Shipper Lục Giới

Chương 12 : Pháo hoa bảy màu (3)

Edit: Tiểu Pi Beta: Nhược Vy A Phiến thuận lợi đi theo Đại ma vương bay vào thành, rốt cuộc nàng đã biết bình thường Đại ma vương hành động thế nào rồi —— Hắn muốn nhìn mọi nơi thì không thành vấn đề, nhưng khi đã đặt chân vào trong đó thì nhất định hắn sẽ lạc đường. - ---- Vào Hoàng thành, vừa đặt chân xuống đất, Phong Minh liền dẫn A Phiến đi vài vòng trong các ngõ nhỏ để tìm Cải Trắng. Có một con đường mà hắn đi qua đi lại mấy lần, A Phiến đi theo sau hắn làm mồi dụ, thấy vậy nàng rất muốn nói nhưng lại thôi.  Đến hiện tại, nàng đã biết vì sao hắn đường đường là Đại ma vương mà ngay cả con mèo cũng tìm không thấy, cũng biết nguyên nhân hắn luôn ở Lê viên mà không ra ngoài rồi. Từ khi bắt đầu đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn đi lòng vòng trong một con ngõ nhỏ, căn bản còn chưa đi được ra ngoài nữa đó! “Ma Vương đại nhân……” A Phiến không muốn lãng phí thời gian như vậy nữa, nàng muốn thừa dịp trước khi trời tối mà đi ăn cơm chiều cái đã, rồi mới rải sao chổi lần hai lên người Lý Chiếu, một ngày hai lần, năm ngày cũng đủ tiêu diệt ý chí của hắn. “Lần này không cần quẹo vào đó, đi thẳng luôn được không?” Phong Minh nhíu mày, xoay người nhìn nàng. “Vì sao?” A Phiến bất đắc dĩ nói: “Bởi vì ngài vẫn luôn đi lòng vòng một chỗ thôi.” Phong Minh dừng chân, nhìn chằm chằm nàng, chính là nhìn-chằm-chằm-nàng. A Phiến bị hắn nhìn như vậy thiếu điều muốn nhũn chân. “Ma Vương đại nhân, chờ ta trở lại Thiên Đình sẽ vẽ một cái bản đồ Lục giới cho ngài, bất kỳ phố lớn ngõ nhỏ, tám con đường chín bờ đê nào ta cũng đều vẽ kỹ càng cho ngài.” “Ta xem không hiểu.” “… Cũng đúng.” A Phiến lắc đầu nói, “Biết xem bản đồ thì đâu phải người mù đường nữa.” Phong Minh lập tức nhướng mày: “Ta lặp lại lần nữa, ta biết đường.” “… Biết biết biết, bản lĩnh tìm đường của ngài là đệ nhất thiên hạ.” A Phiến thấy hắn lại cố chấp đi về bên phải, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, bắt lấy ống tay áo của hắn, nhìn hắn rồi cười khan hai tiếng. “Ta biết bên kia có một quán bán món canh cá viên rất ngon, hay chúng ta đi bên kia đi.” “Không đi.” “Nếu là canh cá viên, nói không chừng Cải Trắng cũng sẽ thích, ngửi mùi mà đến.” “Đi.” “…” Thật sự thì Cải Trắng không phải là một con mèo, mà hẳn là Đại vương của Ma giới đúng không?! A Phiến lôi kéo tay áo hắn vì sợ hắn đi theo một hồi rồi lại lạc, nàng tiếp tục bắt chuyện với hắn: “Cải Trắng là bảo vật trấn sơn của Ma giới sao? Vì sao ngài thích nó đến vậy?” Phong Minh cúi đầu nhìn nàng, không trả lời. “… Xem như ta chưa hỏi gì đi.” Trong lòng A Phiến rất tò mò, nhưng sẽ không hỏi nhiều, hắn không nói thì để lần sau nàng có thể hỏi Cải Trắng vậy. Nàng lại nói: "Mỗi lần Cải Trắng trốn đi là ngài đều ra ngoài tìm nó, Ma Vương đại nhân, ngài không còn chuyện khác cần làm sao?" Phong Minh hỏi: "Lục giới an bình, Ma giới hòa thuận, có chuyện gì cần ta xử lý nữa?" … Cũng đúng, giống như nhóm lão đại