Si đế

Chương 33

Gần đây tại Dương Kinh có một sự việc khiến cho mọi người chấn động, đó là Vô Diệm cũng tham gia viết tờ đơn kẹp sách. Vài tờ đơn đầy chữ trình bày tỉ mỉ, phân tích kỹ càng về mặt lợi và hại từ hành động chèn ép của tân đế đối với Tân Chính, cuối cùng kết luận rằng dưới sự thống trị của tân đế, tuy sẽ có vài thập niên giàu có phồn thịnh nhưng xem xét về lâu về dài thì quân quyền bắt buộc phải có tiết chế lại mới đảm bảo được triều đại ngàn năm hưng thịnh.   Văn chương của Vô Diệm vẫn là lối hành văn nghiêm chỉnh, tầm nhìn bao quát, nhưng ở cuối bài lại có một đoạn làm cho tất cả sĩ tử nghẹn họng nhìn trân trối, đó là Vô Diệm tự tiến cử làm Hoàng hậu.   Đúng vậy, tự tiến cử làm Hoàng hậu.   Bút danh Vô Diệm, lại là nữ giới, mỗi người đều đoán đây là một nữ nhân không có nhăn sắc, tuy có đầy bụng tài học nhưng một nữ tử không có nhan sắc lại lai lịch không rõ như vậy, vừa nói đế vương phải chịu ước thúc của pháp lý, vừa tự tiến cử mình làm Hoàng hậu cùng giường với Đế vương, thực sự là quá mức hoang đường.   Thế là đoạn nội dung tự tiến cử này thậm chí còn bị các sĩ tử chú ý hơn những phần nội dung khác trong bài văn của nàng. “Nốt nhạc” lạc nhịp hoang đường này còn được đồn thổi, truyền đi khắp các ngõ hẻm, phố phường, ai cũng biết có một nữ tử điên cuồng ngang ngược không có nhan sắc viết văn la hét muốn Hoàng đế lấy nàng.   Không ít người hoài nghi đầu óc Vô Diệm có vấn đề, cũng có người đặt nghi vấn đoạn văn này không phải Vô Diệm viết, nhiều người muốn tìm hiểu thông tin của Vô Diệm từ Bác Nhã Đường. Nhưng mặc cho mọi giả thuyết ồn ào xôn xao thế nào, chẳng ai có thể ngờ được lúc này Vô Diệm đã bị đưa vào trong cung, đang quỳ trên nền gạch lạnh lẽo trong Ngự thư phòng.   Cho dù từ khi còn là Ly Vương hay sau này xưng đế, Hoành Giác chưa từng để Ly Xuân quỳ trước mình, càng miễn bàn đến chuyện nàng quỳ trên nền gạch lạnh lẽo.   Tuy không biết bản thân phải quỳ trong bao lâu, cũng không biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì nhưng lúc này nội tâm Ly Xuân lại vô cùng bình tĩnh.   Nàng tự xuất bạc, nhờ người in tờ đơn. Có rất ít người đồng ý in loại tờ đơn như thế này nên trong giới cũng chỉ có vài nhà, Nghê Thiếu Khanh nhanh chóng biết được tin tức, mặt mày hoảng hốt tìm đến nàng. Rốt cuộc chuyện tự tiến cử là Hoàng hậu quá mức kinh hãi người đời. Thế nhưng nàng chỉ cười cười nói cho hắn biết A Cửu năm xưa chính là Hoàng thượng, nàng từng là Tuệ phi của hắn. Nghê Thiếu Khanh hết sức ngạc nhiên, cuối cùng chỉ có thể thở dài rời đi.   Nàng biết lúc này đây, bản thân không sống thì chỉ còn đường chết. Nếu Hoành Giác giận dữ chém nàng thì nàng cũng không bất ngờ. Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, nếu hắn còn chút tình cảm, sau khi chém nàng xong có thể hết giận, có lẽ sẽ không truy cứu chuyện người khác in các tờ đơn nữa.   Mà lần này nàng cũng hạ quyết tâm phải dùng tính mạng của mình để đặt cược, chỉ để có thể nhìn thấy hắn một lần, bày tỏ với hắn tất cả nỗi lòng.   Trong Ngự thư phòng hoàn toàn im ắng, dường như một chiếc kim rơi cũng có thể nghe được. Một lúc lâu sau, Hoành Giác lạnh lùng lên tiếng: “Không phải là không thèm trẫm sao? Tự tiến cử làm Hoàng hậu là thế nào?”   “Thần thiếp chưa từng nói là không thèm Hoàng thượng.”   