Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 20 : Vườn treo Babylon

12 Tần Mộ Vũ vừa dứt lời, kênh YY yên tĩnh khoảng ba giây đồng hồ, sau đó Dẫn Cung Lạc Nguyệt lên tiếng hỏi: “Ông đang ở cùng với Hội Trần à?” Biên độ dao động của tư duy người này cũng phi thường lớn! Tần Mộ Vũ thản nhiên thừa nhận: “Có thể nói như vậy.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt ý vị thâm trường mà “Ồ” một tiếng, lại nói: “Chẳng trách không có.” Hội Trần: “… Chẳng trách cái đầu cậu.” Trong game đơn giản là không có loại đạo cụ tên “quần ship” này mà thôi, trong óc bang chủ đang hình dung ra cái quỷ gì vậy? Dẫn Cung Lạc Nguyệt lại nói: “Không sao hết, ông và Hội Trần thua thì búng gáy nhau là được rồi, tôi với phó bang chủ búng quần ship, nào, chơi đi chơi đi!” Bả Tửu Lâm Phong cũng dùng chất giọng thanh cao điềm tĩnh phụ họa vài: “Chơi đi.” “Được.” Tần Mộ Vũ giật nhẹ tay áo Hội Trần, ôn nhu nói, “Bảo bối cùng chơi một lát đi?” Hiển nhiên em bé AI ba tuổi vô cùng khao khát được chơi trò bạn vẽ tôi đoán với mấy người bạn thân mến của mình! Hội Trần khẽ liếc Tần Mộ Vũ một cái, vô lực nói: “Được rồi.” Tần Mộ Vũ cấp cho Hội Trần một chương trình game mới, thế là giao diện người dùng của “Bạn vẽ tôi đoán” liền xuất hiện trong tầm mắt của Hội Trần, bảng vẽ cùng với khung nói chuyện phiếm ảo trôi nổi giữa không trung, vươn tay là có thể chạm vào, tuy nhiên chỉ có Hội Trần có khả năng nhìn được. Có một người bạn trai AI có thể tận tình kết nối với internet trên toàn thế giới, quả thực thích đến không thể thích hơn, ngay cả chơi cái game “Bạn vẽ tôi đoán” cũng có thể nâng lên đẳng cấp game toàn tức! “Vậy trước hết chúng ta chơi bốn ván, ai đoán đúng ít nhất xem như thua.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt xoa tay nói, “Ồ kế?” Không ai dị nghị gì, vì thế trò chơi bắt đầu. Ván thứ nhất Hội Trần vẽ. Hắn đặt ngón tay lên giao diện game ở trước mặt, nhìn vào gợi ý của trò chơi để vẽ ra. Năm giây sau, trên bảng vẽ xuất hiện hai vòng tròn, kế đó, phía trên hai vòng tròn lại xuất hiện một vật thể hình trụ dài… Dẫn Cung Lạc Nguyệt tự tin vô cùng: “Cờ hym!” Hội Trần nghiến răng nghiến lợi nói: “Gợi ý 1: hai chữ, gợi ý 2: vũ khí.” Tần Mộ Vũ nhanh miệng nói: “Đại pháo.” Âm thanh “ping pong” cho biết đáp án chính xác vang lên. Dẫn Cung Lạc Nguyệt tỏ vẻ không phục: “Đại pháo mà ông vẽ hai cái vòng tròn phía dưới để làm gì?” “Đó là bánh xe! Bánh xe!” Hội Trần thất thố rống lên, phi thường muốn đập nát cái giao diện game trước mặt. “Vợ vẽ rất rất đẹp.” Tần Mộ Vũ vội vàng trấn an Hội Trần đang phát hỏa, “Chúng ta thật sự là tâm ý tương thông.” Hội Trần: “Ừ hừ.” Đợt thứ hai, đến phiên Tần Mộ Vũ. Sau khi bắt đầu, trên bảng vẽ chậm rãi xuất hiện một ống hình trụ to bự, dựng thẳng tăm tắp, bên dưới có xu hướng nở rộng ra, nhưng mà trên đỉnh lại có một vòng tròn, còn to hơn so với phần dưới đáy… Dẫn Cung Lạc Nguyệt hưng trí bừng bừng: “Cờ hym!” Tần Mộ Vũ: “Gợi ý 1: bốn chữ.