ở Thần giới vậy, ai cũng ăn không ngồi rồi, uống rượu chơi bời rồi cả ngày kêu nhàm chán. Khiến người cả năm phải vất vả làm việc như A Phiến phải hâm mộ đến đỏ cả mắt. A Phiến không dám đáp lời hắn, Cải Trắng không ở đây, quả nhiên Đại ma vương hung dữ hơn nhiều, đợi lát nữa dẫn hắn đi ăn canh cá viên, có khi nào hắn bắt nàng ăn hết không được thừa một giọt nước canh luôn hay không? Liên Đạo thượng tiên sợ tiểu tiên nữ các nàng làm rối loạn trật tự ở nhân gian, cho nên mỗi tháng số bạc của nhân gian mà các nàng được đổi cũng có giới hạn, còn không được phép biến cát thành vàng, có thể nói là các nàng rất nghèo. Cũng không biết Đại ma vương có thể ăn được hay không, nhưng nếu như hắn một hơi ăn hết năm chén thì tháng này nàng đừng nghĩ sẽ ăn được chén cá viên nào ở nhân gian nữa. Rõ ràng là nàng lo lắng nhiều rồi, bởi vì Đại ma vương không thích ăn những thứ này. Khi bước vào quán, hắn ngồi trên ghế một hồi vẫn không thấy Cải Trắng đâu, hắn sắp hết kiên nhẫn rồi. A Phiến đưa một chén canh cá viên đến trước mặt hắn, rải một ít hành lá thái nhuyễn vào chén cho hắn, liền thấy hắn mở miệng nói: “Ta không ăn hành.” “Vậy đổi chén của ta cho ngài.” A Phiến đổi chén của cả hai, cảm thán nói: “Lúc canh còn nóng mà rãi một ít hành lên như vậy, mới thật sự là một chén canh ngon đó nha.” Phong Minh hừ lạnh một tiếng rồi nhìn những viên cá màu trắng nổi trên mặt nước, không hề động đũa. A Phiến thấy hắn bất động, liền cầm cái muỗng nhét vào tay hắn: “Mau ăn đi, để canh nguội thì cá viên sẽ không còn ngọt nữa đâu.” Ghét bỏ, chỉ có ghét bỏ. Hắn muốn ra ngoài tìm mèo, vì sao hiện tại lại ngồi đây ăn canh cá viên của nhân gian chứ. Quán ăn này nằm trên con đường lớn nên bên cạnh có rất nhiều người qua lại.  Phong Minh cầm cái muỗng lên múc một muỗng canh, đưa đến bên miệng thổi mấy hơi, còn thoang thoảng ngửi được mùi thơm của canh, khi đưa vào trong miệng thì hương vị đó càng thêm nồng đậm. Viên cá trơn mềm, có tính đàn hồi, khi cắn vào viên cá hắn còn cảm giác được nó hơi nảy lên ở giữa hai hàm răng, giai giai giòn giòn, không hề ngán. A Phiến không hỏi hắn ăn ngon hay không, nếu nó không ngon thì với tính xấu của Đại ma vương, có lẽ hắn sẽ lật bàn luôn ấy chứ, cho nên nàng khẳng định là hắn thích. Độ nóng của canh cá xua tan cái lạnh của tiết trời cuối thu, ăn hết một chén xuống bụng, A Phiến đã cảm thấy thật thỏa mãn. Nàng thấy Ma Vương đã ăn xong, lúc này mới hỏi: “Ma Vương đại nhân, ngài còn muốn gọi thêm một chén không?” Phong Minh buông cái muỗng, nói: “Muốn, mang đi.” Biết hắn là người yêu mèo, A Phiến hiểu rõ: “Ngài mang về cho Cải Trắng chứ gì.” Nàng gọi quán chủ đến, nói: “Tính tiền hai chén này, lại làm một chén mang đi.” Lúc đang chờ canh cá, A Phiến thấy bên cửa tiệm đối diện có một người đi vào, người nọ một thân lam lũ, vừa rách rưới lại dơ bẩn, nhưng bước chân vững vàng, trực tiếp bước qua ngạch cửa đi vào. “Lý Chiếu?” A Phiến suy nghĩ, nhìn canh giờ thấy có thể cho rải sao chổi cho