Shadow Music

Chương 45

Gabrielle thật sự kết hôn vào hôm nay. Buổi lễ được cử hành ngay trước lò sưởi trong đại sảnh. Không có bất kì sự phô trương hào nhoáng nào phù hợp với công nương đến từ St. Biel và lãnh chúa hùng mạnh của vùng Highland. Buổi lễ kết thúc nhanh chóng và lặng lẽ. Mặc dù người đứng ngoài gần như không thể nhìn vào trong đại sảnh, Gabrielle vẫn cố nài kéo bằng được những tấm rèm nặng nề xuống để che các cửa sổ hướng ra sân và cả những cửa sổ đằng sau vườn lẫn hồ nước phía sau. Cô không muốn bất kì cơ may nào cho ngài công sứ hay đức giám mục hay người phụ nữ ghê gớm Joan kia coi được sự việc đang diễn ra. Vì Brodick là người họ hàng duy nhất của cô có mặt ở đó, nhiệm vụ của anh là trao cô cho Colm và cho phép cuộc hôn nhân diễn ra khi được Cha Gelroy hỏi đến. Liam cùng những cận vệ của Gabrielle là người làm chứng. Gabrielle không nghĩ mình lo lắng, nhưng hình như là có, vì khi cô được bảo đặt tay mình vào tay Colm, cô run lẩy bẩy như thể vừa phải chịu đựng một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Linh mục bắt đầu lời nguyện của ông, và tác động của việc cô đang làm đột nhiên tràn ngập trong cô. Hai đầu gối lỏng ra và cô khó mà thở nổi. Lồng ngực của cô đang siết nghẹt lại. Cô sắp trở thành vợ của Colm, bây giờ và mãi mãi. Trong cơn choáng váng, cô dõi theo Colm vắt tấm khăn choàng của anh qua đôi bàn tay đang nắm chặt của cả hai người. Anh nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô khi anh đọc lời thề của mình, và dù cố gắng cách mấy đi chăng nữa, cô cũng không tài nào hiểu được đến một từ anh nói. Cô quên sạch tiếng Gaelic của mình. Sau đó đến lượt cô. Cô thì thào lời thề bằng tiếng mẹ đẻ. Cha Gelroy phải ra hiệu cho cô và yêu cầu cô nói lại. “Ta không hiểu con đang nói gì hết, Công nương Gabrielle,” ông giải thích. Cô cũng không. Cô biết mình đã hứa hẹn với Colm điều gì đó. Cô chỉ không nhớ là gì thôi. Có phải cô đã hứa sẽ yêu và tôn trọng anh? Hay có phải cô đã nghĩ mình nên thế? Và có phải cô đã hứa sẽ trung thành và thành thật? Cô không dám chắc. Những gì cô biết thì cô đã hứa hẹn sẽ dọn dẹp chùi rửa khu chuồng ngựa của anh trong suốt phần đời còn lại của mình. Cô ngơ ngác ngó sang linh mục. Nét mặt ông lúc này không hề hiện diện cái nhìn hoảng vía, nghĩa là tín hiệu tốt cho cô. Bây giờ và mãi mãi, cho đến lúc cái chết chia lìa hai người họ. Những lời nguyện cầu đã dứt, và phúc lành được ban ra. Cô cứng ngắc như một tấm ván khi Colm túm lấy cô vào vòng tay mình, nhưng ngay lúc anh cúi thấp đầu và hôn cô, cô lại bừng tỉnh. Hơi ấm của anh khiến cô ngừng run lẩy bẩy, và nụ hôn dịu dàng khiến những nỗi sợ hãi của cô bay biến. “Giờ các con là vợ chồng.” Cha Gelroy rạng rỡ thông báo. Những lời chúc tụng không được thốt ra mà thay vào đó bằng những giọng nói kìm nén. Đám cận vệ từng người cúi thấp đầu trước công nương của họ và người chồng mới cưới, rồi trước sự khăng khăng của Gabrielle, đi xuống sân tham dự buổi lễ cùng với toàn thể thị tộc. Colm cho phép Liam hôn tay Gabrielle, nhưng đó là tất cả những gì anh chấp nhận, còn Brodick giật cô ra khỏi Colm đủ lâu để được