Hoành Giác hừ lạnh một tiếng: “Văn chương của ngươi nói chuyện thật giận gật. Mặt ngoài nói trẫm thánh minh, lại ẩn dụ ám chỉ trẫm không biết bao dung, dường như trẫm không cưới ngươi chính là hẹp hòi, là hạng người thiển cận tầm mắt nhỏ như hạt đậu.”   Ly Xuân hơi sửng sốt, nhưng vẫn cung kính nói: “Thần thiếp không có ý như vậy.”   “Vậy thì tại sao sau khi viết một bài dài lưu loát như vậy rồi lại kết một đoạn như thế?”   Ly Xuân đỏ mặt, trầm mặc hồi lâu rồi mới từ từ nói: “Bài văn này của thần thiếp, mục đích chính là muốn để Hoàng thượng nhìn thấy một câu mà thôi.”   “Câu nào?”   Lúc này Ly Xuân đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu, không tránh không né nhìn thẳng về phía Hoành Giác. Chưa nhận được ý chỉ mà dám ngẩng đầu nhìn mặt rồng là tội đại bất kính. Nhưng dường như Ly Xuân chẳng hề quan tâm, chăm chú nhìn người mà mình ngày đêm nhớ thương ở trước mặt.   Trong thư phòng ánh nến sáng trưng, Hoành Giác ngồi ngay ngắn trên ngự tòa, thân khắc hoàng bào thêu ngũ trảo kim long vờn mình trên hoa văn tường vân, chương hiển thân phận tôn quý của hắn, tỏa ra khí thế khiến người khác kinh sợ.   Vẻ anh tuấn của hắn vẫn như xưa, cả người lại gầy đi nhiều so với ba nắm trước, bởi vậy hơi thở càng thêm sắc nhọn, mắt phượng sáng quắc hơi nheo toát ra khí thế bức người, một cái liếc nhìn hời hợt cũng đủ để đè áp kẻ khác không ngóc đầu lên được. Thế nhưng Ly Xuân lại hoàn toàn không sợ hãi ánh mắt hắn, mạnh mẽ lên tiếng: “Nguyện cầu Hoàng thượng hủy bỏ hậu cung, chỉ cưới một người. Thần thiếp tự tiến cử làm Hoàng hậu.”   Nghe nàng nói câu này với khí phách đường hoàng, Hoành Giác hơi cong khóe miệng, không rõ là đang trào phúng hay cười lạnh. Một lát sau hắn mới nhàn nhạt nói: “Trẫm đọc bài văn của ngươi không hề thấy câu đứng trước. Sao sau khi gặp trẫm rồi lại nhét thêm vào. Ngươi cho rằng trẫm có thể để mặc cho "người cần thì người cứ lấy sao”?”   “Thần thiếp chính là muốn cầu Hoàng thượng trong chuyện này có thể mặc cho thần thiếp “người cần thì người cứ lấy”.” Lúc này tuy hai mang tai cảu Ly Xuân đã đỏ bừng nhưng vẫn tiếp tục nhìn thẳng Hoành Giác mà cao giọng nói.   “Ngươi thật to gan!”   “Năm đó Ly Vương từng hứa hẹn với thần thiếp là sẽ luôn dung túng thần thiếp. Mấy tháng trước Hoàng thượng cũng từng than thần thiếp chưa từng ham muốn có được A Cửu. Hiện giờ thần thiếp muốn bẩm báo với Hoàng thượng rằng không phải thần thiếp không có ham muốn đó mà là thực sự có, thần thiếp nguyện cùng A Cửu làm phu thê, muốn một đời một kiếp chỉ hai người, muốn được người trong lòng mình cưng chiều cả đời, không muốn bất kì nữ tử nào chen vào chia sẻ tình cảm cùng thương yêu của hắn. Nói như vậy, tức là hy bọng trong phương diện tình yêu, Hoàng thượng có thể mặc cho thần thiếp “ta cần ta cứ lấy”, muốn Hoàng thượng dung túng thần thiếp cả đời.”   Tuy lần nói chuyện này của Ly Xuân không vấp không vội nhưng thật ra cả người nàng đang nóng như đang bị thiêu cháy. Vốn dĩ nàng không phải kiểu người phô bày tình cảm, biểu đạt sự tham lam, khát vọng của bản thân một cách trần trụi như thế thật đúng là đã dùng hết dũng khí cả đời này của nàng.   