Shangri-la FULL
Chương 3
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 03:
"Tôi chưa từng nói cho cậu biết tôi họ Viên."
***
Lúc Viên Việt thức giấc, vì đã kéo rèm cửa sổ nên trong phòng vẫn tối mờ.
Dựa theo kinh nghiệm của anh, giờ cũng phải là quá trưa.
Điện thoại đang rung, hiện trên màn hình là số của Tần Anh,
Viên Việt híp mắt bấm máy, rồi lại nhắm mắt lại: "A lô, Anh Tuấn à."
Đợi cả buổi, đầu kia không lên tiếng gì.
Viên Việt cố gắng tỉnh táo mở to mắt, phát hiện điện thoại đã hết pin sập nguồn.
Lề mề đứng dậy, thân thể trần truồng thả rông, suy nghĩ nửa giây vì sao sạc pin của mình lại nằm trên mặt đất, sau đó nhặt lên, cắm sạc vào.
Đột nhiên anh nhớ ra lý do.
Đêm qua gần như anh đặt lưng xuống là ngủ, nhưng cứ bị các loại âm thân sột soạt binh bang dưới lầu làm mất giấc, như thể trong nhà có một chú hamster chạy thật lực trong vòng đu quay vậy, đã thế còn rón rén lén lút bò lên cầu thang.
Viên Việt lại ngã ra giường, vừa mở nguồn lên, điện thoại của Tần Anh lại gọi tới, anh uể oải bấm nút nghe máy.
Bên Tần Anh đoán chừng đang là nửa đêm, nhưng vẫn còn náo nhiệt, âm nhạc xuyên qua ống nghe, quỷ khóc sói gào.
"Chết tiệt, ông làm cái gì đấy, hết gọi rồi lại cúp." Tần Anh nói chuyện mà gần như phải rống lên.
Viên Việt đưa điện thoại ra xa một chút: "Hỏi ông một việc."
"Từng yêu." Chắc Tần Anh đi ra chỗ khác, tiếng nhạc nhỏ đi hẳn.
"Cút nhà ông đi." Viên Việt cười mắng một câu, "Có phải ông có đứa cháu họ, tên là Tưởng Dung đúng không?"
Tần Anh nghĩ nghĩ: "Phải không nhỉ, hình như tên đó thật, mười mấy năm không gặp rồi, không nhớ cho lắm."
"Đùa à," Viên Việt ngồi dậy khỏi giường, kể lại từ đầu đến cuối chuyện từ đêm qua cho hắn biết, "Người ta tới tận cổng nhà tìm ông rồi, mà ngay cả tên người ta ông cũng không nhớ rõ."
Tần Anh ngơ ngác: "Sau khi anh họ với chị dâu tôi, cũng chính là bố mẹ Tưởng Dung ly hôn, tôi chưa từng gặp lại họ, để tôi thử liên lạc với mẹ nó giúp ông."
Viên Việt càng ngơ ngác hơn hắn, rốt cuộc là ai giúp ai vậy, anh có phải chú ruột đâu.
Cúp máy, Viên Việt lục trong tủ quần áo cả buổi, kiếm được một chiếc quần ngủ rồi mặc luôn lên, anh không thích mặc quần lót, bình thường ở nhà không có ai anh luôn thích ở trần.
Dưới lầu hoàn toàn yên ắng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ phòng khách, bụi mảnh phấp phới trong sợi nắng chiếu rọi.
Viên Việt nhìn thấy Tưởng Dung đang cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ say sưa, lấy một chiếc áo khoác cao bồi của anh đắp lên nửa người trên và nửa cái đầu, chỉ lộ ra một chỏm tóc quăn quăn, dưới ánh mặt trời mái tóc lộ ra màu nâu nhạt, giống như là từng nhuộm qua, phía dưới lộ ra đôi chân thon gầy, màu da không khác gì sữa bò.
Viên Việt xốc thẳng chiếc áo khoác lên, Tưởng Dung bị nắng chiếu thẳng vào mặt, nhanh chóng tỉnh lại.
Trong giây phút Tưởng Dung mơ mơ màng màng, Viên Việt thấy rõ lông mày cậu nhíu lại, trông gắt ngủ cực kỳ, mặt mũi bực bội như muốn cắn người đến nơi, nhưng một giây sau cậu mở mắt ra và nhìn thấy Viên Việt, lại ngoan ngoãn dụi dụi mắt, cất tiếng chào: "Anh Viên, buổi sáng tốt lành ạ."
