Si đế

Chương 6

Ly Xuân kinh ngạc mở mắt ra, đã thấy A Cửu ngồi xổm trên ghế bên cạnh bàn nhìn nàng với đôi mắt trách móc, tiếp tục nói với giọng điệu ghen tuông: “A Xuân thích hắn phải không? Hắn nói mấy câu, ngươi lập tức cười đến đỏ cả mang tai, còn muốn bán A Cửu cho hắn.”   “Cái gì mà bán ngươi cho hắn, ăn nói lung tung.”   Tuy Ly Xuân bác bỏ lời hắn như thế nhưng lại không tự chủ được đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt còn có chút nóng ran của mình. Đúng là nàng yêu thích viết chữ vẽ tranh, nhưng rất hiếm khi nàng thể hiện trước mặt người khác. Chỉ có mấy người thầy từng chỉ bảo đã khen ngợi tài nghệ của nàng mà thôi, hôm nay được Nghê Thiếu Khanh khen như vậy, quả thật khiến nàng rất vui.   “Ngươi thích hắn! Còn vẽ cả ngọc bội của ta cho hắn xem, rõ ràng nói thứ này không thể để người khác thấy mà.”   “A Cửu, đừng ngang bướng, ta vẽ cho hắn xem là để giúp ngươi tìm người thân. Hơn nữa hắn là người đáng tin, sẽ không tùy tiện lan truyền hình dáng của ngọc bội đâu.” Ly Xuân uốn nắn hắn với giọng điệu nghiêm túc, sau đó lại khẽ nhíu chân mày hỏi: “Không phải bảo ngươi đừng chạy lung tung ra ngoài à? Sao ngươi lại tới thư viện?”   “Hắn có thể tin còn ta thì không đáng tin, cả ngày đều nhốt ta ở trong tiểu viện không cho ra ngoài, khiến ta chán muốn chết! Ngươi thích hắn, hắn cũng thích ngươi. Hai người các ngươi tụ lại một chỗ đi đừng động đến A Cửu nữa. Dù sao ta cũng chỉ là một thứ vướng víu, ngươi chê ta ngu ngốc, chê ta vô dụng, chỉ muốn đuổi ta đi.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/   Nói xong những lời tức giận bất bình, A Cửu lập tức đứng dậy xoay người muốn đi. Tuy thường ngày A Cửu có ngang bướng nhưng đa phần cũng chỉ là ăn vạ, nhõng nhẽo thôi, tức giận mà quay phắt đi như hôm nay là lần đầu tiên. Ly Xuân bị hắn làm loạn như vậy thì có hơi bực mình, nhưng nghĩ đến tình trạng của hắn nên đành vội vàng đi theo ra khỏi phòng học. Nàng kiềm chế cơn giận, dịu dàng nói: “Không phải ta chê ngươi vô dụng đuổi ngươi đi, mà là ngươi bị thương, mất trí nhớ; nên biết rõ thân thế của bản thân, tìm lại người thân của mình mới được.”   A Cửu không để ý tới Ly Xuân, vẫn bước nhanh về phía trước. Hắn cao ráo chân dài, rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Ly Xuân quýnh lên, bước nhanh hơn, nào ngờ A Cửu đột nhiên ngừng lại, quay người bịt kín miệng nàng rồi kéo vào trong Minh Luân Đường đang khép hờ cửa.    Khi Ly Xuân còn đang kinh ngạc thì nghe được tiếng bước chân đến gần ở bên ngoài hành lang. Bên tai truyền đến tiếng khóa cửa, sau đó là tiếng bước chân đi xa dần. Thân thể Ly Xuân bị A Cửu ôm chặt, miệng thì bị hắn bịt kín, mất một lúc lâu nàng mới bừng tỉnh nhận ra tình huống hiện tại, không chịu được bèn giãy giụa muốn thoát khỏi A Cửu.    