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Cờ hym siêu bự?” Tần Mộ Vũ: “Gợi ý 2: cảnh vật.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Một cột chống trời?” Em bé AI ba tuổi bị hoảng sợ vì đầu óc dơ bẩn của nhân loại cùng phó bang chủ đau đầu vì chẳng biết nói sao, đồng thời rơi vào trầm mặc: “…” Hội Trần: “Tháp Babylon.” Thanh âm “ping pong” khi người chơi trả lời chính xác vang lên! Dẫn Cung Lạc Nguyệt kêu to: “Không đúng! Nếu là tháp thì thế đíu nào trên đỉnh lại có một cái vòng to tổ bố!” Tần Mộ Vũ thản nhiên nói: “Vườn treo Babylon.” Hội Trần: “Phụt.” Tần Mộ Vũ cảm thán: “Vẫn là vợ tôi ăn ý với tôi.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt chậc chậc mấy tiếng, lại nói: “Hai người các ông là cố ý vẽ mấy thứ đen tối để lừa tôi.” Vòng thứ ba, đến phiên Dẫn Cung Lạc Nguyệt ra quân, lần này đề mục vô cùng đơn giản, Dẫn Cung Lạc Nguyệt vẽ một đôi tai thỏ thật dài, gợi ý 1 là hai chữ, gợi ý 2 là động vật. Bả Tửu Lâm Phong: “Con thỏ.” Bả Tửu Lâm Phong: “Bạch thỏ.” Chính xác. Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Cái này không có ý nghĩa, một chút liền đoán được rồi.” Phó bang chủ bắt đầu ván thứ tư. Trên giao diện bảng vẽ xuất hiện hình trụ tròn một lần nữa, phía trên còn đội một hình bán nguyệt to hơn… Dẫn Cung Lạc Nguyệt kích động nói: “Lần này tuyệt đối không thể sai được!” Bả Tửu Lâm Phong: “Gợi ý 1: hai chữ, gợi ý 2: có thể ăn.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Ăn được, không có gì xấu cả.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Cờ hym!“ Bả Tửu Lâm Phong: “…” Hội Trần: “Cây nấm.” Trong óc bang chủ của chúng ta tất cả đều là cờ hym. Âm báo chính xác vang lên. Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Đậu má… Các ông bị làm sao thế hả? Đều là những thứ rất bình thường, thế đíu nào qua tay các ông vẽ lại thành ra dơ bẩn như vậy? Còn nữa, cái câu ‘có thể ăn’ mà Lâm Phong gợi ý, chẳng qua chỉ là bịp bợm để bẫy người.” Bả Tửu Lâm Phong: “Cậu ăn rồi?” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Vớ vẩn, khẳng định là chưa ăn.” Bả Tửu Lâm Phong: “Cậu muốn ăn?” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Đương nhiên không muốn! Được người ăn thì còn có thể cân nhắc một chút.” Bả Tửu Lâm Phong: “Muốn được ai ăn?” Dẫn Cung Lạc Nguyệt trầm mặc một lát, nói: “Lâm Phong, ông bình thường chút đi. Tôi phát hiện gần đây ông đặc biệt có bệnh!” Hội Trần: “…” Tần Mộ Vũ: “…” Cái bệnh này của phó bang chủ, hẳn là nghẹn. Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Khụ… À… Tiếp theo, tiếp theo, đến lượt Hội Trần.” Tên này hiển nhiên là có ý đồ lừa gạt để qua cửa! “Hả? Từ từ.” Bả Tửu Lâm Phong chậm rãi nói, “Kết thúc bốn vòng, cậu một cái cũng không đoán được, thua thì phải phạt.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “…” Bả Tửu Lâm Phong: “Ngoan, búng ba cái vào quần ship trước microphone đi.