Thư viện nhà Hunt là một căn phòng rộng rãi sắp thành hàng những kệ sách bằng gỗ dái ngựa lắp kính ở phía trước. Cam Rohan và Simon Hunt đang đứng cạnh một chiếc tủ chạm khắc lớn chất đầy những chai rượu lấp lánh. Cầm ly rượu rót đầy phân nửa chất lỏng màu hổ phách, Hunt nhìn Win với ánh mắt khó hiểu khi nàng bước vào thư viện. Amelia, phu nhân Hunt, và bác sĩ Harrow cũng ở đó. Win có cảm giác lỳ lạ là chuyện này có thể không thật sự xảy ra. Nàng chưa bao giờ mắc vào một vụ tai tiếng trước đây, và nó không hề lý thú và hấp dẫn như nàng đã tưởng tưởng khi nằm trên giường bệnh. Nó thật kinh khủng. Bởi vì bất chấp những lời mới đây của nàng với Merripen rằng nàng muốn bị tổn hại, nàng không hề muốn chuyện đó tí nào. Không người phụ nữ bình thường nào lại mong muốn một điều như thế. Gây ra một vụ tai tiếng nghĩa là phá hủy không chỉ tiền đồ của Win, mà còn của các cô em gái nàng. Nó sẽ phủ một bóng đen lên toàn bộ gia đình. Sự vô ý của nàng sắp sửa hại tất cả những người nàng yêu thương. - Win – Amelia ngay lập tức đến với nàng, ôm nàng thật chặt - Ổn rồi mà, em yêu quý. Chúng ta sẽ kiểm soát được chuyện này. Nếu nàng không quá lo âu, nàng hẳn sẽ mỉm cười. Chị gái nàng rất nổi tiếng với sự tự tin vào khả năng của mình khi giải quyết mọi việc, bao gồm những thảm họa tự nhiên, người lạ xâm nhập, và những con vật hoang dã chạy tán loạn. Tuy nhiên, không gì trong những thứ đó giống với sự tàn phá của một vụ tai tiếng trong xã hội London. - Cô Marks đâu rồi? – Win hỏi với giọng nghèn nghẹn. - Trong phòng giải trí với Beatrix. Chúng ta đang cố gắng giữ vẻ ngoài bình thường hết mức có thể – Amelia gởi một nụ cười căng thẳng và phiền muộn đến vợ chồng Hunt - Nhưng gia đình chúng ta không bao giờ đặc biệt giỏi trong chuyện đó. Win cứng người lại khi nàng nhìn thấy Leo và Merripen bước vào phòng. Leo đi thẳng đến nàng, trong khi Merripen đi đến trốn trong một góc như mọi khi. Anh không nhìn vào mắt nàng. Căn phòng tràn đầy sự im lặng nặng nề làm lông tơ phía sau cổ nàng dựng đứng. Nàng không hoàn toàn dính vào chuyện này một mình, Win nghĩ với ngọn lửa giận dữ bừng lên. Bây giờ Merripen sẽ phải giúp nàng. Anh sẽ phải bảo vệ nàng với bất cứ thứ gì sẵn có. Bao gồm cả tên anh. Trái tim nàng bắt đầu đập thình thịch nặng nề đến mức đau đớn. - Xem ra em đang bù đắp cho khoảng thời gian đã mất, em gái à – Leo nói cợt nhã, nhưng có cảm giác quan tâm thoáng qua trong đôi mắt sáng của anh - Chúng ta phải nhanh chóng với chuyện này, vì mọi người sẽ nói còn nhiều hơn khi phát hiện sự vắng mặt đồng loạt của chúng ta. Mọi người đang khua môi múa mép quá nhanh, bọn họ đã tạo ra một cơn gió mạnh trong phòng giải trí. Phu nhân Hunt bước đến Amelia và Win. - Win – cô nói rất ân cần – Nếu tin đồn không thật, chị sẽ ngay lập tức ra mặt để phủ nhận nó vì lợi ích của em. Win hít vào một hơi run rẩy - Đó là sự thật – Nàng nói. Phu nhân Hunt vỗ nhẹ tay nàng và nhìn nàng