Si đế

Chương 29

Ly Xuân nói đến đây thì trầm mặc một lúc lâu rồi mới khẽ nói tiếp: “Thay vì để mọi chuyện phát triển đến tình trạng ấy, thay vì để A Cửu hoàn toàn chán ghét rồi vứt bỏ A Xuân, trước khi tiến cung thần thiếp đã nghĩ không bằng chết sớm một chút thì tốt. Chết sớm một chút, Hoàng thượng sẽ nhớ mãi về dáng vẻ không ghen ghét, không sợ hãi của thần thiếp, nhớ mãi về chút tôn nghiêm duy nhất còn sót lại của thần thiếp, để thần thiếp ở sâu trong lòng ngài, cả đời đều nhớ rằng A Xuân thật tốt.”   Nghe Ly Xuân nói thế, Hoành Giác bỗng nhiên có vẻ sợ hãi, hung hăng túm lấy nàng muốn trách cứ nhưng lại thấy nàng ngây ngô nở nụ cười, nói: “Thế nhưng A Xuân luyến tiếc A Cửu! A Xuân lưu luyến A Cửu, nếu A Xuân chết rồi sẽ không còn được gặp lại A Cửu nữa, không được thấy dáng vẻ đăng cơ khi thực hiện được mong muốn của A Cửu, không thể nhìn thấy nụ cười cưng chiều của A Cửu, cũng không thể chạm vào A Cửu, ôm A Cửu… A Xuân thật sự không nỡ!”   “Nếu đã luyến tiếc thì tại sao ngày đó vẫn rời đi?”   Hoành Giác gầm nhẹ, Ly Xuân bình tĩnh nói tiếp: “Ngày ấy, thần thiếp đuổi mọi người đi, một mình đi tới góc hoa viên, vốn là muốn nuốt vàng tự sát nhưng sau đó lại muốn chờ đến khi vào cung gặp được Hoàng thượng rồi mới chết. Sau khi trở lại phát hiện sân viện đang cháy, thần thiếp trốn ở một bên nghe được mọi người nói có người cố tình châm lửa, bởi vì thần thiếp là sự uy hiếp đối với Hoàng thượng. Khi ấy, thần thiếp nhớ lại từng câu từng chữ là Hoàng thượng đã nhận lời thần thiếp, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. A Xuân luyến tiếc A Cửu, nếu vào cung thấy A Cửu rồi nhất định sẽ không muốn chết nữa. Nhưng ở bên trong hoàng cung, nếu A Cửu một mực yêu A Xuân, sớm muộn gì cũng sẽ vì A Xuân mà rơi vào cảnh khó khăn; nhưng nếu tình cảm Hoàng thượng dành cho A Xuân nhạt dần thì chắc chắn A Cửu sẽ không mãi mãi nhớ về A Xuân nữa.   Cho dù là ràng buộc bằng cách nào thì đoạn tình yêu say đắm nãy cũng chỉ là ảo ảnh trong mơ mà thôi. Sau khi ra khỏi tiểu viện, A Cửu và A Xuân đã được định trước là không thể vĩnh viễn bên nhau đến bạc đầu.” Ly Xuân nói xong lời này thì rơi vào an tĩnh. Hoành Giác cầm lấy hai vai nàng, cũng lặng im không nói được gì. Một lúc lâu sau, hắn mới khàn khàn lên tiếng: “Nếu chạy thoát thì tại sao còn tới Dương Kinh, tại sao lại tụ vào cùng Nghê Thiếu Khanh?”   Ly Xuân từ từ nói: “Gặp gỡ Tử Duẫn là hoàn toàn trùng hợp. Mức sống ở Dương Kinh quá cao, thần thiếp không gánh nổi, cũng không có người quen để bảo đảm cho vào thư viện, nghĩ đến chữ viết của bản thân cũng xem như coi được nên quyết định tới nhà sách lớn nhất là Bác Nhã Đường tìm một công việc sao chép để sống tạm. Không ngờ Bác Nhã Đường là của Nghê gia, ngày đi nhận việc thì bị Nghê Thiếu Khanh nhận ra.”   Chẳng biết tại sao, Hoành Giác lại hừ lạnh một tiếng, buông người nàng ra, dường như đi vòng vòng trong phòng, rồi mới trầm giọng nói: “Lúc trước rời khỏi trẫm, hiện tại ngươi có hối hận không?”   Ly Xuân không trả lời, Hoành Giác lại nhấn mạnh: “Cuộc sống hiện tại không được gặp A Cửu nữa, A Xuân có hối hận không?”   