Hoành Giác cho rằng nàng không tham lam, lại không nghĩ tới không phải nàng không tham mà là không dám tham. Bất luận hắn là A Cửu, là Ly Vương hay là đế vương cao cao tại thượng, bởi vì tính cách và cả vẻ ngoài nên nàng chưa bao giờ dám chủ động trông đợi tình yêu của hắn. Chỉ có những lúc hoan ái trên giường, giữa lúc ý thức mơ hồ nàng mới không kìm lòng nổi mà cuốn lấy hắn chẳng muốn buông tay.   Cho nên lần này nàng hạ quyết tâm nói cho hắn biết nàng tham lam đến mức nào. Nàng không có cách nào để tìm gặp hắn. Hắn lại không cho phép nàng dùng bút danh Vô Diệm viết văn bàn luận về Tân Chính, nàng cố tình in tờ đơn lưu truyền rộng rãi chính là để ép hắn bắt buộc phải có phản ứng.   Mà hiện giờ, cuối cùng nàng cũng đã thuận lợi đến trước mặt hắn, sao nàng có thể không nói hết ra toàn bộ nỗi lòng của mình được đây? Ở trước mặt hắn, nàng là một nữ nhân dung mạo xấu xí, đối lập về quan điểm chính trị nhưng lại đang chẳng biết xấu hố mà muốn bá chiếm lấy hắn.   Nói chuyện này hoang đường vớ vẩn cũng được, nói nàng ngu muội tham lam cũng không sao. Đây chính là ý tưởng chân thật nhất mà nàng chưa bao giờ dám rói ra.   Hoành Giác trầm mặc nhìn nàng đang quỳ thẳng trên mặt đất, lấy dáng vẻ bất khuất hiên ngang mà nói ra lời âu yếm điên rồ ngang ngược ấy.   Hắn nghĩ, trên thế gian này có lẽ cũng chỉ có một Tằng Ly Xuân dám làm ra loại chuyện này, quỳ trên mặt đất nhưng lại có thể hô hào với một quân vương cao cao tại thượng, nói rằng muốn hắn cưới nàng, cuộc đời này chỉ được có một mình nàng, nói rằng muốn hắn dung túng nàng, trong tình yêu có thể mặc cho nàng “ta cần ta cứ lấy”.   “Người cho rằng trẫm sẽ nghe theo những lời hoang đường này rồi làm theo ý ngươi sao?”   “Thánh thượng quyết định ra sao, tất nhiên thần thiếp không thể dao động, chỉ có thể tuân theo. Chẳng qua là nói ra hết tâm nguyện của bản thân mà thôi.”   Hoành Giác cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cho nên Vô Diệm truyền bá áng văn này khắp Dương Kinh là vì muốn để trẫm biết ngươi có lòng tham không đáy đối với trẫm, chẳng những muốn bá chiếm cái ghế Hoàng hậu của trẫm mà còn không cho bất kì nữ nhân nào nhúng chàm?”   Ly Xuân ép bản thân mình không được cúi đầu, mở miệng nói: “Đúng.”   “Trẫm tức là thiên hạ. Ngươi muốn trẫm trong tình yêu mặc cho ngươi “ta cần ta cứ lấy”, chỉ cưới một mình ngươi. Nhưng nếu ngươi không thể hạ sinh con nối dõi, chẳng lẽ trẫm phải chắp tay dâng thiên hạ này cho kẻ khác? Ngươi là tham trẫm, hay là tham thiên hạ?”   Giọng điệu của Hoành Giác lên xuống nghe không ra vui hay giận. Ly Xuân nghe xong câu này, thân hình mảnh khảnh khẽ run lên, nhưng nàng cắn chặt răng nói: “Hoàng thượng đại biểu cho thiên hạ, thần thiép liền có lòng tham thiên hạ. Tất nhiên là Hoàng thượng lòng mang vạn dân nhưng cầu Hoàng thượng chỉ có mình thần thiếp bên gối. Chỉ cần triều đại có thể duy trì, chính trị vững chắc, lê dân bách tính an cư lạc nghiệp thì chuyện có phải một hệ huyết thống kéo dài muôn đời hay không chẳng có gì quan trọng.”   “Ngươi thật đúng là ích kỷ, không biết xấu hổ tới cực điểm.”   Hoành Giác nói câu này khá nặng, Ly Xuân cảm thấy tủi thân, không chút do dự đáp lại: “Năm đó khi thần thiếp cùng Hoàng thượng làm chuyện xằng bậy ở Minh Luân Đường thì đã quên mất hai chữ liêm sỉ viết thế nào rồi.”   