hắn, nàng liền đứng dậy đi theo vào đó. Tóc của Lý Chiếu được buộc lại gọn gàng, nhưng vì phần tóc trước trán đã bị lửa đốt đi một ít, hiện giờ nó hơi vểnh lên giống như mấy cọng lông trên mũ vậy, nhìn qua rất buồn cười. Chưởng quầy vừa thấy hắn liền phụt cười ra tiếng, trêu chọc nói: “Ta nói này Lý Chiếu, ngươi lại bị nổ một trận rồi đúng không?” Lý Chiếu cười cười: “Ông chủ, lấy cho ta một gói lưu hoàng.” Chưởng quầy không nhúc nhích, đến khi Lý Chiếu lấy tiền từ trong cái túi cũ rách ra rồi hắn mới đi cầm một gói đến, lại nói: “Ngươi nha, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới yên ổn mà sống như người ta đây. Hiện giờ, ngay cả nhóm quý tộc trong hoàng cung cũng xem pháo hoa hai màu trắng và đỏ, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng, cứ an phận làm tú tài của ngươi đi, đừng làm liều nữa.” Lý Chiếu hơi khựng lại: “Chưởng quầy, sao lại nói ta làm liều? Đã có tiền nhân có thể làm ra pháo hoa hai màu, vậy có người đời sau làm ra pháo hoa bốn hay năm màu cũng không có gì kỳ quái cả.” Chưởng quầy thở dài: “Lý Chiếu, tuy nói hiện tại ngươi một thân một mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng [1], thân là tú tài mỗi tháng quan phủ cũng sẽ cho ngươi bạc để dùng, nhưng tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hiện tại không lo tìm tức phụ (vợ) thì sau này già rồi phải làm sao bây giờ? Chỉ tiêu tiền vào đống lưu hoàng tiêu thạch này thì làm sao có cô nương nguyện ý gả cho ngươi.” [1] Ý chỉ những người độc thân, sống một mình nên tùy ý, không áp lực. “Ừm.” Lý Chiếu nhận lấy gói lưu hoàng, nói: “Ta biết là ngài có ý tốt… Lần sau có lưu hoàng tốt thì nhớ giữ lại cho ta nha, cảm ơn Tống chưởng quầy.” “…” Chưởng quầy nhìn hắn ra cửa, cười khổ một tiếng: “Ngốc.” “Đúng vậy, thật ngốc.” A Phiến đã sớm ở bên cạnh mặc đồ bảo hộ rồi lấy sao chổi ra. “Cuối cùng ta đã hiểu vì sao nhóm lão đại lại nói ngươi không nghe theo ý trời rồi, để ngươi yên phận làm tú tài, ngươi lại càng muốn làm trái ý, pháo hoa hai màu thì pháo hoa hai màu, nếu nhóm lão đại không muốn để ngươi thành công, vậy người được trời định sẽ tạo ra pháo hoa bốn màu chắc chắn không phải là ngươi đâu, ý trời đã định.” Rải sao chổi xong, nó dính trên tóc và thân trên của Lý Chiếu. Vẫn như vừa rồi, hắn không hề phản ứng. A Phiến phủi tay, gỡ bao tay xuống. Đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện, vừa rồi mình chưa trả tiền cho ba chén canh cá viên kia nữa. Nàng chạy về quán canh, Ma vương đã đi rồi, nàng lấy túi tiền ra đang muốn trả tiền, quán chủ nhận ra nàng liền cười nói: “Vị công tử kia đã trả tiền rồi.” A Phiến kinh ngạc, Ma vương vậy mà có tiền của nhân gian ư? Khoan đã, hắn còn trả cho phần của nàng luôn sao? Nàng nghi hoặc, hỏi: “Hắn thanh toán cả ba phần à?” Chủ quán lắc đầu, A Phiến đã biết Ma Vương không phải là người sẽ trả tiền cho cô nương người ta mà. Nàng đang muốn lấy tiền trong túi ra, chủ quán liền nói: “Hắn đưa cho ta một viên trân châu rất