A Cửu biết nghe lời buông nàng ra, có điều mọi chuyện đúng như suy đoán của nàng. Lúc này trời đã sập tối, quản sự cho rằng mọi người đều về cả rồi nên đi khóa các thính đường lại. Minh Luân Đường là giảng đường tiêu biểu của thư viện, lối ra của nó chỉ có duy nhất cái cửa lớn này, hai bên đều không có cửa sổ, vách tường dùng hồ dán giấy trắng viết to bốn chữ “Trung Hiếu Tiết Nghĩa”, trên mặt tường đối diện với cửa lớn viết Đạo của Đại Học*. Góc trên của mặt tường hai bên có cửa sổ thông khí nhưng không thể mở ra. Chính vì vậy chỉ cần khóa cửa lớn từ bên ngoài thì người bên trong không thể ra ngoài được. Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/   *Đạo của Đại Học: câu đầu tiên trong sách Đại Học ( Đại Học nguyên là một chương trong Lễ Ký được viết thành sách trong khoảng thời gian từ thời chiến quốc đến thời Tần Hán, được xem là một trong những sách chủ yếu của Nho gia).   Nếu không ra ngoài được, nàng và A Cửu phải ngủ một đêm trong Minh Luân Đường này. Vết thương của A Cửu vừa khỏi, đêm khuya giá rét như thế làm sao chịu được. Trong lòng nàng quýnh lên, cũng bất chấp hình tượng gì đó, tựa vào cửa tính gọi to ra ngoài, nào ngờ nàng vừa lên tiếng thì A Cửu đã thản nhiên nói: “Hắn đã đi xa rồi, đừng lãng phí sức lực.”   Ly Xuân quay đầu trừng hắn, không biết nên làm thế nào, lại thấy A Cửu thoải mái ngồi xuống ghế chủ vị của chính đường, thong thả nhìn nàng nói: “Dù sao A Xuân thích ở thư viện, hôm nay A Cửu và A Xuân cùng nhau ngủ ở đây một đêm.”   “A Cửu!”   Ly Xuân tức giận nói, chưa từ bỏ ý định, nàng tựa vào cửa, nhìn ra ngoài theo khe hở. Trong thời khắc chạng vạng mờ mịt, sân ngoài Minh Luân Đường vắng lặng an tĩnh, không thấy bóng dáng một ai, Ly Xuân thử hô to vài tiếng nhưng lại không có bất kỳ sự đáp lại nào.    Nàng cắn cắn môi dưới xoay người đi về phía A Cửu, mở miệng nói với vẻ mặt khó chịu: “Ngươi vui chưa? Hiện tại đang rét đậm, hai ta lại không mặc nhiều quần áo, đến đêm khuya lạnh giá thì ngươi mới hay.”   Nào ngờ nàng vừa nói xong, A Cửu liền duỗi một tay ra kéo nàng ôm đến trên đùi hắn, rúc mặt vào hõm vai nàng, mặc kệ liêm sỉ mở miệng: “Ôm lấy nhau thì sẽ không lạnh.”   “Mau buông ta ra!”   “Không buông, không buông. Nếu A Cửu buông A Xuân ra thì đến đêm sẽ bị lạnh chết.” Truyện được đăng tại https://lustaveland.com/   “...” Ly Xuân không nói gì, chỉ có thể dùng hết sức kháng cự lại hắn. Có điều A Cửu cố chấp, nàng càng kháng cự hắn càng ôm chặt. Không bao lâu sau, Ly Xuân liền thở hồng hộc dần dần kiệt sức, chỉ có thể mặc cho hắn quấn quýt bên người.    A Cửu nhanh chóng thực hiện được, lại càng to gan không biết kiêng nể gì mà vươn đầu lưỡi tới vừa liếm vừa hôn vành tai nàng. Khi đầu lưỡi nóng ẩm vừa chạm đến vành tai mẫn cảm của nàng, thân thể Ly Xuân cứng đờ, cả người khẽ run lên.    “A Cửu, dừng lại!!”   “Không!”   Hắn vừa nói, vừa tháo đai lưng của nàng, được đằng chân lân đằng đầu đưa tay thăm dò vào bên trong y phục nàng, phả hơi thở nóng hổi ở bên tai nàng: “A Cửu không muốn A Xuân thích người khác, không muốn dừng lại.”   “A Cửu!!! Ưm… ”   Trong lúc Ly Xuân đang hoảng sợ, A Cửu lại nâng cằm nàng lên, không hề do dự mà ấn thẳng đôi môi xuống, khóa lại cái miệng nhỏ hơi hé mở của nàng. Trong nháy mắt, đầu óc Ly Xuân hoàn toàn trống rỗng, A Cửu nhân cơ hội đó tiến quân thần tốc, cuốn lấy chiếc lưỡi xinh của nàng, liếm mút không ngừng.