trấn an – Tin chị đi, em không phải là người đầu tiên và cũng sẽ không là người cuối cùng thấy mình trong tình cảnh khó khăn này. - Thật sự – giọng nói lè nhè lười biếng của ông Hunt vang lên – Phu nhân Hunt đã có kinh nghiệm trực tiếp trong chính… - Ông Hunt à – vợ anh nói phẫn nộ, và anh cười toe toét. Quay lại với Win, phu nhân Hunt nói - Winnifred, em và người đàn ông được nói đến phải cùng nhau giải quyết chuyện này – Một khoảng lặng tế nhị - Chị có thể hỏi em bị nhìn thấy với ai không? Win không thể trả lời. Nàng nhìn chằm chằm xuống thảm, và nàng xem xét hoa văn hình trái tim và bông hoa với sự ngạc nhiên khi nàng chờ Merripen lên tiếng. Sự im lặng chỉ kéo dài khoảng vài giây, nhưng cứ như thể hàng giờ. Nói gì đi, nàng liều lĩnh nghĩ. Nói với họ đó là anh! Nhưng không có sự di chuyển hay âm thanh nào từ phía Merripen. Và rồi Jullian bước lên phía trước. - Tôi là người mà họ nói đến – anh nói khẽ khàng. Đầu Win giật mạnh lên. Nàng nhìn anh ngạc nhiên khi anh nắm lấy tay nàng. - Tôi xin lỗi tất cả mọi người – Jullian tiếp tục – và đặc biệt là tiểu thư Hathaway. Tôi không định đặt nàng vào sự bàn tán hay chỉ trích. Nhưng chuyện này thúc giục việc mà tôi đã quyết định làm, đó là cầu hôn tiểu thư Hathaway. Win ngừng thở. Nàng nhìn thẳng về phía Merripen, và tiếng hét đau đớn câm lặng làm nổ tung trái tim nàng. Khuôn mặt cứng rắn và đôi mắt đen màu than của anh không bộc lộ gì cả. Anh không nói gì. Không làm gì. Merripen đã tổn hại nàng và giờ đây anh đang để một người khác gánh vác trách nhiệm cho chuyện đó. Để một ai khác giải cứu nàng. Sự phản bội này tồi tệ hơn bất kì căn bệnh hay đau đớn nào nàng từng trải qua trước đó. Win ghét anh. Nàng sẽ ghét anh đến ngày nàng chết và lâu hơn nữa. Nàng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận Jullian? Hoặc là điều đó hoặc để cho chính nàng và các em nàng bị hủy hoại. Nàng cảm thấy mặt mình trắng bệch, nhưng nàng nặn ra một nụ cười mỏng như giấy khi nàng nhìn vào anh trai mình. - Sao, thưa ngài? – nàng hỏi Leo - Em có nên hỏi sự cho phép của anh trước tiên không? - Em có lời chúc phúc của anh – anh trai nàng nói khô khan - Rốt cuộc, anh chắc chắn không muốn danh tiếng nguyên vẹn của mình bị những tai tiếng của em phá hại. Win quay về phía Jullian – Vậy thì vâng, bác sĩ Harrow – nàng nói với giọng đều đều - Em sẽ kết hôn với anh. Một nếp nhăn hằn giữa hai chân mày màu đen tinh tế của phu nhân Hunt khi nàng nhìn chằm chằm vào Win. Nàng gât đầu với dáng vẻ đầy kinh nghiệm - Chị sẽ ra ngoài và giải thích nhẹ nhàng với những người tham dự thích hợp là bọn họ đã nhìn một cặp đôi đã hứa hôn đang ôm nhau… có lẽ hơi quá mức một chút, nhưng hoàn toàn có thể tha thứ được khi đã hứa hôn. - Anh sẽ đi với em – ông Hunt nói, đi đến bên cạnh vợ mình. Anh đưa một tay cho bác sĩ Harrow và bắt tay. - Xin chúc mừng, thưa quý ông – giọng anh chân thành nhưng không hề nhiệt tình – Anh là người may