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt mặt dày mà giãy dụa: “Đổi cái khác được không, tôi hát cho các ông nghe.” Bả Tửu Lâm Phong thực kiên định: “Không được.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Ông muốn nghe tôi búng ship như vậy à?” Bả Tửu Lâm Phong: “Muốn.” Phi thường ngay thẳng. Vì thế, bang chủ đành phải chịu nhục mà búng “póc póc póc” ba cái vào quần ship ở trước microphone. Bả Tửu Lâm Phong: “Lại đi.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt kêu lên thảm thiết: “Tại cái mệ gì!” Bả Tửu Lâm Phong: “Thanh âm không đủ rõ nét.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Quần ship của tôi bằng loại vải mềm, búng không vang, dù sao tôi cũng búng xong rồi, không hề giở trò đâu.” Bả Tửu Lâm Phong trầm mặc, dường như đang dựa vào thanh âm mà tưởng tượng ra chất liệu cùng xúc cảm trên quần lót của bang chủ. Dẫn Cung Lạc Nguyệt ủ rũ mất năm giây vì bị phạt, sau đó lại bắt đầu hô to gọi nhỏ: “Các bạn trẻ bạn thân mến, chúng ta chơi tiếp bốn ván nữa, lần này tôi nhất định phải khiến cho Bả Tửu Lâm Phong búng ship!” Bả Tửu Lâm Phong: “Chỉ cần cậu muốn nghe, giờ tôi búng luôn cũng được.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “…” “Tôi chịu không nổi nữa,” Hội Trần rốt cuộc nhịn không nổi, “Tôi off trước, hai người cứ từ từ mà búng.” Hai kẻ này quả thực chính là hai thằng cha tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy có được không! 13 Nói xong, Hội Trần liền thoát game “Bạn vẽ tôi đoán” và YY ngay lập tức, kế đó Tần Mộ Vũ cũng out theo. Tần Mộ Vũ kéo kéo tay của Hội Trần: “Bảo bối… Em thực sự tức giận vì bọn hắn à?” “Không có.” Hội Trần giảo hoạt cười cười, “Chỉ là em không muốn làm bóng đèn, nên lấy cớ để bọn hắn có được thế giới hai người mà thôi. Anh xem, phó bang chủ đã nghẹn thành cái dạng gì rồi, thế mà vẫn không dám nói.” “Vậy là tốt rồi…” Tần Mộ Vũ chậm rãi thở phào một hơi, “Kỳ thực, năng lực tính toán của anh rất mạnh, thế nhưng thứ duy nhất không thể tính được, chính là em.” “Đó là đương nhiên.” Hội Trần dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọt chọt vào ngực trái của Tần Mộ Vũ, “Với em, anh phải dùng trái tim để cảm thụ, tính toán không có hiệu quả đâu.” Tần Mộ Vũ lộ ra một nụ cười đặc biệt ôn nhu: “Ừ.” Một lát sau, Tần Mộ Vũ giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì thú vị, lại cười nói: “Có một tình tiết thú vị mà nhất định là em không biết… Kỳ thực mỗi lần chúng ta cùng đánh phó bản, khi chỉ số DPS của phó bang chủ sắp vượt qua bang chủ, hắn đều điều chỉnh tốc độ sử dụng kỹ năng chậm lại, để bang chủ bảo tồn được địa vị DPS số một của đoàn…” Hội Trần vui vẻ: “Thực cưng chiều nha, đáng tiếc cái tên ngốc kia lại không biết.” Tần Mộ Vũ nắm tay Hội Trần: “May mắn chúng ta đều hiểu được nhau.” Hội Trần vuốt ve ngón tay Tần Mộ Vũ, hai người tay trong tay đứng ở cửa vào phó bản Thần cung Côn Lôn ở trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn về phía xa xa. Hiện tại, trong game đã là hoàng hôn, khắp nơi tĩnh lặng, trời chiều dần dần buông xuống. Tuyết trắng sạch sẽ tinh thuần ở dưới chân hai người chầm chậm lan ra, dần dần phủ kín bốn phương tám hướng của ngọn núi cao ngất ngưởng. Chỉ trong nháy mắt, màu trắng xóa của tuyết cùng với màu lam dành riêng cho hiệu ứng gió lạnh đã nhuộm kín cảnh sắc núi Côn Lôn. Từng cơn gió lạnh thấu xương tràn qua hồ nước trong veo như ngọc bích ở nơi đỉnh núi, mang theo hơi nước nháy mắt bị ngưng kết thành hạt băng, bám vào mái tóc dài mượt của Hội Trần. Mấy con nai thần đang uống nước lại bị tiếng hót vang lừng của đàng chim loan ở phía chân trời quấy nhiễu mà vội vàng bỏ chạy, lông nai trắng tinh như đang phát sáng khẽ sượt qua mu bàn tay của Hội Trần, gợi lên một xúc cảm mềm mại không gì sánh được. Đây là cảnh tượng tuyệt đối không thể nhìn thấy ở ngoài đời. Hội Trần vươn tay ý đồ giữ lấy con nai thần theo bản năng, muốn được cảm nhận bộ lông mềm mại ấm áp của nó một lần nữa, nhưng chú nai đã nhanh chóng chạy xa. Tần Mộ Vũ thấy thế liền búng tay một cái, con nai lập tức chạy trở về, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hội Trần, dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay hắn. Hội Trần khẽ nở nụ cười, đưa tay đi sờ sờ đầu nó. “Bảo bối, em xem.” Tần Mộ Vũ cũng sờ soạng cái đầu con nai một hồi, dùng giọng điệu thực ôn như nói, “Anh sẽ vì em mà làm tất cả… miễn là anh có thể.” Hội Trần cong môi: “Ừm.” Tần Mộ Vũ: “Hơn nữa, những gì anh có thể làm càng lúc càng nhiều.” Hội Trần nhẹ giọng tán thành: “Đúng vậy.” Tần Mộ Vũ ôm lấy hắn: “Anh hy vọng em sẽ có những tháng ngày thật vui vẻ ở trong này…” “Em rất vui.” Đôi mắt xinh đẹp cong lên thành một độ cung rất nhỏ, Hội Trần lại nói, “Điều chỉnh thời tiết ấm lên một chút đi, gió có hơi lạnh.” Tần Mộ Vũ búng tay một cái, gió lạnh điên cuồng tàn sát khắp trời và đất đột nhiên biến thành gió mát, tuyết đọng dưới chân Hội Trần cũng chậm rãi tan ra thành miếng nhỏ lờ mờ ánh nước. Hội Trần híp mắt hưởng thụ gió mát thổi qua giữa một trời băng tuyết, tự nhiên có loại cảm giác tìm được một thượng đế làm bạn trai! “Bảo bối, anh muốn thử cái này.” Tần Mộ Vũ chụp lấy hai bàn tay của Hội Trần, nhẹ nhàng đặt lên môi mình rồi bắt đầu hà hơi nói, “Anh thấy nhân loại thường xuyên làm như vậy.” “Nhân loại cũng thường xuyên làm như vậy…” Hội Trần nghiêng người về phía trước, hôn lên môi Tần Mộ Vũ, vừa hôn vừa mơ hồ nói, “Tại sao em lại có cảm giác em đang dạy hư một bé AI ba tuổi nhỉ…” Khi hai người bọn hắn đang hôn nồng nhiệt đến mức khó có thể chia lìa thì bang chủ và phó bang chủ rốt cuộc đi ra khỏi phó bản. Hiển nhiên là vừa chơi xong một hồi “Bạn vẽ tôi đoán” nữa. Dẫn Cung Lạc Nguyệt căm giận mà gõ chữ lên kênh Tán gẫu cận: “Tôi phát hiện phó bang chủ của các ông là một tên biến thái.” Cũng không biết lại búng quần ship bao nhiêu lần nữa, đúng là cực kỳ cam go.