Lời này vừa nói ra, Ly Xuân liền cảm thấy không ổn. Hoành Giác thì lại cười khẽ ra tiếng. Lỹ Xuân ngạc nhiên không biết thế nào. Rồi Hoành Giác lại hạ thấp giọng xuống nói: “Ly Xuân, dù trẫm có thể nhận lời hủy bỏ hậu cung, lập nàng làm Hoàng hậu. Nhưng làm đế hậu, trẫm không thể để nàng tùy ý ra khỏi cung, càng không thể để mặc nàng tùy ý dùng bút danh Vô Diệm ủng hộ Tân Chíng. Liệu nàng có cam tâm?”   Ly Xuân sửng sốt, còn chưa kịp ngẫm nghĩ cẩn thận thì Hoành Giác đã nói tiếp: “Trẫm là đế vương, mặc dù không có giai lệ ba ngàn nhưng đế hậu ở bên trong cấm cung, nàng cũng chỉ có thể sống dựa trên sủng ái của trẫm mà thôi…”   Ly Xuân nghe vậy, cúi thân mình bái và nói: “Nếu Hoàng thượng không còn yêu thần thiếp, lúc ấy hãy phết hậu, trục xuất thần thiếp ra khỏi cung rồi cưới người thương yêu khác.”   “Nếu trẫm chỉ muốn nhốt nàng trong cũng cả đời, nàng sẽ thế nào?” Hoành Giác khẽ cười nói: “Đến lúc ấy nàng nghĩ về hôm nay, có thể không oán không hối hận sao?”   “Có lẽ thần thiếp sẽ oán trách nhưng tuyệt đối không hối hận.”   Ly Xuân ngồi dậy, hốc mắt đỏ ửng: “Tuy thần thiếp không cam lòng chỉ sống dựa vào sự sủng ái của đế vương, nhưng trong lòng A Xuân thật sự muốn trở thành phu thê với A Cửu. Bao nhiêu năm nay A Cửu vẫn luôn lành cho A Xuân một mảnh chân tình nhưng A Xuân cứ mãi sợ sệt mà lùi bước. Hiện giờ cuối cùng thần thiếp đã tỉnh ngộ rồi. Nếu cuộc đời này A Xuân chưa từng bày tỏ tâm ý thật rõ ràng với A Cửu thì đó mới là điều sẽ hối hận cả cuộc đời.”   “Vậy sao? Nếu nàng chỉ cần có thể quang minh chính đại bá chiếm trẫm thì cho dù bị nhốt trong lớp tường cung cũng cam tâm tình nguyện?”   Ly Xuân trầm mặc thoáng chốc rồi nhẹ giọng nói vâng.   “Nàng chỉ muốn sớm sớm chiều chiều nhìn thấy trẫm, chỉ cần trẫm có duy nhất mình nàng thì nàng có thể tự bỏ tự do, cùng A Cửu sống cuộc đời của hai người.”   Hoành Giác nói trắng ra như thế khiến mặt A Xuân nóng ran. Nàng nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, gật gật đầu, rồi lại không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nhưng thần thiếp hy vọng ít nhất có thể tự do ra vào Tàng thư các trong cung… tự viết suy nghĩ của mình…”   “Nàng đúng là được voi đòi tiên.”   Hoành Giác cười như không cười nói: “Trẫm đã lòng mang thiên hạ thì tất nhiên có thể suy xét đến chút tham lam này của nàng. Nhưng dù sao nàng cũng phái hiến vài thứ cho trẫm biểu đạt thành ý của mình chứ.”   Ly Xuân sửng sốt, đầu tiên nàng nghĩ đến làm phú hiến văn, nhưng nhìn biểu cảm toát lên hơi thở mờ ám của Hoành Giác thì nàng đột nhiên hiểu ra, cả người xấu hổ đến mức muốn nhào lên đánh hắn vài cái.   Hoành Giác không tham nữ sắc nhưng lại đặc biệt thèm khát trên cơ thể nữ tử xấu xí này. Mà nàng thì tuy nhìn có vẻ bảo thu nhưng mỗi lần bị hắn trêu chọc đều sẽ sóng triều mãnh liệt, mặc cho chắn vuốt ve lăn lộn.   Chỉ là xuân tình như thế thường vẫn là do hắn chủ động khơi gợi. Ly Xuân loáng thoáng có cảm giác rằng hắn rất thích nàng chủ động. Mỗi khi nàng không kìm được mà quấn lên hắn, Hoành Giác sẽ càng trở nên hưng phấn tích cực hơn.   Có điều với tính cách của nàng, giữa không gian sáng trưng, thần trí tỉnh táo thế này mà muốn nàng chủ động thì thà ban cho nàng một dải lụa trăng treo cổ lên còn dễ dàng hơn.   Thế nhưng hôm nay, lời mất mặt cũng nói cả rồi, Hoành Giác cũng đã lên tiếng nói rõ, trong khoảng thời gian ngắn đúng là nàng không biết nên làm thế nào cho phải.