Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 16 : Rất thích x3

Thăm hỏi cụ già cô quả Vương bà bà xong, Hội Trần và Tần Mộ Vũ trở về thành chủ. Hội Trần day day huyệt thái dương, vẻ mặt ngạo kiều lại phi thường không kiên nhẫn: “Hứ, lại bị càm ràm cả tiếng đồng hồ.” Tần Mộ Vũ vươn tay day giúp hắn, mỉm cười, nói: “Người già thường hay nói nhiều mà.” Hội Trần buông tay, lại nhìn xuống bàn tay trắng nõn của mình, giận dỗi: “Mỗi lần gặp em, đều nói em mập, em có mập tý nào đâu.” Tần Mộ Vũ xoa bóp cổ tay hắn, ôn nhu trấn an: “Ừ, không mập chút nào, bảo bối đừng buồn, Vương bà bà chẳng qua vì thích em cho nên mới nói như vậy, ba ấy cảm thấy béo mới tốt ấy mà.” Hội Trần hài lòng: “Ừ hứ… À đúng rồi, khi nào thì anh mang con trai đã sống lại của bà ấy trở về?” Tần Mộ Vũ nghĩ nghĩ, liền nói: “Vài ngày nữa mới được, dù có đưa về cũng không thể để cho người chơi thấy bug, anh còn phải cẩn thận nghiên cứu một chút đã.” “Vất vả anh rồi.” Hội Trần sờ sờ đầu Tần Mộ Vũ. “Bảo bối ăn điểm tâm không?” Tần Mộ Vũ mở ba lô của mình ra cho Hội Trần xem, ở trên cùng có vài loạt vật phẩm lần lượt là “Bánh hành Vương bà bà nướng”, “Thịt viên Vương bà bà chiên”, “Rượu mơ Vương bà bà ủ”, “Bánh hoa quế Vương bà bà làm” … Trên phương diện thích nhét đồ ăn vặt cho vãn bối, NPC có ý thức và người già cả ở trong hiện thực dường như chẳng có gì khác nhau! “Ăn!” Hội Trần liếm liếm môi, Tần Mộ Vũ lấy thịt viên ở trong balo ra. Thịt viên có mùi hương thơm nồng, độ dai vừa phải, Hội Trần cứ thế ăn hết viên này tới viên khác, vì thế, thời điểm trở về thành chủ, đầu hắn đã treo tới tầng buff– “Thịt viên thơm ngào ngạt, hồi phục 1 điểm thể lực mỗi giây, hiệu quả có thể cộng dồn.” Lúc này, Dẫn Cung Lạc Nguyệt đang nhận nhiệm vụ hằng ngày ở cửa thành vừa hay nhìn thấy hai người bọn hắn, lập tức nhảy nhót mà tới, hỏi: “Hội Trần, buff trên đầu ông từ đâu mà có vậy?” Hội Trần ăn nốt miếng thịt viên cuối cùng, đáp: “Thịt viên Vương bà bà chiên.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt hiếu kỳ: “Thịt viên ở đâu ra?” Hội Trần đem ngón bóng nhẫy mỡ của mình bôi lên trên người Dẫn Cung Lạc Nguyệt, nói: “Vương bà bà bảo tôi nhìn giống con của bà ấy, nên cho tôi.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt hoàn toàn không biết mình bị Hội Trần xem như giấy vệ sinh, chỉ gửi đi một chuỗi dấu chấm lửng đầy ý vị: “…” Hội Trần lại bổ sung thêm: “Nhưng thật ra tôi đẹp giai hơn con trai bà ấy.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt lại gửi tới một loạt dấu chấm lửng ngay trong nháy mắt. Hiển nhiên hôm nay hắn sẽ mò lên topic của mình ở diễn đàn… “Hội Trần đùa đấy.” Tần Mộ Vũ vì mục đích giảng hòa liền nói dối không chớp mắt, “Đây là nhiệm vụ ẩn ở chỗ Vương bà bà.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Nhiệm vụ ẩn giề?” Tần Mộ Vũ im lặng một hồi, cuối cùng bảo: “Không nói với ông.