lớn, nhiêu đó đủ trả tiền cho ba trăm chén canh.” “…” “Cô nương có muốn ăn thêm một chén nữa không?” A Phiến sờ bụng, có hơi no, hơn nữa nàng mới vừa rải sao chổi, còn phải quan sát Lý Chiếu nữa, nàng đành tiếc nuối cự tuyệt. - ---- Lúc này Lý Chiếu đã cầm lưu hoàng đi tới cuối phố, vừa đi vừa nhìn sang hai bên, khi thì nhìn quán bán điểm tâm, khi thì nhìn cửa hiệu bán thịt khô, lại nhìn quầy bánh bao. Hàng quán bán thức ăn hai bên đường tỏa ra mùi thơm mê người, hiện tại đã đến giờ ăn cơm chiều nên bụng Lý Chiếu kêu ục ục, cả A Phiến cũng nghe thấy được. Cuối cùng, Lý Chiếu đi đến một sạp bán bánh nướng, hắn sờ tiền trong túi, nói: “Bán cho ta một cái bánh nướng.” Bánh nướng thoạt nhìn vừa cứng vừa khô, có vẻ rất khó ăn. A Phiến cúi đầu nhìn tiền trong túi hắn, bên trong còn không ít tiền đồng. Người này thật là kỳ quái, số tiền bỏ ra mua lưu hoàng thì rất hào phóng, còn mua thức ăn lại bủn xỉn tùy tiện như vậy. Lý Chiếu đã đói bụng suốt một ngày, hắn cắn bánh nướng, sờ tay xuống định lấy tiền ra trả, đột nhiên phát hiện tay trống không, túi tiền của hắn đã không thấy đâu. Hắn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một người gầy vừa giật lấy túi tiền của hắn rồi chạy như bay. Chờ khi hắn có phản ứng lại mới biết mình vừa bị giật mất túi tiền, hắn vội nhìn gói lưu hoàng trên tay còn lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vẫn còn.” “Không còn nữa đâu.” Vị đại hán bán bánh nướng lạnh lẽo nhìn hắn, “Túi tiền của ngươi đã bị giật mất rồi, lấy gì trả tiền bánh nướng cho ta?" Lý Chiếu nhìn bánh nướng đã bị mình cắn một cái, ngượng ngùng nói: “Cái bánh này cũng không thể trả lại cho ngươi được, để sáng sớm ngày mai ta đem tiền đến trả cho ngươi.” “Ha.” Đại hán bán bánh nướng cười lạnh, “Ta biết ngươi tên Lý Chiếu, là một tú tài nghèo, đầu óc có vấn đề, hôm nay ngươi không trả tiền bánh nướng cho ta thì đừng hòng rời đi.” Lý Chiếu bị mắng nên mặt đỏ bừng: “Tú tài nghèo kiết hủ lậu ta nhận, nhưng sao ngươi lại mắng chửi người ta là đầu óc có vấn đề.” Đại hán cười khẽ: “Ngươi hỏi mấy người trong trấn này xem, ai chẳng biết Lý Chiếu ngươi là người có bệnh.” Lý Chiếu nghẹn đến mức đỏ mặt, cuối cùng nói: “Hiện tại trên người ta không có tiền, đợi lát nữa ta chạy về lấy tiền đến trả cho ngươi.” “Không được!” Đại hán bắt lấy cổ áo của hắn, cơ hồ muốn nhấc cả người hắn lên, mắng: “Nếu ngươi không đem tiền đến thì ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi, dù sao ngươi chỉ là người điên.” Lý Chiếu dùng mũi chân chống trên mặt đất, thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, trong lòng hắn xấu hổ và giận dữ. A Phiến thấy vậy, bỗng nhiên cảm thấy việc này là do ảnh hưởng xui xẻo từ sao chổi mà ra, nhưng mà… Lý Chiếu cũng không có làm gì sai, chỉ có hơi cố chấp, làm hắn bị nhục nhã trước mặt mọi như vậy, cũng thật quá đáng… Trong lòng nàng bất an, chần chờ nghĩ có nên đi cứu hắn hay không. Nhóm lão đại chỉ nói nàng phải rải sao chổi khiến hắn gặp xui