ôm lấy cô. “Chúng ta phải uống mừng cuộc hôn nhân này mới được.” Liam lên tiếng. “Một gợi ý dễ thương làm sao,” cô buột miệng. “Để lúc khác được không?” Cô túm lấy cánh tay linh mục và kéo ông lên trên lầu khi cô đưa ra những chỉ dẫn của mình về những điều ông nên nói với ngài công sứ. “Cha sẽ vui lòng thông báo cho công sứ biết là cha đã làm lễ cho chúng con, nhưng cha sẽ không…” Colm ngăn cô lại. Vòng tay quanh người cô và giữ chặt cô ở một bên, anh lên tiếng. “Tôi sẽ quan tâm đến vụ này. Không cần phải vội.” Cô không đồng ý. Cô đã bảo ngài công sứ rằng cô sẽ đưa cho ông ta bằng chứng về hôn nhân của cô. Chắc chắn ông ta sẽ ngờ vực nếu cô bắt ông ta phải chờ lâu. Cô cúi đầu. “Theo ý anh.” Liam cười phá lên, và khi Brodick hỏi có gì buồn cười đến mức vậy, Liam hào hứng giải thích cho anh ta. “Với Gabrielle, “theo ý anh” nghĩa là cô ấy không đồng ý và sẽ làm hoàn tòan ngựơc lại. Cô ấy nghĩ những lời đó xoa dịu được Colm, nhưng chúng tôi đều biết tỏng.” Brodick gật đầu. “Vâng có nghĩa là không, còn không có nghĩa là có.” Anh vỗ vai Colm cái bịch. “Ít nhất thì cô ấy cũng đã làm anh nguôi giận rồi còn gì. Vợ tôi còn chẳng bận tâm đến lời tôi nói kia.” Brodick dường như không hề bực bội trước tính cứng đầu cứng cổ của cô vợ anh. Thực tế, anh lại trông có vẻ vô cùng hài lòng nữa kia. “Lãnh chúa MacHugh, anh có muốn ta ra ngoài kia có đôi lời với ngài công sứ không?” gelroy hỏi. “Cha sẽ ở lại đây,” Colm ra lệnh. “Nhưng khi ta giáp mặt ông ấy, anh sẽ bảo ta phải nói gì chứ?” “Cha sẽ nói đúng sự thật,” Colm lên tiếng, “Nhưng không đề cập chính xác đến thời điểm buổi lễ này diễn ra.” Vẻ mặt nghiêm trang của vị lãnh chúa này vẫn có uy khiến cho Gelroy run đến tận gót chân. Ông có không thể hiện ra điều đó khi chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của anh. Liam cứ khăng khăng đòi phải có một bữa uống mừng. Anh ta chạy về phía kho và quay về với một bình rượu trên tay. Rót tràn cho mỗi người một cốc đầy, anh ta chúc cho đôi uyên ương hạnh phúc suốt cuộc đời. “Và như cô đã nói, Gabrielle, tới một cuộc hôn nhân hoàn hảo.” anh trêu ghẹo. Gabrielle bối rối. Một cuộc hôn nhân hoàn hảo? Cô đã nói gì đó về cuộc hôn nhân của họ là hoàn hảo à? “Colm, em đã hứa hẹn điều đó khi đọc lời thề của mình phải không?” Cô hỏi. “Nếu thế thì em vô cùng xin lỗi. Cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không hoàn hảo, và em không đảm bảo sẽ không xảy ra rắc rối gì đâu nhé. Hãy nhìn vào sự dối trá mà em đã gây ra vào ngày cưới của chúng ta mà xem. Em không nói dối ngài công sứ, nhưng đã khiến cho ông ta hiểu lầm. Và em cũng lừa dối cả thị tộc của anh, vì em đã khiến họ tiếp tay đồng lõa theo em luôn. Anh không thắc mắc em sẽ làm gì ngày mai sao? Nếu mà cô mong đợi Colm bày tỏ lòng cảm thông trướctình trạng khốn quẫn của cô, thì cô đã nhầm to. Anh lại nghĩ tội lỗi của cô thật nực cười. “Lừa gạt? Rắc rối? Em đã trở thành một người MacHugh rồi đấy,” anh cười toe toét. Anh lại hôn cô nồng nàn hơn và sau đó trở nên nghiêm túc. “Em sẽ nói với anh ngay bây giờ rằng em muốn anh tặng quà cưới gì cho em. Vào ngày cưới, anh sẽ không từ chối em bất cứ điều gì hết.” Cô không phải nghĩ lâu lắc. “Em muốn anh xây cho Cha Gelroy một nhà nguyện và bảo đảm nó hoàn thành vào tầm này sang năm. Ông ấy sẽ cần một bệ thờ đẹp đẽ và cả những băng ghế dài vững chắc nữa.” Gelroy bị choáng váng trước sự sâu sắc và rộng lượng của cô. Colm dường như chẳng lấy gì làm kinh ngạc. “Được rồi. Em còn muốn gì nữa?” Tất nhiên là chẳng có chút lưỡng lự nào. “Truyền thống rất quan trọng với em, “ cô nói. “Và vì thế em muốn anh tặng cho em một món quà giống như cha tặng cho mẹ.” Anh chờ cô nói cho anh biết đó là món quà gì, nhưng cô lại im lặng. “Khi nào anh mới được biết món quà đó là gì?” anh hối thúc. “Sẽ sớm thôi.” Ngài công sứ cùng với đức giám mục đang chờ Gabrielle quay lại. Khuôn mặt ông ta trắng bệch khi nhìn thấy Colm sải bước về phía mình. “Lady MacHugh đã nói cho tôi ông yêu cầu bằng chứng chứng minh cô ấy là vợ tôi. Có phải cô ấy đã nói với ông rằng chúng tôi đã cưới không?” “Phải rồi, Lãnh chúa…. Đúng là thế. Nhưng cũng có khả năng rằng…” “Ông có biết mình may đến thế nào mà vẫn đứng yên ở đó không? Đáng ra ông phải chết rồi, vì dám bóng gió rằng vợ tôi nói dối ông. Phải thế không?” “Không, không, tôi không nghĩ thế. Người khác có lẽ đã cho rằng…” “Vợ tôi không nói dối.” Anh chuyển sang tông giọng chết người. “Phải, Lãnh chúa. Cô ấy chỉ nói sự thật mà thôi.” Gabrielle dịch sát vào Colm hơn nữa. Cô trừng mắt nhìn ngài công sứ. Cô không biết liệu có phải Joan vẫn còn đứng lẫn trong đám đông nhốn nháo dõi theo kia không, nhưng mong rằng cô ta đã biến đi và đừng gây thêm rắc rối nào nữa. Cha Gelroy bước lên một bước. “Tôi chỉ biết sự thật rằng Lãnh chúa MacHugh và Lady MacHugh đã kết hôn cùng nhau. Tôi là linh mục đã thực thi nghi thức thiêng liêng này. Tôi đã nghe họ đọc lời thề nguyện, và tôi đã chúc phúc cho họ.” Với một điệu bộ đầy tính kịch hướng lên trời, ông nói. “Nếu tôi dối trá thì sét sẽ đánh tôi chết ngay bây giờ.” Ông hướng mắt lên chờ đợi, sau đó gật đầu. “Chúa biết tôi đang trung thực, thì các ngài cũng nên thế.” Đức giám mục muốn quay về tu viện trước khi trời sập tối để ông được ngủ trên chính cái giường ấm áp của mình thay vì nằm ngòai trời lạnh giá. “Ta sẽ chứng thực rằng Cha Gelroy đã nói thật. Vấn đề này nên được giải quyết xong xuôi để tất cả đều hài lòng.” NGài công sứ hoàn toàn xuôi xị. “Thôi được. Vì cuộc hôn nhân này, giờ anh sở hữu Finney’s Flat, Lãnh chúa MacHugh.” “Lãnh chúa của chúng tôi cũng sẽ có kho báu của St. Biel,”Gelroy cười nhẹ nhõm nhìn Gabrielle. VỊ linh mục không nghĩ ông cần phải giải thích cặn kẽ ý ông vừa nói. Ai nhìn vào Gabrielle cũng đều thấy cô là một kho báu đáng giá đến thế nào. Gabrielle đỏ mặt trước lời tâng bốc của cha xứ. “Con không nghĩ thế, thưa cha. Chồng con sẽ phải bằng lòng với mảnh đất, vì anh ấy sẽ không lấy một kho báu.” “Sớm thôi mà,” ngài công sứ lên tiếng, “Ta sẽ cử người đến từng thị tộc để loan báo rằng Công nương Gabrielle vô tội trước những lời lẽ chống lại cô ấy, và cuộc hôn nhân của hai người là hợp lệ, Finney’s Flat thuộc về cả hai.” “NGài có quyền tuyên bố việc này?” Gelroy hỏi lại. “Ta