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “…” Biết ngay mà! Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Thôi, không quan tâm, ba giờ chiều nay đi đánh phó bản đấy, bản 15 người ở thần điện Côn Lôn, đừng có đến muộn.” Tần Mộ Vũ cười cười: “Đã biết, yên tâm.” Vào trong thành chủ, hai người Hội Trần bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị để đi đánh phó bản buổi chiều, đầu tiên là tới chỗ buôn bán vũ khí của Vương Thiết Trụ để sửa trang bị lại như mới, sau đó đi mua Mạch lạc thạch bán ở chỗ thương nhân Lý Nhị Cẩu. Hội Trần vỗ lên vai Lý Nhị Cẩu một cái, nói: “Lý Nhị Cẩu, tôi muốn mua Mạch lạc thạch.” Lý Nhị Cẩu khôn khéo mà chớp chớp mắt: “Một trăm linh thạch một miếng, lấy bao nhiêu?” [ Tán gẫu cận ] Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn kiếp Vương Thiết Trụ kia!” NPC có ý thức thì cũng vẫn là NPC, lời thoại mà bọn hắn nói ra, khi được hiển thị trước mắt người chơi bình thường vĩnh viễn không thay đổi. Hội Trần trừng mắt: “Lần trước cậu bán giá chín mươi ba, đừng tưởng là tôi đã quên, lần này cũng chỉ chín mươi ba thôi.” Lý Nhị Cẩu gãi đầu: “Sặc, đá lần này phẩm chất tốt hơn, tỉ lệ tinh luyện cao hơn lần trước nhiều mà, chín mươi ba không được đâu.” [ Tán gẫu cận ] Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn kiếp Vương Thiết Trụ kia!” Hội Trần quét mắt đảo qua luôn mặt thanh tú của Lý Nhị Cẩu một lượt, chầm chậm nói: “Tôi vừa mới đến chỗ Vương Thiết Trụ sửa vũ khí, hiện tại hắn không đi được, cho nên nhờ tôi chuyển lời cho cậu đấy.” Lý Nhị Cẩu thoáng cái đỏ mặt: “Tên khốn kia có thể có… có lời gì mà chuyển…” [ Tán gẫu cận ] Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn kiếp Vương Thiết Trụ kia!” Hội Trần vui vẻ: “Muốn biết thì ngoan ngoãn bán cho tôi với giá chín mươi ba linh thạch một miếng Mạch lạc thạch đi, không thì đừng hòng nghe được.” Lý Nhị Cẩu cắn răng một cái: “Chín mươi ba thì chín mươi ba, cậu nói mau.” [ Tán gẫu cận ] Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn kiếp Vương Thiết Trụ kia!” Hội Trần: “Vương Thiết Trụ nói, hắn biết sai rồi, về sau không bao giờ mạnh miệng nữa, ý trung nhân của hắn chính là cậu, hắn còn nói đến thời điểm bảo trì máy chủ lần tới cậu đừng đi đâu, cứ ở yên đây chờ hắn.” Lý Nhị Cẩu xoa xoa gương mặt đỏ rần, thẹn thùng mà ừ một tiếng. [ Tán gẫu cận ] Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn kiếp Vương Thiết Trụ kia!” Hội Trần: “Tôi muốn mua một trăm miếng Mạch lạc thạch.” Tần Mộ Vũ mở ba lô lấy linh thạch ra thanh toán, sau đó cất một trăm miếng Mạch lạc thạch vào trong. Hắn hệt như trung khuyển ở ngoài hiện thực, là một người bạn trai cái gì cũng sẽ làm, đồng thời còn đảm nhiệm luôn hai chức vụ: cây ATM và nhân viên bốc vác. Hội Trần sung sướng mà xoay khớp