xẻo, nhưng không có nói nàng không thể cho hắn tiền để trả tiền bánh mà. A Phiến đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên trong đám người truyền đến tiếng của cô nương vang vọng khắp cả con phố, trong nháy mắt, thanh âm đã đột phá ba tầng người: “Các người tụ lại đây làm loạn à!” Cô nương đẩy đám người ra, khiến cho mọi người buộc phải tránh ra để chừa một đường đi cho mình. Hai tay nàng chống nạnh nhìn hán tử kia, lớn tiếng nói: “Không phải chỉ có hai đồng thôi sao, phải nháo đến mức này à? Bình thường Lý Chiếu cũng không nợ tiền bánh của ngươi đúng không? Cho dù ngươi không tin hắn thì cũng không cần vũ nhục hắn như vậy.” Hán tử nói: “Hai đồng cũng là tiền, ta gài bẫy hắn không thành? Ta muốn hắn trả tiền thì đã làm sao?” “Vậy sao ta lại nghe nói là ngươi và Nhị Hầu đánh cược, nói nếu ngươi nhục nhã Lý Chiếu trước mặt mọi người, bọn họ sẽ cho ngươi một lượng bạc?” Hán tử ngập ngừng, dân chúng vây xem cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn còn muốn chống chế mắng chửi người, Đào Miêu Miêu đã tiến lên đập hai đồng lên tay hắn, nói: “Ngươi còn không thả người?” Hán tử đuối lý, cũng không muốn làm lớn chuyện nên vội thả Lý Chiếu ra, quay về quầy bánh nướng của mình.  Đào Miêu Miêu đuổi đám người vây xem đi như đuổi vịt, lúc này mới quay trở về. Lý Chiếu đã che kín mặt —— không còn mặt mũi gặp ai nữa. A Phiến cũng trốn sang một bên, cô nương này thật hung dữ! Đào Miêu Miêu vỗ cánh tay hắn, Lý Chiếu buông tay ra, Đào Miêu Miêu liền nói: “Huynh còn chút tiền đồ nào không? Kiên cường một chút, hắn rõ ràng là đang gây sự với huynh.” “Nhưng quả thật là ta không có tiền trả tiền bánh nướng mà.” Lý Chiếu nhìn cái bánh trên tay đã bị mình cắn một miếng, hắn bẻ một góc khác đưa cho nàng. “Cho cô nương.” “Ai thèm bánh nướng của huynh.” Đào Miêu Miêu trừng hắn một cái, lại liếc mắt nhìn cái bánh khô khan trên tay hắn, rồi nắm lấy cổ tay hắn kéo về phía trước, “Ta dẫn huynh đi ăn mì nước.” “Ta không có tiền.” “Ta trả.” “Sau này ta cũng không mời lại nổi.” “Huynh câm miệng.” “… À.” Hai người càng đi càng xa, bóng dáng của Lý Chiếu ngược chiều với bóng mặt trời lặn nên thấy hắn cao cao gầy gầy như cây sào trúc. A Phiến nhìn Lý Chiếu từ xa, đếm lại sao chổi, còn phải rải tám lần nữa mới xong. Hai lần trước đã xui xẻo như thế, sau này còn tám lần, nàng có chút không nỡ hạ thủ a~~ Mà nàng còn nhiệm vụ phải hoàn thành... Lúc này nàng có chút chần chờ. Không đợi nàng giãy giụa thêm nửa khắc, liền thấy trên đường phố vốn không có nhiều người, hiện tại có thêm một con mèo trắng đi qua. Bước chân của con mèo đó rất nhẹ, phong thái ưu nhã mê người, là một con mèo yêu rất đáng yêu. Mà bên cạnh nó có một con mèo xám tròn trịa đi theo, trên cái đầu tròn vo của con mèo xám còn cài một đóa hoa Thiên Lam. Hai mắt nó híp lại, trung thành đi theo bên cạnh mèo trắng, thi thoảng dùng đầu cọ cọ vào thân con mèo bên cạnh. A Phiến chớp chớp mắt, nhìn sang phố đối diện gọi một tiếng: “Cải Trắng!”