Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 26 : Hái sao trời cho em

21 Bang chủ và phó bang chủ cuối cùng cũng tu thành chính quả. Thế nhưng bang chủ vẫn có chút không được tự nhiên, xù lông như sắp sửa bùng nổ ngay trên group, bác bỏ hành vi gọi phó bang chủ là bang chủ phu nhân của mọi người, phi thường không phối hợp với những hành động show ân ái của phó bang chủ, hơn nữa còn thay đổi cách xưng hô với đối phương từ “Lâm Phong” thành “Này”. Ngạo kiều đáng chết, thông cho mấy phát nhất định sẽ ngoan ngoãn lại ngay thôi! Hội Trần cực kỳ điềm tĩnh mà cho ra một kết luận như thế. Im lặng quan sát trọn vẹn một bộ phim tình cảm HE, Hội Trần cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi YY, tiếp tục lười biếng nằm trong lồng ngực Tần Mộ Vũ. Lúc này, bọn họ đang ngồi trên nóc nhà đếm sao, đếm từ bên trái tới bên phải của bầu trời, con số cố định luôn là ba trăm hai mươi chín ngôi sao, điều này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. “Hai người kia thực sự đến với nhau rồi.” Hội Trần nói, lại vươn tay về phía bầu trời, chuyên chú ngắm nhìn những tia sáng vụt qua giữa những kẽ tay, “Về sau có lẽ bọn hắn sẽ show ân ái gấp mấy lần chúng ta nữa.” Tần Mộ Vũ vô cùng tự tin nói: “Không thể show hơn chúng ta được.” Hội Trần thì lại hưng trí bừng bừng: “Sắp tới em cũng mở một cái topic bóc phốt hai người bọn hắn.” “Ha ha, được.” Tần Mộ Vũ vuốt nhẹ mái tóc Hội Trần, thuận miệng nói, “Lễ tình nhân rời đoàn phó bản, nghe vậy cũng rất hợp lý hợp tình.” “Để em nghĩ lại xem.” Hội Trần từ từ nói, “Ngày quốc tế thiếu nhi lần đó chúng ta cũng rời đoàn.” Việc này vô cùng phù hợp với phong cách của em bé AI… Tần Mộ Vũ: “Không thích à?” “Đương nhiên là thích.” Hội Trần vừa dứt lời, lại đột ngột vươn tay ôm lấy cổ Tần Mộ Vũ, kéo đầu người nọ xuống cùng mình hôn môi. Kết thúc một nụ hôn nhẹ nhàng mà da diết, Hội Trần dùng trán cọ lên trán Tần Mộ Vũ, nói: “Sau khi rời đoàn cùng với anh, em rất hạnh phúc, cảm ơn anh.” Tần Mộ Vũ như thở ra một hơi nhẹ nhõm, ôn nhu nói: “Vậy là tốt rồi… Anh vẫn sợ em ghét bỏ nơi này, cũng sợ em có điều không vui lại tự mình chịu đựng.” Thời điểm nói chuyện, hắn rũ mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi của Hội Trần, ánh mắt nhu hòa mà tỏa sáng, tựa hồ có sao trời chìm đắm ở bên trong. Hội Trần nghiêm túc lắc đầu: “Sao có thể, em có thêm một cơ hội sống, cảm kích anh còn không kịp, sao lại ghét bỏ được đây? Huống chi, chỗ này có anh.” “Ừ.” Tần Mộ Vũ mang theo một tia hoài niệm, lên tiếng, “Khi em không ở trong này, anh sợ nhất chính là thời điểm em treo acc đứng bên cạnh anh rồi bỏ ra ngoài, vắng em anh làm gì cũng không thấy ý nghĩa, chỉ biết mỏi mòn đứng đó đợi chờ nhưng lại không dám nói ra. Dù sao chúng ta cũng chẳng phải là người ở cùng thế giới, anh không thể đòi hỏi em