cổ mấy cái, quay sang nói với Tần Mộ Vũ: “Đi thôi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi một lát.” Lý Nhị Cẩu hớn ha hớn hở: “Lần sau lại đến nha.” [ Tán gẫu cận ] Lý Nhị Cẩu: “Tên khốn kiếp Vương Thiết Trụ kia!” 04 Hội Trần thích ngủ trưa nửa tiếng mỗi ngày, thói quen này hắn đã duy trì hai mươi năm, sau đó mang từ thế giới thực theo vào thế giới ảo. Đúng là kiên trì không gì sánh được… Hai người trở về khu nông trại của mình. Đầu tiên, Hội Trần phi thường vui vẻ chạy ra hậu viện, lấy thức ăn gia cầm cao cấp từ trong ba lô của Tần Mộ Vũ ra, vừa ném xuống mặt đất vừa gọi: “Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc, Tiểu Bông Lau, Đại Bạch Mao Cầu, Cô Cô Đầu… tới giờ ăn rồi!” Cô Cô Đầu đặc biệt ham ăn, vừa nghe thấy hai tiếng “ăn cơm”, lập tức xô đẩy chúng gà, nhanh như chớp mà lao tới dưới chân Hội Trần, điên cuồng mổ mổ xuống đất. Thức ăn gia cầm cao cấp thoáng cái liền vơi đi một nửa. Hội Trần lại rắc thêm thức ăn, vừa bực lại vừa buồn cười mà nhéo nhéo cái mào to hơn hẳn những con gà khác của Cô Cô Đầu, nói: “Còn cả đống này, tranh cái gì hả.” Tần Mộ Vũ dựa người vào khung cửa, nhìn Hội Trần rồi lặng lẽ mỉm cười. Ánh mặt trời rực rỡ của buổi ban trưa trong cảnh game đọng lại trên mặt hắn, khiến cho nụ cười này càng có vẻ ấm áp lạ lùng. Hội Trần bất chợt quay đầu, nhìn vào gương mặt hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ đương thời của Tần Mộ Vũ, chỉ thấy hoàn hảo đến không có một khuyết điểm nào, nhịn không được mà nhìn đối phương lâu lâu một chút, cuối cùng nhìn đến đỏ cả mặt lên. “Em còn nhớ chuyện lần trước không,” Tần Mộ Vũ vươn tay chỉ chỉ vào Cô Cô Đầu, “Bang chủ bắt nó để làm nhiệm vụ giết gà, cuối cùng lại lén đưa trở về.” “Nhớ.” Hội Trần đầu tiên là mặt không đổi sắc, thế nhưng sau đó lại nhịn không được mà hơi hơi giương khóe miệng lên, “Còn lên topic chém gió về em nữa, chẳng phải bản thân cậu ta cũng thế đấy à.” Tần Mộ Vũ lộ ra một nụ cười xấu xa: “Sau đó anh kể chuyện này cho Bả Tửu Lâm Phong, em đoán xem hắn nói cái gì?” Hội Trần hóng hớt: “Nói gì?” Tần Mộ Vũ: “Hắn nói “Cậu ấy thật đáng yêu…”.” Hội Trần rùng mình một cái, điên cuồng chà xát hai cái cánh tay của mình: “Ầy ầy — Nổi hết cả da gà rồi! Sao phó bang chủ lại buồn nôn như vậy chứ!” Tần Mộ Vũ ha ha cười lớn: “Trong tương lai, nếu bọn hắn thực sự đến với nhau, chắc chắn là chúng ta có công lao to lớn.” Hội Trần gật đầu: “Phải mời chúng ta uống rượu mừng mới được.” Tần Mộ Vũ phụ họa: “Đúng vậy.” Hội Trần lại bổ sung: “Tuy rằng chỉ có thể uống rượu trong game…” Nhân vật game của Hội Trần có một mái tóc dài, hơn nữa còn xõa tung, nên thời điểm hắn ngồi xổm cho gà ăn, tóc liền chạm xuống đất. Tần Mộ Vũ cúi người đỡ lấy những lọn tóc mềm mượt của Hội Trần, quyến luyến mà chậm rãi vuốt ve, sau cùng ôn nhu nói: “Nhưng