Si đế
Chương 8
Ngoài việc đốn củi, nấu nước ra thì hắn không làm được chuyện vặt gì nữa. Thân phận không rõ, võ công lại không thể để lộ ra ngoài, hơn nữa ngân phiếu trên người hắn đổi ra cũng đủ chi phí cho việc ăn mặc, thế nên không có lý do gì để hắn ra ngoài tìm việc làm hỗ trợ chi phí sinh hoạt cho nàng. Hắn muốn đọc một ít sách để hiểu về quan điểm trong lòng nàng, thế nhưng đọc xong chỉ cảm thấy bực mình. Dường như hắn có thể cảm giác được chắc chắn hắn không phải thuộc nhóm người ủng hộ Tân Chính, làm thế nào cũng không thể đồng thuận với nàng về vấn đề này.
Đem lòng yêu ai đó là một loại khổ ải ngọt ngào luôn phải chịu dày vò. Rõ ràng hắn có thể ôm nàng mỗi đêm nhưng lại chẳng thể càng thêm thân mật, cũng không thể khiến nàng hiểu rõ tấm lòng của mình, ngược lại còn khiến cho nàng có thêm nhiều lý do để nán lại thư viện. Điều này thực sự làm cho hắn vô cùng khổ sở.
Hôm nay hắn tới thư viện, muốn được nhìn thấy nàng nhưng ai ngờ lại nhìn thấy cảnh nói cười của nàng và Nghê Thiếu Khanh. Trong khoảnh khắc ấy hắn thật muốn lao đến tách bọn họ ra, nhưng hắn đã nhịn được. Lúc này dù có ngốc thì hắn cũng biết cái gì là không nhẫn việc nhỏ ắt hỏng chuyện lớn, có điều khi thấy hai người họ dán sát vào nhau rồi lại gọi tên tự của nhau, cuối cùng thì hắn cũng biết cái gì là không thể nhịn được nữa.
Hắn muốn có được nàng, không màng tất cả mà chiếm hữu nàng, giữ chặt nàng bên người mình. Nhưng trong đáy lòng lại có một giọng nói nhắc nhở hắn rằng nàng không giống với những nữ nhân trước kia, hắn không thể cưỡng bức nàng. Thế nhưng lại có một giọng nói khác khẳng định rằng nếu hắn không mau chóng chiếm lấy nàng thì qua một thời gian nữa nàng sẽ tiến tới với tên kia, hoặc là đợi hắn trở lại cuộc sống trước kia, nàng cũng sẽ mau chóng rời khỏi hắn, bởi vì bọn họ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Hăn cắn răng nâng mặt nàng lên, đưa lưỡi ra liếm lấy giọt lệ kia, khàn giọng nói: “Đúng vậy, A Cửu chính là người như vậy. A Xuân hối hận vì đã cứu ta đúng không? Ngươi nói ngươi hối hận, A Cửu sẽ lập tức buông ngươi ra, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Nếu ngươi không nói, A Cửu sẽ tiếp tục, sáng mai mọi người sẽ đến Minh Luân Đường, cho dù A Xuân có muốn tiến tới với người khác thì cũng không được nữa rồi.”
Lúc này hắn đã không còn vẻ khờ dại như trước, Ly Xuân với hắn ngày đêm ở chung, ít nhiều gì cũng loáng thoáng nhận ra, mặc dù phần lời thời gian cử chỉ và lời nói của hắn không thoát khỏi vẻ ngây ngô nhưng đôi khi vẫn có một số hành động và suy nghĩ sâu sắc, sợ rằng còn thâm sâu hơn cả người bình thường.
Nhưng tâm tư nàng vốn đơn thuần, luôn cảm thấy bản tính con người là lương thiện, huống chi A Cửu là một tay nàng cứu sống và chăm sóc, lại ở bên cạnh lúc nàng chịu nỗi đau mất mẫu thân, sao nàng có thể đề phòng hắn.
“A Cửu!!” Toàn thân Ly Xuân khẽ run lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Ngươi đừng ép ta.”