mắt nhất khi được hứa hôn với tiểu thư Hathaway. Khi vợ chồng Hunt rời khỏi, Cam bước đến Win. Nàng ép bản thân mình không nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu sắc của anh, mặt dù nó đang đòi hỏi nàng. - Đây có phải là điều em muốn không, em gái bé nhỏ? – anh hỏi nhẹ nhàng. Sự thương cảm của anh gần như phá hủy nàng. - Ồ, vâng – Quai hàm Win chống lại một cơn run rẩy khổ sở, và nàng xoay xở để mỉm cười. - Em là người phụ nữ may mắn nhất trên thế giới này. Và khi nàng để mình nhìn về phía Merripen , nàng thấy anh đã đi rồi. *** - Thật là một buổi tối khủng khiếp – Amelia lẩm bẩm sau khi mọi người rời khỏi thư viện. - Đúng vậy – Cam dẫn nàng bước vào hành lang. - Chúng ta sẽ đi đâu? - Quay lại phòng giải trí để lộ diện. Hãy cố gắng có vẻ vui thích và tự tin. - Ôi, Chúa ơi. Nàng kéo mình khỏi anh và sải bước đến hốc của một bức tường hình vòm to lớn, nơi một cái cửa sổ Palladian* mở tầm nhìn ra con đường phía dưới. Nàng gõ trán mình vào mặt kính và thở dài nặng nề. Tiếng gõ khe khẽ lặp đi lặp lại vang vọng khắp hành lang. Dù tình huống rất nghiêm trọng, nhưng Cam không thể ngăn lại một nụ cười nhanh chóng. Bất cứ khi nào Amelia lo lắng hay giận dữ, thói quen nóng nảy của nàng có đòi hỏi riêng của nó. Như anh đã từng nói với nàng, nàng nhắc anh nhớ đến một con chim ruồi gõ xuống tổ của mình bằng một chân. *cửa sổ Palladian: Một kiểu cửa sổ bao gồm một khung cửa hình vòng cung ở giữa và hai khung cửa hình chữ nhật hẹp ở hai bên. Cam đến với nàng, và đặt đôi bàn tay ấm áp lên trên bờ vai mát lạnh của nàng. Anh cảm thấy nàng rùng mình vì động chạm của anh. - Chim ruồi à – anh thì thầm, và trượt tay lên phía sau cổ nàng để xoa bóp những múi cơ nhỏ đông cứng ở đó. Khi sự căng thẳng của nàng giảm xuống, tiếng gõ chân từ từ tắt dần. Cuối cùng Amelia cũng thư giãn đủ để nói cho anh nghe suy nghĩ của mình. - Mọi người trong cái thư viện đó đều nhận ra rằng Merripen chính là người tổn hại của con bé – nàng nói cộc lốc - Không phải Harrow. Em không tin chuyện đó. Sau tất cả những gì Win đã trải qua, điều đó dẫn đến chuyện này sao? Con bé sẽ cưới một người đàn ông con bé không yêu và đi đến Pháp, trong khi Merripen không nâng cả môt ngón tay để ngăn cản con bé? Có chuyện gì với anh ta vậy? - Nhiều hơn có thể giải thích ở đây và bây giờ. Bình tĩnh lại nào, em yêu. Sẽ không giúp được gì cho Win nếu em tỏ ra lo lắng đâu. - Em không thể không lo lắng được. Chuyện này hoàn toàn sai lầm. Ôi, hãy nhìn khuôn mặt của em gái em… - Chúng ta có thời gian để tìm hiểu chuyện này – Cam thì thầm - Một lời hứa hôn không đồng nghĩa với một lễ cưới. - Nhưng một lời hứa hôn bị ràng buộc – Amelia nói với sự sốt ruột khổ sở - Anh biết mọi người xem nó như một bản hợp đồng không dễ gì phá bỏ mà. - Có lẽ là ràng buộc một nửa thôi – anh thừa nhận. - Ôi, Cam – Vai nàng rũ xuống - Anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì xảy đến giữa chúng