Sếp của tôi là một ông chú!

Chương 22 : Ngoài dự định

Sở Bách Điềm càng lúc càng vô sỉ với cô, không biết có ý gì nhưng Bối Bội Sam chẳng thể nuốt trôi mấy, nổi cả da gà da vịt lên cả rồi. Giải quyết mọi chuyện ở đó xong cô lên xe về nhà cùng anh, mọi chuyện mai tính, bây giờ cô buồn ngủ rồi. Nhìn chiếc xe của Sở Bách Điềm rời đi, ba người đàn ông giúp cô lúc nãy tiến ra. " Thích thú nhỉ?". " Cũng hay đó ". ... Ngày hôm sau. Theo thông tin cô nhận được đó chính là đã có kẻ đứng sau sắp xếp mọi thứ, từ lần đầu tiên có đám người bám theo anh, còn chém cô một dao đến lần này, nhân viên ở shop quần áo đấy cũng là giả, có người phái đến làm nhiệm vụ. Cô ta cũng nhanh chân chạy đi rồi. Còn năm tên kia là bị ép, gia đình của bọn họ bị đe dọa, bắt họ phải làm chuyện này nếu không người thân sẽ chết thay. Nghe đối phó với Sở Bách Điềm ai ai cũng sợ hãi, nhưng mà không làm thì người thân mình mất mạng nên đành liều theo. Bối Bội Sam biết chuyện đó cũng nói lại với Sở Bách Điềm nhẹ tay, không nên làm quá giới hạn. Anh cũng ngoan ngoãn nghe lời cô, không ra tay làm gì thêm. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bị ép, cô đã lên tiếng xin cho họ rồi thì anh cũng bỏ qua. Vả lại kẻ đứng sau cũng biết tính thật. Phái mấy tên gà mờ tới để làm chuột bạch và dò xét Sở Bách Điềm và Bối Bội Sam sao? " Sau này chú nên cẩn thận đấy " Cô chỉnh lại cổ áo cho anh, dịu dàng nói. Cô chỉ bên cạnh anh, thời gian còn lại năm tháng. Đâu thể mãi mãi bên cạnh anh đề cao cảnh giác, còn Sở Bách Điềm biến thành một con người đần độn được. Anh chụp lấy tay cô, lời cô nói lúc nãy... " Sao vậy?" Cô hỏi. " Cháu..." Sở Bách Điềm nhìn thẳng vào mắt cô, Bối Bội Sam đang tránh né ánh mắt anh, cô...đang tính chuyện gì sao? Là đang muốn rời xa anh sao? " Không có gì, chuẩn bị đi rồi đến Sở thị cùng tôi " Sở Bách Điềm nói, anh cầm áo vest lên rồi ra khỏi phòng. Bối Bội Sam không hiểu anh bị gì, cô chỉ nhún vai rồi lật đật đi chuẩn bị cho mình, mỗi ngày đều hóa trang thế này chắc cô mệt chết mất thôi, đúng là bất đắc dĩ quá mà... ... Việc hôm qua anh xuất hiện cùng một cô gái xinh đẹp, việc mà trước đây Sở Bách Điềm chưa từng làm trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng bài báo lá cải kia như là tự vả nhau, bị Sở Bách Điềm tặng thêm chiếc dép tán vào mặt cho đau thêm một bên vui nhà  vui cửa nốt. Bối Bội Sam bây giờ mới nhìn ra nước đi của anh, thì ra ông chú đã phát hiện trước cô rồi, chẳng qua chỉ muốn thử cô thôi sao. Sở Bách Điềm dựa vào ghế, anh bắt đầu rơi vào trầm tư. Bối Bội Sam... Anh cảm giác thân thế của cô không phải dạng vừa gì, rõ ràng là có kinh nghiệm đến thế, với một cô gái 20 tuổi những chuyện thế này là quá giỏi rồi. Có đào tạo, thật