chơi game suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ…” “Đã biết không cùng một thế giới,” Hội Trần khẽ nhướng lông mày, “Thế sao ngày đó anh còn dám thổ lộ với em.” Mỗi lần nhớ lại thời điểm Tần Mộ Vũ ngỏ lời, Hội Trần đều cảm thấy rất buồn cười. Dạo chơi trên mạng thấy được cảnh nhân loại dùng hoa hồng vào lúc tỏ tình, người nào đó cũng bắt chước theo, đáng tiếc trong game lại không có loại đạo cụ như thế, vì vậy Tần Mộ Vũ liền sao chép cây gậy cắm mứt quả bên người thương nhân bán đồ ăn vặt, sau đó cầm một bó mứt quả to đùng, đứng ở cổng vào môn phái Thiên Lan vắng vẻ, quỳ một gối xuống mà bày tỏ với Hội Trần… “Anh thật sự không nhịn được.” Tần Mộ Vũ xấu hổ cười cười, “Em là mối liên hệ duy nhất của anh với thế giới thực, là minh chứng cho sự tồn tại của anh, tất cả những cảm xúc hoặc cảm giác yêu thích, khổ sở, hoảng hốt, lo âu, đợi chờ, hạnh phúc cùng dục vọng… trong anh, đều vì em mà có. Sau khi thức tỉnh ý thức cá nhân, toàn bộ những cái “lần đầu tiên” của anh đều do em mang lại, cho nên anh vẫn thực yêu em. Trong kho số liệu của anh có một khu được đặc biệt mã hóa và lưu trữ, bên trong tràn đầy những thứ thuộc về em, từng chữ em nói, từng biểu tình em gửi, từng sự kiện em làm, tất cả anh đều âm thầm cất giữ.” Hội Trần trở mình, gối đầu lên đùi Tần Mộ Vũ, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, nói: “Em hiểu mà, cho nên em không đành lòng từ chối anh.” Tần Mộ Vũ dừng một chút mớt dè dặt hỏi: “Lúc ấy, trong lòng em thực ra là muốn từ chối anh sao?” “Ừm.” Hội Trần dùng đầu ngón tay vẽ vòng vòng lên đùi Tần Mộ Vũ, nhẹ giọng đáp, “Bởi vì khi đó em cảm thấy chúng ta làm gì cũng phải cách một cái màn hình, người tồn tại trong thế giới ảo, người lại sinh sống ở ngoài đời thực, cho dù thật sự chỉ yêu trên tinh thần cũng khó có thể bền lâu… Nhưng mà, vừa nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh khi dùng một bó mứt thổ lộ với em, em liền mềm lòng.” Tần Mộ Vũ nắm chặt tay Hội Trần, cùng hắn mười ngón đan nhau: “Lúc ấy, điều mà anh muốn chỉ là em tặng anh một chữ “Được”, cho anh một đoạn ký ức vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi. Cho dù sớm muộn gì em cũng sẽ đi tìm tới một con người thực thụ ở trong hiện thực và chung sống thì anh cũng có khả năng chấp nhận… Ký ức của anh là thứ vĩnh viễn không phai nhòa, sau này, anh có thể đọc lại ký ức để lừa gạt bản thân, vờ như em vẫn luôn luôn ở bên anh vậy.” “Chẳng ngờ, em lại gặp chuyện ngoài ý muốn.” Hội Trần khẽ giương khóe miệng, ngữ khí vô cùng thong thả nhẹ nhàng, “Đúng là em đã mất rất nhiều, nhưng lại có thể chân chính được ở bên anh, đây gọi là trong họa có phúc đó… Thôi được rồi, lễ tình nhân không nói những chuyện này, buồn quá.” Tần Mộ Vũ ngoan ngoãn đáp: “Ừ, không nói.” Hội Trần ngồi dậy, khẽ lau đôi mắt phiếm hồng, gác