ta, phải không anh? Anh sẽ không bao giờ để chúng ta bị chia cắt phải không? Câu hỏi rõ ràng là quá ngớ ngẩn đến nỗi Cam không biết phải nói gì. Anh quay Amelia lại phía mình, và nhìn với sự ngạc nhiên choáng váng khi cô vợ thực tế và nhạy bén của anh gần chảy nước mắt. Việc có thai đã làm nàng dễ xúc động hơn, anh nghĩ. Ánh sáng lấp lánh của nước trong mắt nàng làm sự xúc động dữ dội đột ngột tràn qua anh. Anh vòng một cánh tay che chở quanh nàng và dùng cánh tay còn lại để giữ phía sau tóc nàng, không quan tâm điều đó sẽ làm rối kiểu tóc của nàng. - Em là lý do để anh tồn tại – Anh nói với giọng trầm thấp, ôm nàng sát lại - Em là tất cả đối với anh. Không gì có thể làm anh rời khỏi em. Và nếu như ai đó có bao giờ muốn chia cắt chúng ta, anh sẽ giết hắn. Anh bao lấy miệng nàng bằng miệng anh và hôn nàng với sự hưởng thụ phá phách, không dừng lại cho đến khi nàng lả đi và ửng đỏ và dựa sát vào anh. - Bây giờ – anh nói, chỉ có vẻ đùa một nửa – nhà kính ở đâu? Câu nói gây ra một tiếng cười thầm sũng nước - Em nghĩ đã có đủ chuyện để bàn tán cho một đêm rồi. Anh sẽ nói chuyện với Merripen chứ? - Tất nhiên rồi. Anh ấy sẽ không nghe, nhưng điều đó chưa bao giờ ngăn cản được anh trước đây. - Anh có nghĩ anh ấy… Amelia ngừng lời khi nàng nghe những tiếng bước chân đến dọc theo hành lang, đi cùng với nhiều tiếng sột soạt rõ ràng từ những chiếc váy nặng nề. Nàng lùi sâu vào trong hốc tường với Cam, chui vào trong vòng tay anh. Nàng cảm thấy anh mỉm cười bên trên tóc nàng. Họ cùng nhau bất động và nín thinh khi nghe thấy hai quý bà đang nói chuyện luyên thuyên. - … vì lý do gì mà nhà Hunt lại mới họ chứ? – một người đang phẫn nộ hỏi. Amelia nghĩ nàng nhận ra giọng nói đó – nó là của một trong những người đi kèm có khuôn mặt nhọn hoắc đã ngồi một bên phòng giải trí. Người dì còn trinh trắng của ai đó, bị bỏ xó trong tình trạng không chồng. - Bởi vì họ giàu có một cách kỳ lạ chăng? – người đi cùng với bà ta gợi ý - Tôi nghi ngờ vì Ngài Ramsay là một tử tước nhiều hơn. - Chị nói đúng. Một tử tước chưa lập gia đình. - Nhưng chẳng có ý nghĩa gì… những người Gypsy trong gia đình à! Thử nghĩ đến điều đó xem! Người ta không bao giờ có thể trông đợi họ cư xử với dáng vẻ văn mình – họ sống với bản năng của loài vật. Và chúng ta đang bị đòi hỏi phải đàn đúm với những người đó như thể họ ngang bằng với chúng ta. - Chính gia đình Hunt cũng là giai cấp tư sản, chị biết đó. Không quan trọng là bây giờ Hunt sở hữu một nửa London, anh ta vẫn là con của một người bán thịt. - Họ và nhiều khách khứa ở đây không hề có có năng lực phù hợp để chúng ta kết giao. Tôi không hề nghi ngờ là ít nhất phải có nửa tá vụ tai tiếng khác sẽ nổ ra trước khi đêm nay kết thúc. - Thật dễ sợ, tôi đồng ý. Tạm nghỉ, và rồi người phụ nữ thứ hai thêm vào nuối tiếc - Tôi thật sự hy vọng chúng ta sẽ được mời lại vào năm tới… Khi những giọng nói nhạt dần, Cam cau mày nhìn xuống vợ mình. Anh