Viên Việt thấy vết thương ở khuỷu tay cậu như bị ngấm nước, vùng rìa trắng bợt, thế là anh đi tìm hòm thuốc, lật qua lật lại một hồi, vất vả mãi mới tìm được một lọ cồn i-ốt còn chưa quá hạn, mặt anh lạnh te chỉ chỉ vào vết thương của cậu: "Xử lý đi?"
Tưởng Dung đang theo dõi cạp quần lỏng lẻo treo trên xương hông của Viên Việt, tuyến nhân ngư của anh, và các múi cơ bụng dồn vào một chỗ khi anh xoay người, hơi không kịp phản ứng, ngơ ngác ừm ừ một tiếng.
Viên Việt quờ tay qua túm lấy cánh tay Tưởng Dung, thấm cồn i-ốt vào bông ngoáy tai, bôi thẳng lên vết thương, không chút nương tay.
"Á đ..."
Chữ "đù" còn chưa thốt ra, động tác trên tay Viên Việt ngừng lại, lườm cậu một cái, Tưởng Dung vội vàng phanh gấp, ngậm nước mắt: "Ái dùi ui đau...!đau quáa!"
Viên Việt giải quyết nhanh gọn, quấn băng vải lên giúp cậu: "Đừng để dính nước."
Viên Việt đứng dậy muốn đi lên tầng, Tưởng Dung quýnh quáng đi theo, áo thun trắng bị bờ mông vểnh đẩy thành một đường cong, hai phần đùi vừa trắng vừa thẳng: "Anh Viên, hôm nay là chủ nhật không phải đi học, em có thể ở tạm nhà anh không?"
Viên Việt: "Mặc lại đồng phục của cậu, đi ra ngoài."
"Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Tưởng Dung hấp tấp chạy ra chỗ máy giặt, móc đồng phục đã được sấy khô ra, hừ một tiếng ghét bỏ, nhanh chóng thay đồ, rửa mặt súc miệng, sau đó cùng Viên Việt đã thay quần áo xong đi ra cửa.
Viên Việt đẩy xe của anh ra ngoài, khóa cổng, cưỡi lên xe, chống một chân lên mặt đất, khởi động xe.
Tưởng Dung vô cùng phấn khởi quơ chân định trèo lên chỗ phía sau, Viên Việt nhích xe lên phía trước, suýt chút nữa Tưởng Dung ngã ngửa ra sau.
Tưởng Dung đứng vững lại, nói vội: "Anh, em không có chỗ nào để đi cả, cũng không về nhà được, em đáng thương lắm luôn á."
Ánh nắng quá chói mắt, Viên Việt lấy kính râm trong túi ra đeo lên, nói: "Cậu chờ ngoài cổng đi, tôi có việc, tối nay quay về."
"Cho em vào nhà chờ chứ anh."
"Không được." Viên Việt nói, "Ai bảo cậu dám lên tầng hai, tôi nể mặt chú của cậu nên mới không đánh cậu."
Tưởng Dung còn tưởng anh không biết, cười cười xấu hổ, không dám nói gì.
"Nhớ số điện thoại của tôi, có gì thì gọi điện." Viên Việt nói, rồi báo một dãy số.
Tưởng Dung vội nhẩm lại, tự dưng trong lòng "lộp bộp", ngẩng đầu lên nói: "Anh Viên, có phải anh quên rồi không, điện thoại của em bị mất rồi mà."
Viên Việt cúi đầu xuống, nhìn cậu qua kính râm: "Tôi chưa từng nói cho cậu biết tôi họ Viên."
Tưởng Dung ngẩn cả ra, hận không thể tát mình một cái.
Viên Việt mặc kệ cậu, nhấc chân cưỡi lên xe motor, nhanh chóng biến mất ở khúc rẽ đầu ngõ, để lại Tưởng Dung đứng đực tại chỗ, suy nghĩ chắc sau này có rảnh thì phải đi mua cuốn 《Diễn viên tự tu dưỡng》về học hỏi thêm, trình độ nghiệp vụ gà quá chừng gà.
Tưởng Dung nhếch môi, móc điện thoại từ túi quần ra.
Điện thoại của cậu chưa bị mất, cậu đã phát hiện ra bọn trộm lúc bọn chúng vọt xe máy từ phía sau lên, nhanh nhẹn né ra, nhưng vẫn bị xe lôi đi một đoạn, ngã sấp xuống, nên mới để lại vết thương.
Cậu mở khóa điện thoại, chợt động tác tay dừng lại.
Ủa rồi số điện thoại của Viên Việt là bao nhiêu?
Hết chương 03..
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
25 chương
24 chương
47 chương
18 chương