hai chân lên đùi Tần Mộ Vũ, nhìn nửa bên mặt của đối phương, chỉ thấy vẫn tràn đầy ngạo khí cùng kiêu hãnh của một vị thiếu gia như mọi ngày. Tựa hồ cố tình làm khó đối phương, Hội Trần mở miệng, chậm rãi hỏi: “Hôm nay là lễ tình nhân, anh chuẩn bị quà gì cho em?” Tần Mộ Vũ nhìn hắn không rời mắt, vẻ mặt yêu thương trìu mến cực kỳ, thanh âm thì ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước: “Bảo bối muốn quà gì?” Hội Trần chỉ một ngón tay về phía chân trời, không hề khách khí nói: “Hái sao cho em đi.” Tần Mộ Vũ hôn lên trán hắn, tựa như coi yêu cầu của người nọ là một chuyện rất bình thường, điềm tĩnh hỏi: “Em muốn bao nhiêu?” Hội Trần nghĩ nghĩ: “Qua tết Âm lịch em sẽ được hai mươi ba tuổi, hái hai mươi ba ngôi sao đi.” “Được.” Tần Mộ Vũ ngọt ngào đáp ứng, vươn tay về phía bầu trời, nắm nắm bóp bóp vài cái, số liệu tượng trưng cho sao trời liền bị cắt ra. Tần Mộ Vũ mở lòng bàn tay, ở giữa đã xuất hiện một vì sao. Tần Mộ Vũ thổi nhẹ một hơi lên ngôi sao trong lòng bàn tay, hạt châu nho nhỏ đang phát ra ánh sáng nhu hòa kia lập tức bay bay về phía Hội Trần, ở trong đêm tối đường bay của nó vẽ ra một quỹ đạo lờ mờ đầy thơ mộng. “Một ngôi.” Tần Mộ Vũ nói. Dứt lời, hắn liền lặp lại quá trình ban nãy, hai ngôi, ba ngôi, bốn ngôi… trắng ngà, xanh nhạt, vàng nhẹ, hồng đào… Những ngôi sao với các màu sắc khác nhau thoáng chốc đã bị Tần Mộ Vũ hái xuống, hai mươi ba đốm sáng lấp lánh bao quanh thân thể Hội Trần, chậm rãi xoay tròn mang theo vô số hạt bụi ánh sáng lả tả rơi xuống, còn chưa kịp tiếp đất đã tan biến vào bóng đêm, thoạt nhìn chẳng khác gì một vũ trụ bị thu nhỏ lại. Hội Trần nhìn những vì sao lấp lánh quanh mình, thanh âm phi thường vui vẻ: “Anh thực sự đã hái sao cho em rồi.” Tần Mộ Vũ giơ tay về phía trời đêm, nói: “Anh còn có thể hái cả trăng cho em nữa.” Lời còn chưa dứt, mảnh trăng tròn sáng trong như ngọc đang lơ lửng ở phía chân trời bỗng nhiên biến mất, Tần Mộ Vũ giống như ném bóng cao su mà ném mặt trăng to như cái chậu rửa mặt trong tay vào ngực Hội Trần, sau đó búng tay một cái, thoáng chốc mây đen liền nuốt chửng không trung, những bông tuyết mịn màng từ tầng mây nặng trĩu dần dần rơi xuống, nhanh chóng nhuộm ngã tư đường ở thành chủ thành một màu trắng tinh thuần. “Như vậy sẽ không có game thủ nào phát hiện mặt trăng biến mất.” Tần Mộ Vũ cúi đầu chui vào không gian sáng bừng nho nhỏ được hai mươi ba vì sao cùng mặt trăng phân tách ra khỏi màn đêm, ghé môi hôn lên hai gò má bởi vì hạnh phúc mà thoáng ửng hồng của Hội Trần, ôn nhu nói, “Chờ khi em chơi đủ rồi anh sẽ trả lại.” Hội Trần đang nghịch mặt trăng, dùng đầu ngón tay tinh tế vuốt ve hoa văn tượng trưng cho Hằng Nga và thỏ ngọc ở trên bề mặt, nói: “Kỳ thực anh có thể copy mà, sao chép cho em một cái thì không lo người chơi sẽ phát hiện rồi.” “Anh không