không để ý người ta nói gì – bây giờ anh đã quen với bất cứ điều gì người ta có thể nói về người Gypsy. Nhưng anh ghét những mũi tên thỉnh thoảng hướng vào Amelia. Làm anh ngạc nhiên, nàng đang cười lên với anh một cách điềm tĩnh. - Chuyện gì mà vui vậy? Amelia đùa nghịch với nút áo của anh – Em chỉ đang nghĩ là… tối nay hai người phụ nữ già đó chắc chắn sẽ lên giường của họ, lạnh lẽo và đơn độc - Một nụ cười tinh quái uốn cong môi nàng – Trong khi em sẽ ở cùng với một người Rom tinh quái, đẹp trai, anh ấy sẽ giữ em ấp áp cả đêm. *** Kev quan sát và chờ đến lúc anh tìm thấy cơ hội để tiếp cận với Simon Hunt, anh ta vừa xoay xở để giải thoát chính mình khỏi một cuộc nói chuyện với hai người phụ nữ cười khúc khích. - Tôi có thể nói chuyện với anh không? – Kev hỏi điềm tĩnh. Hunt không hề có vẻ ngạc nhiên - Hãy đến sân hiên phía sau. Họ đi về phía cánh cửa một bên phòng giải trí mở ra thẳng sân hiên. Một nhóm quý ông đang tụ tập ở một góc của sân hiên, thưởng thức cigar. Mùi nồng đậm của thuốc lá trôi theo cơn gió mát mẻ. Simon cười vui vẻ và lắc đầu khi những người đàn ông vẫy tay với anh và Kev đến tham gia với họ. - Chúng tôi có vài công chuyện cần bàn – anh nói với họ - Có lẽ để sau. Dựa thoải mái vào hàng lan can bằng sắt, Hunt nhìn Kev chăm chú với đôi mắt đen đánh giá. Trong một vài dịp họ gặp nhau ở Hampshire tại Stony Cross Park, điền trang ngay cạnh vùng đất của Ramsay, Kev đã thích Hunt. Anh là một người đàn ông điển hình nói chuyện rất thẳng thắn. Một người đàn ông tham vọng một cách công khai rất thích thú với việc kiếm tiền và những niềm vui mà viêc đó mang lại. Và mặc dù hầu hết những người đàn ông ở vị trí của anh hẳn sẽ tỏ ra rất đứng đắn, Hunt lại có một khiếu hài hước bất kính và hạ thấp chính mình. - Tôi cho là anh sắp hỏi tôi biết gì về Harrow – Hunt nói. - Đúng vậy. - Xem xét những sự việc gần đây thì việc này hình như hơi giống với việc đóng cửa sau khi ngôi nhà đã bị trộm. Và tôi nên nói thêm là tôi không có chứng cớ cho bất cứ chuyện gì. Nhưng những lời buộc tội gia đình Lanham lập ra để chống lại Harrow đủ nghiêm trọng để cân nhắc thích đáng. - Những lời buộc tội gì? – Kev gầm gừ. - Trước khi Harrow xây dựng phòng khám ở Pháp, anh ta đã kết hôn với con gái lớn của nhà Lanham, Louise. Người ta nói rằng cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp khác thường, hơi hư hỏng và ngang ngạnh, nhưng tóm lại vẫn là một cuộc hôn nhân có lợi cho Harrow. Cô ta đến với một khoảng hồi môn to đùng và một gia đình giao du rộng rãi với giới thượng lưu. Lục tìm trong áo khoác, Hunt rút ra một hộp cigar bằng bạc thon dài. - Hút một điếu chứ? – anh ta hỏi. Kev lắc đầu. Hunt kéo ra một điếu cigar, khéo léo ngậm đầu của nó, và châm lửa. Phía cuối điếu cigar rực sáng khi Hunt hít vào. - Theo lời của gia đình Lanham – Hunt tiếp tục, thở ra một luồng khói thơm - sau một năm kết hôn, Louise đã thay đổi. Cô ta trở nên khá ngoan