“A Xuân, là ngươi phát hiện và cứu ta, nếu không thì ta sẽ không gặp được ngươi. Là ngươi vì sợ ta bị người khác ức hiếp nên luôn bắt ta ở trong nhà không cho ra ngoài, khiến cho ta chỉ có thể nghĩ về ngươi, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy ngươi. Ta làm ra hành động quá giới hạn, cùng lắm ngươi cũng chỉ trách cứ, cự tuyệt nhưng lại không đủ tàn nhẫn đuổi ta ra ngoài, khiến cho ta có hi vọng, lại càng không thể kiềm chế được tình cảm của bản thân. Ngươi nói ta ép ngươi, tại sao lại không nghĩ rằng là chính ngươi không muốn buông tay ta?” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
Lời hắn nói khiến Ly Xuân như bị sét đánh, đơ như phỗng mất một lúc, A Cửu tranh thủ cơ hội đưa phần dưới căng cứng của mình vào giữa hai bắp đùi nàng, cách một lớp quần lót mỏng manh, cọ xát lên nơi tư mật của nàng, đồng thời hai tay hắn cũng say mê nhào nặn đôi gò bồng nhỏ bé xinh xắn vừa gọn một bàn tay của nàng, khiến cho da thịt cả người nàng đều nhuộm lên một sắc hồng nhàn nhạt.
“A Xuân, ta nghĩ là ngươi cũng thích ta đúng không? Cho dù không thích tính cách thì ít nhất cũng thích bề ngoài của ta. Thích vẻ ngoài của ta cũng được, ta nghĩ ta đẹp hơn tên vừa rồi, ngươi hãy một lòng một dạ thích ta được không?”
A Cửu vứt hết liêm sỉ tự tiến cử mình, lại khẽ hôn lên mặt nàng rồi nói: “Ta biết ngươi sợ sau khi ta khôi phục trí nhớ rồi thì sẽ quên ngươi, nhưng sẽ không đâu. A Xuân, ngươi hãy tin ta, ta sẽ không quên ngươi, cũng sẽ không rời khỏi ngươi. Đêm nay chúng ta làm phu thê, sau này ta đã có thể quang minh chính đại giúp ngươi chải tóc vẽ mày, sưởi ấm cho ngươi khi đêm về buốt giá.”
Ly Xuân không thể thốt ra hai từ hối hận, lại không thể nào cưỡng lại được những lời dỗ dành ngon ngọt có chút ngớ ngẩn của hắn, chỉ có thể nhắm mắt quay mặt sang một bên, mặc cho nam nhân càn rỡ xoa nắn, hôn hít trên cơ thể mình. Sắc trời dần tối, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ giảm xuống, nhưng Ly Xuân bị lột trần nửa người lại không hề cảm thấy được chút lạnh lẽo nào, chỉ có hơi thở như che trời lấp đất của A Cửu đang bao phủ lấy nàng, nóng bỏng như lửa mà áp đảo toàn bộ hơi thở của nàng.
Nàng nghĩ nếu mình liều mạng cự tuyệt thì A Cửu vẫn sẽ ngừng tay, nhưng nàng cũng tin rằng từ đó về sau A Cửu sẽ vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của nàng, biết mất một cách hoàn toàn.
Nàng không hiểu vì sao A Cửu lại cố chấp với một nữ Vô Diệm* như nàng, nhưng lời hắn nói không phải hoàn toàn vô lý. A Cửu không muốn rời xa nàng, mà nàng cũng không thể dứt khoát đẩy A Cửu ra xa. Nếu hôm nay không thể quyết tâm chấm dứt thì cả hai chỉ có thể tiếp tục dây dưa như thế này. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/
*nữ Vô Diệm: chỉ những cô gái xấu như Chung Vô Diệm (tên thật: Chung Ly Xuân) - một trong năm người phụ nữ xấu nhất Trung Hoa nhưng đã một bước lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, phò tá chồng (Tề Tuyên Vương) trong chuyện triều chính khiến người đời nể phục.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
19 chương
11 chương
10 chương
9 chương
455 chương
33 chương