muốn.” Lúc này Tần Mộ Vũ lại lộ ra một chút trẻ con, “Đã nói hái cho em thì sẽ hái cho em, hái tức là trên trời sẽ không còn nữa, sao chép thì không phải vậy cho nên nhất định phải cắt số liệu ra.” “Có lý.” Hội Trần vui vẻ, đưa tay nhéo nhẹ lên chóp mũi Tần Mộ Vũ. Hội Trần đếm đếm: “Trên trời vốn có ba trăm hai mươi chín ngôi sao, hái xuống hai mươi ba ngôi cho em, bây giờ còn lại ba trăm lẻ sáu ngôi.” Tuy không có ý nghĩa thực tế gì, song Hội Trần lại vui vẻ một cách khó hiểu, thậm chí là vô cùng vui vẻ. Có ông xã nhà ai có khả năng hái trăng hái sao cho vợ hay không? Không có! Tần Mộ Vũ là người duy nhất! Hai người bọn hắn ngọt ngào âu yếm ở trên nóc nhà một chốc, nhìn ngắm tuyết phủ kín cả tòa thành thì liền quay về phòng ngủ. Hội Trần không cho Tần Mộ Vũ thắp đèn mà phân tán trăng sao ra khắp căn phòng, dùng chúng nó để chiếu sáng. Đêm nay Hội Trần nhiệt tình muốn chết, khiến cho Tần Mộ Vũ suýt chút nữa thì không phục vụ nổi. Giữa lúc ý mật tình nồng, Hội Trần triệt để vứt bỏ rụt rè e ngại của ngày thường, dùng tứ chi cuốn lấy thân thể Tần Mộ Vũ, cắn lên lỗ tai của đối phương, bắt đầu dạy em bé AI những thứ rất không ra gì: “Mộ Vũ, lúc ở trên giường anh quá ít nói…” Tần Mộ Vũ áp tới nhẹ hàng hôn lên khuôn mặt người kia: “Em muốn nghe anh nói cái gì?” Hội Trần: “Em muốn nghe anh nói nhiều lời có thể khiến em đỏ mặt một chút…” Tần Mộ Vũ vùi đầu làm nhiệm vụ, bên cạnh đó cũng phi thường biết tiếp thu mà hỏi: “Thoải mái không bảo bối?” “Thoải mái chết,” Hội Trần phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe, tiếp tục, “Nói nữa đi.” Tần Mộ Vũ tự hỏi một lát, sau đó thấp giọng thì thầm: “Muốn ông xã dùng số liệu cực to cực cứng hung hăng công kích ô số liệu nho nhỏ đáng yêu của vợ không?” Hội Trần: “…” Hội Trần: “Anh vẫn là câm miệng đi, cảm ơn.” Tần Mộ Vũ không cam lòng: “Vậy phải nói như thế nào… Anh đâm đến tường lửa của em nhé bảo bối.” Hội Trần phẫn nộ đập mạnh xuống ván giường: “Câm miệng! Em nhũn ra cả rồi!” Tần Mộ Vũ thực vô tội: “… Chẳng qua anh cảm thấy nói như vậy càng mất thể diện càng kích thích hơn so với mấy câu tình sắc bình thường, em xem mặt anh cũng đỏ rần rồi này.” Hội Trần phát điên mà cào giường: “Không có, một tý cũng không kích thích có được không!” Thậm chí còn có chút buồn cười! “Được rồi, anh làm theo những gì em nói.” Tần Mộ Vũ đè chặt Hội Trần xuống dưới thân, dán sát vào tai của đối phương, thấp giọng bật ra một câu gì đó. “Ưm… lần này mới đúng…” Hội Trần thoải mái đến híp mắt lại. Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết vẫn bay tán loạn, những vụn tuyết nho nhỏ đọng lại những đụn hình chóp ở trên khung cửa sổ, được ánh sáng từ đèn lồng treo ngoài cổng khu nông trại chiếu lên, tạo thành một mảnh ấm áp vô cùng. Một đêm Đông yên ả mà thỏa lòng đẹp ý cứ như vậy lặng lẽ trôi qua