sự có một người đứng sau đào tạo cho Bối Bội Sam những chuyện này, chỉ dạy cô cộng thêm sự nhạy bén của Bối Bội Sam nữa. Xem ra phép thử này của anh quả không uổng công rồi mà. ... Bối Bội Sam ngồi ở ghế gật ga gật gù, đêm qua về trễ như vậy còn phải đi làm sớm vào buổi sáng, cô chẳng muốn đi dự tiệc tí nào nữa. Chỉ muốn ngủ một giấc thôi, ngủ còn vui hơn những chuyện tẻ nhạt đó. Điện thoại lúc này vang lên, cô giật mình, vội lấy điện thoại trong túi ra bắt máy. " Alo...". Cô ngập ngừng, người gọi là... \[ Đêm qua vui chứ? \] "...". Cô im bặt. Rõ ràng cô đã nhuộm tóc và thay đổi cách trang điểm mà vẫn dễ dàng bị nhận ra như thế sao? Đúng là không qua mắt được mà. " Vui chứ ". \[ Vậy về được chưa? \] " Chưa ". Cô thẳng thừng đáp, sau đó cúp máy ngang luôn. Nếu nói nhiều, cô sẽ lằng nhằng đến hôm sau vẫn chưa xong chuyện mất. " Thật mệt mỏi mà " Cô đứng dậy giãn gân giãn cốt, mệt cả người ra rồi trời ạ. Sở Bách Điềm đúng là chỉ biết hành cô, cái thân nhỏ này sắp trụ không nỗi rồi. ... Hai tháng sau. Cuối cùng mọi chuyện cũng trôi qua một cách bình yên. Chỉ có điều việc ở bữa tiệc chưa tìm ra kẻ đứng sau. Không biết là do Sở Bách Điềm không tìm ra hay là do anh không muốn động vào, hoặc chẳng có hứng thứ với những tên đó. Bởi vì xung quanh anh có rất nhiều kẻ thù, có thể Sở Bách Điềm xem chuyện đó là những chuyện thường ngày thôi. Vẫn như thế, cô vẫn là bạn giường của anh. Mỗi đêm Sở Bách Điềm đều chiếm lấy cô, không mạnh bạo lại còn rất nhẹ nhàng, dường như người đàn ông này càng ngày càng học cách quan tâm cô vậy, muốn giữ con tim của Bối Bội Sam lại. " Bối Bội Sam, cháu có tin tưởng tôi không?". " Một chút cũng không " Cô thẳng thừng đáp, nhắm mắt, cô đã mệt nhừ ra rồi, chỉ muốn ngủ thôi. Sở Bách Điềm chỉ cười, cô bé này lúc thì vui lắm, lúc thì phũ phàng cũng dữ lắm, cứ nghĩ mỗi anh cục súc thôi, ai dè lại gặp một cô bé cả gan cục súc với mình như vậy. Đây là 49 gặp 50 mà! Bối Bội Sam quay lưng ngược lại với anh, cô thở dài một hơi. Mới đó đã ba tháng rồi, cô cũng đã ở cùng Sở Bách Điềm lâu thật. Cùng anh đi làm, cùng anh về nhà, cùng anh ăn cơm, cùng anh nằm chung một giường. Đây là điều mà Bối Bội Sam cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm với một người đàn ông xa lạ, chỉ mới quen biết như vậy. Cũng không nghĩ... Mình lại trao thân, cùng một người đàn ông lớn hơn mình 12 tuổi ân ân ái ái trên giường mỗi đêm. Cô không dám sử dụng thuốc tránh thai nhiều, sợ ảnh hưởng sau này, cuối cùng cũng bỏ cuộc. Sự ham muốn của Sở Bách Điềm lại càng ngày càng lớn, anh lại không chịu mang " áo mưa " cho cậu nhỏ... Cô sợ... Sẽ có trường hợp ngoài dự định của mình. Bối Bội Sam đưa tay lên bụng, nếu có... Cô phải làm sao đây chứ?