng gật đầu, lại nửa phần cố ý giả bộ khó xử, “Anh Khởi, anh thật tốt… Nhưng mà, lần này ——” cậu ta nháy mắt mấy cái, “Sếp chỉ đích danh em đi cùng, em cũng không có cách nào.” Chung Khởi tức giận muốn nổ tung, có điều vẫn nhẫn nại vỗ vai Úc Hàng: “Không có gì đâu, nghề này của chúng ta đều rất rộng lượng. Cố gắng cho thật tốt.” “Ừm,” Úc Hàng vừa chạy vào trong cao ốc, vừa nói: “Cảm ơn anh.” “Đừng khách sáo.” Chung Khởi cười nhìn theo, sau đó ở trong lòng nói bổ sung, “Đứa nhỏ này… Ngốc đến nỗi làm người khác đau lòng.” “Được rồi, bây giờ ——” Chung Khởi sửa sang lại cổ áo của mình, “Mình phải tạo pose gì cho đẹp để nghênh đón ông chủ đại nhân yêu dấu nhà mình đây?” An Vũ xa xa đi đến, nhìn thấy Chung Khởi xà nẹo đứng bên cạnh xe của mình. Nhưng An Vũ không hổ là An Vũ, mắt cũng không chớp, chân cũng không ngừng đi thẳng tới, nói: “Ai bảo em tới đây.” Chung Khởi vội vàng bày tỏ: “Là Úc Hàng không biết buổi trưa ăn cái gì bậy bạ nên bị đau bụng, mới nhờ em đi thay cậu ấy.” Mãi đến tận lên xe, An Vũ cũng không nói câu gì. Chung Khởi thấy đối phương không phản đối, cũng oạch oạch ngồi vào ghế lái phụ, thỉnh thoảng nhìn gương chiếu hậu, xem coi Úc Hàng có chạy ra đuổi theo hay không. An Vũ thu hết nét mặt cùng động tác của Chung Khởi vào trong mắt, anh hỏi xa xôi: “Em nhìn cái gì?” “Em, ạch…” Chung Khởi cười nói: “Sếp, chúng ta đi nhanh đi, đến muộn sẽ không ổn.” “Không vội,” An Vũ nhìn cậu, “Còn thời gian, đủ cho Úc Hàng chạy từ nhà vệ sinh ra cho em chào tạm biệt.” Nét mặt Chung Khởi trong nháy mắt như đưa đám. An Vũ cười một tiếng, lúc này mới khởi động xe, nhẹ nhàng vứt thêm một câu: “Lần sau đừng gạt người khác.” Chung Khởi sững sờ, sau đó hồi hộp, bảo đảm hứa: “Vâng.” Nhưng rất nhanh, không biết cậu nghĩ tới cái gì, khá bi thương nói: “Trước đây mỗi lần anh đều mang em theo, tại sao bây giờ không được? Là bởi vì… chuyện kia sao? Anh phải công tư phân minh chứ.” “Công tư phân minh?” Ngón tay An Vũ gõ vô lăng, nói, “Giống như em ấy à? Ban ngày đứng đắn, ban đêm phát tình?” Chung Khởi một giây im miệng, bày tỏ “Em sẽ làm một mỹ nam tử an tĩnh”.