Giờ khắc này, bầu không khí bên trong căn phòng căng chặt như dây cung. Hoành Giác chăm chú nhìn Ly Xuân, muốn nhìn ra một chút hối hận hoặc bi thương từ trên mặt nàng, nhưng chỉ thấy nàng ngu ngơ dùng đôi mắt đang bị bịt vải đen kia nhìn về phía hắn, cất giọng không buồn không vui: “A Xuân buồn vì không được gặp A Cửu nhưng thần thiếp thì không hối hận khi rời khỏi Hoàng thượng. Làm một nữ tử, A Xuân không thể cam tâm dựa vào dưới chân người nam tử mình yêu rồi làm thần tử, làm thiếp, không thể chịu đựng được nếu chỉ sống nhờ vào sự sủng ái yêu chiều của Hoàng thượng.”   Tiếng đồ sứ bị đập và vỡ vụn vang lên trong phòng, giọng nói của Hoành Giác tràn đầy tức giận điên cuồng, hung bạo đến mức nàng chưa từng nghe qua: “Tằng Ly Xuân, Tằng Vô Diệm! Ngươi thật to gan, cho rằng trẫm dung túng người thì có thể không kiêng nể gì mà quên mất thân phận của mình sao!!!”   “Thần thiếp chỉ bẩm đúng sự thật, không biết mạo phạm Hoàng thượng chỗ nào, khẩn cầu Hoàng thượng dạy bảo.”   “Được lắm, được lắm. Ngươi rất thống minh, biết trẫm không nỡ giết ngươi nên mới dám nói như vậy. Trẫm không giết được ngươi thì không giết được người khác? Hiện tại Úy vương đã bị giam trong phủ của hắn, người chủ đạo việc biên soạn ở Bác Nhã Đường cũng đã bị tống bào đại lao, sống chết tùy theo cái phất tay của trẫm, hôm nay trẫm lấy bọn họ ra để giết gà dọa khỉ, cho kẻ khác có cái nhìn rõ ràng.”ất>   Nghe Hoành Giác nói thế, Ly Xuân cộp một tiếng quỳ ngay xuống: “Thánh thượng muốn thần thiếp làm gì chỉ cần phân phó một tiếng là được. Hà tất phải mang một đời anh minh ra đùa giỡn. Cho dù văn nhân có múa bút giỏi hơn múa kiếm nhưng thực tế cũng chẳng thể so được với những thủ hạ của Hoàng thượng, huống chi đám người Úy vương cũng chẳng có thực quyền, thánh thượng thống trị anh minh, lê dân bách tính cũng không ủng hộ Tân Chính. Thánh thượng phạt nặng những người này sẽ chỉ khiến kẻ sĩ sinh lòng bất mãn, không dám nói thẳng mà thôi.”   Ly Xuân nói năng rõ ràng, thái độ thản nhiên trấn định, từng câu đều có lý. Vốn là Hoành Giác biết như vậy nhưng khi nghe nàng nói ra thì giận quá hóa cười: “Đúng, mọi chuyện ngươi đều hiểu rõ, vậy thì tại sao không biết được điều trẫm thực sự muốn là gì? Trẫm đã sớm biết, tất cả thương yêu chiều chuộng mà trẫm dành cho ngươi đều không đáng gì, đều không đổi được một câu tình nguyện làm thần (tử) làm thiếp, cả đời ngoan ngoãn hầu hạ bên cạnh trẫm của ngươi. Thiên hạ có vô số người sẵn sàng dốc hết tất cả chỉ để đổi lấy một thoáng rủ lòng thương xót của trẫm, chỉ có ngươi là không biết tốt xấu, trong lòng đều là suy nghĩ muốn đẩy trẫm ra xa!”   “Hoàng thượng hiểu lầm ý của thần thiếp rồi.”   “Hiểu lầm? Ngươi cho là trẫm không nghe ra ý của ngươi? Đối với ngươi mà nói, mọi sự dây dưa quấn quýt kia đều là vô vọng, không bằng sớm chặt đứt để về sau khỏi phải nhìn nhau mà chán ghét. Nhưng ngươi có từng nghĩ đến trẫm???”   Hoành Giác nói đến đây, hắn bỗng ngừng lại. Ly Xuân ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt bị bịt vải đen kia nhìn về phía hắn, dường như làm vậy có thể nghe rõ hơn lời hắn nói. Nhưng làm thế nào nàng cũng không nghe được phần phía sau. Đại khái là Hoành Giác đã phất tay áo rời đi, còn nầng thì vẫn đang quỳ giữa căn phòng bừa bộn đầy mảnh vỡ, không nhìn thấy gì, chỉ cảm giác như bản thân chao đảo nghiêng ngả, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống trong bóng tối.