có.” Một vài phút sau ngài công sứ và đức giám mục đã rời đi, còn Gabrielle thì chưa bao giờ vui mừng đến thế khi chứng kiến họ khuất dạng. Giờ thì cô hoàn toàn có thể nghỉ ngơi được rồi. Hoặc là cô tưởng thế. Sự phiền muộn này đi, thì phiền muộn khác lại đến. Chính là tối tân hôn của cô. Người dân thị tộc MacHugh chậm chạp giải tán. Họ có đầy thứ để ăn mừng. Lãnh chúa của họ đã quay trở về thắng lợi trong cuộc chiến với kẻ thù của họ, người MacKenna; vùng đất của họ được cộng thêm cả Finney’s Flat, và vị lãnh chúa yêu quý của họ đã lấy vợ. Theo như lời cha Gelroy thì hai người đã thực sự được chúc phúc. LÚc trời chạng vạng tối, cảnh hội hè đình đám mới lắng xuống. Bàn ghế được dọn dẹp về chỗ cũ, mọi người tản mát về nhà mệt lử, nhưng đầy hoan hỉ. Liam cùng Colm bước theo Brodick tới chuồng ngựa, cũng là lúc Brodick phải quay trở về nhà. “Cậu không được cắt đứt quan hệ với người MacKenna.” Brodick cảnh báo. “Vì cậu giết kẻ này, thì kẻ khác lại tiến lên. Chúng lúc nhúc như một lũ chuột cống ấy. Lãnh chúa mới sẽ sớm được bầu ra, và tôi cá là hắn lại tệ mạt y như Owen thôi. Tôi mong anh ta chết không được dễ dàng.” “Không, hắn không.” Colm lặng lẽ lên tiếng. “cậu là đồng minh của chúng tôi, Brodick,” Liam nhắc nhở. “Chúng tôi ủng hộ cậu.” “Tôi mong chờ điều đó,” anh nói. Cậu bé trông ngựa dẫn ngựa của Brodick đến chỗ anh ta. “Món nợ của anh đã được trả,” anh ta nói với Colm, “nhưng giờ thì tôi lại cho là anh còn một khoản nợ khác đấy.” “Vậy món nợ đó là gì?” “Tôi đã trao cho cậu Gabbrielle.” “Anh đã tống cô ấy cho tôi,” Colm tỉnh queo. “Còn tôi thì biết ơn.” “Có cách trả nợ cho tôi dễ thôi mà.” “Gì vậy?” “Gả một cô con gái của cậu cho con trai tôi.” “Nhà thờ sẽ không cho phép điều đó,” Liam chen vào. “Anh có họ hàng với Gabrielle.” “Họ xa thôi mà. Ông chú vợ tôi không phải họ hàng ruột thịt. Cuộc hứa hôn này sẽ hợp lệ, và con gái cậu sẽ lấy con trai tôi cùng với món hồi môn béo bở của nó.” Colm phá lên cười. “Để tôi đóan xem. Finney’s Flat hả,” “Ừ, đúng là Finney’s Flat.” “Toan tính của anh phụ thuộc vào việc vợ tôi đẻ được lũ nhóc gái, còn vợ anh đẻ được lũ nhóc trai” “Rồi sẽ đâu vào đấy hết,” Brodick đáp. “Dù tôi có đi trước cậu, vì Gillian của tôi đã có em bé rồi, còn cậu không thể đưa Gabrielle lên giường vì cái gì? Những năm tháng trời?” “Tôi đã tưởng phải chờ lâu, nhưng…” “Tưởng? Danh tiếng của cô ấy thì đã sao nào?” “Danh tiếng của cô ấy sẽ truyền đi lung tung, và nếu người Anh nói thật, thì một tuyên bố sẽ được lập.” “Và cậu nghĩ chuyện đó sẽ nhanh chóng xảy ra?” Brodick hỏi. “Colm, cậu đã cho cô ấy 6 tháng.” Một cách cam chịu, Colm đáp lời. “Nếu đó là điều Gabrielle muốn thì tôi sẽ thuận theo thôi.” Brodick và Liam cùng cười rú lên. “Cậu nghĩ mình có thể kéo dài lâu thế hả? Cô ấy gần xinh đẹp bằng vợ tôi.” Brodick trêu. “Dĩ nhiên là tôi chờ được. Tôi kỉ luật hơn các anh nhiều.” Colm quay lại lâu đài. Liam cùng Brodick quan sát anh đi khỏi. “Anh nghĩ sao hả?” Brodick hỏi. “Anh trai tôi có kỉ luật và nghiêm khắc. Tôi sẽ cho anh ấy ít nhất một tối trước khi anh ấy đổi ý.” “Tôi sẽ cho cậu ta một tiếng đồng hồ thôi.”