mà ở trong này, có loại rượu ngon nhất trên đời.” “Anh nói rất đúng.” Hội Trần cho gà ăn xong, liền đứng dậy biếng nhác duỗi thắt lưng, “Em đi ngủ trưa đây.” Tần Mộ Vũ vòng tay ngang hông hắn, một phen ôm lấy rồi bước vào phòng ngủ ở trong khu nông trại: “Cùng ngủ.” Hội Trần bị ấn xuống giường thì vươn tay đẩy Tần Mộ Vũ ra, nói: “Từ từ, ban ngày ban mặt anh muốn làm gì?” [ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Từ từ, ban ngày ban mặt anh muốn làm gì?”  Tần Mộ Vũ cười ra thành tiếng: “Bảo bối, biểu tình đều hiển thị hết trên kênh Tán gẫu cận kìa.” Hội Trần đỏ bừng cả mặt: “Em không phải như vậy!” [ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Em không phải như vậy!”  Tần Mộ Vũ hôn nhẹ lên môi hắn: “Ngoan, đừng có ngạo kiều.” Hội Trần thật muốn khóc: “Chừng nào thì anh có thể phá hỏng chức năng của cái kênh Tán gẫu cận này!” Tần Mộ Vũ chậm rãi tháo thắt lưng của người nọ: “Đây là một công trình vĩ đại, huống hồ những người chơi khác còn phải dùng, làm hỏng thì tức là có bug, công ty game sẽ cho người sửa lại rất nhanh thôi.” Hội Trần vẻ mặt muốn xỉu: “…” Một chút riêng tư cũng đều không có nhaaaaaaaaa! Tần Mộ Vũ cởi bỏ hết trang bị trên thân Hội Trần, tự mình cũng thoát y sạch sẽ, mới ghé sát vào đối phương ôm hôn vật lộn một hồi. Mười phút sau, Hội Trần một bên thở dốc, một bên lo lắng nói: “Dẫn Cung Lạc Nguyệt sẽ không đột nhiên xông tới nữa chứ, anh lên YY hỏi xem hắn đang làm cái gì đi.” Ài, đây là bóng ma tâm lý được bang chủ thân mến tặng cho! Tần Mộ Vũ hôn hôn liếm liếm trên cổ Hội Trần, phả ra từng hơi thở nặng nề, nói: “Hắn sẽ không xông tới đâu… Làm như vậy có thích không?” Hội Trần cắn môi: “Ưm, tàm tạm…” [ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Ưm, tàm tạm…”  Tần Mộ Vũ nhìn biểu tình hiện lên trên kênh Tán gẫu cận, rành rọt mà phiên dịch lại thành lời: “Rất thích x3.” Hội Trần thẹn quá hóa giận: “Câm miệng!” Có thể để cho người ta ỡm ờ vừa muốn lại vừa làm như cự tuyệt một chút hay không!? Tần Mộ Vũ cười nhẹ, đẩy nhanh tốc độ, thân thể hai người va chạm vào nhau phát ra những thanh âm triền miên mà vang vọng ở trong phòng ngủ. [ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…” [ Tán gẫu cận ] Tần Mộ Vũ: “Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…” Âm thanh này bị hệ thống chuyển hóa một cách trung thực thành văn tự, trên đầu bọn hắn xuất hiện hai khung thoại lơ lơ lửng lửng, bên trong liên tục tràn ra đủ loại từ tượng thanh, hoàn toàn không cách nào đọc kịp! Hội Trần nức nở kêu lên: “Nhẹ chút! Thanh âm đều bị văn tự hóa kia kìa!” [ Tán gẫu cận ] Hội Trần: “Nhẹ chút! Thanh âm đều bị văn tự hóa kia kìa!”    Tần Mộ Vũ suýt nữa phì cười. Hội Trần hoàn toàn không dám nói tiếp nữa: “…” Thoạt nhìn thật sự rất giống tâm thần! Được lên diễn đàn bóc phốt cũng không oan uổng gì mà!