ngoan và xa cách, và dường như đã hết hứng thú với những sở thích trước đây. Khi gia đình Lanham đến tìm Harrow với sự quan tâm, anh ta quả quyết những thay đổi của cô ta chỉ đơn giản là bằng chứng cho sự trưởng thành và mãn nguyện trong đời sống vợ chồng. - Nhưng họ khôn tin chuyện đó phải không? - Không. Tuy nhiên, khi họ gặng hỏi Louise, cô ta khẳng định là mình hạnh phúc và yêu cầu họ đừng quấy rầy nữa. Hunt lại nâng điếu cigar lên môi và nhìn trầm ngâm về phía những ngọn đèn của London nhấp nháy xuyên qua bóng đêm mờ mịt. - Một lúc nào đó trong năm thứ hai, Louise trở nên suy sụp. Kev cảm thấy một cơn rùng mình lo lắng khi nghe từ “suy sụp”, từ thường chỉ một căn bệnh mà một bác sĩ không thể nào chẩn đoán hay hiểu thấu được. Khuyết điểm nghiêm trọng về thể chất mà không cách điều trị nào có thể ngăn chặn. - Cô ta trở nên yếu ớt và mất tinh thần rồi nằm liệt giường. Không ai có thể làm gì cho cô ta. Nhà Lanham đề nghị đưa bác sĩ riêng của họ đến chăm sóc cho cô, nhưng vị bác sĩ không thể tìm thấy nguyên nhân căn bệnh. Tình trạng của Louise xấu đi trong một tháng hay cỡ đó, và rồi cô ta chết. Gia đình đổ lỗi cho Harrow vì cái chết của cô ta. Trước khi kết hôn, Louise là một cô gái khỏe mạnh, can đảm, và chưa đến hai năm sau, cô ta đã ra đi. - Thỉnh thoảng sự suy sụp xảy xa – Kev nhận xét, cảm thấy nhu cầu phải sắm vai người biện hộ của quỷ** – Không nhất thiết là do Harrow gây ra. **sắm vai người biện hộ của quỷ: to play devil’s advocate: tranh luận để kiểm tra tính xác thực và tìm ra điểm yếu của một lập luận, rồi dùng thông tin tìm được để củng cố hoặc phản bác lại lập luận đó. Cụm từ bắt nguồn từ quá trình phong thánh của Giáo hội Thiên chúa, Devil’s advocate là một luật sư được Giáo hội bổ nhiệm để tranh luận chống lại việc phong thánh của các ứng viên, tìm kiếm những khuyết điểm của ứng viên. God’s advocate có nhiệm vụ ngược lại, tranh luận để ủng hộ việc phong thánh. - Không. Nhưng chính phản ứng của Harrow đã thuyết phục gia đình rằng anh ta chịu trách nhiệm theo cách nào đó cho cái chết của Louise. Anh ta quá điềm tĩnh. Bình thản. Một vài giọt nước mắt cá sấu để giữ hình tượng, và vậy đó. - Và sau đó anh ta đến pháp với số tiền hồi môn à? - Đúng vậy – Bờ vai rộng của Hunt nâng lên vẻ nghi ngờ - Tôi coi thường những lời bàn tán, Merripen à. Tôi hiếm khi lựa chọn truyền đạt chúng. Nhưng gia đình Lanham là những con người đáng kính và không bị cho là đang diễn kịch đâu – Nhăn mặt, anh gảy tàn thuốc qua cạnh lan can - Và bất chấp tất cả việc tốt chúng ta nghe được mà anh ta đã làm với những bệnh nhân của mình… Tôi không thể không cảm thấy có gì đó không ổn với anh ta. Không có gì tôi có thể nói thành lời. Kev cảm thấy khuây khỏa không thể tả khi một người đàn ông như Hunt cũng suy nghĩ giống anh - Tôi cũng có cảm giác đó về Harrow, suốt từ khi tôi mới gặp anh ta – anh nói – Nhưng mọi người khác có vẻ sùng kính anh ta. Có một tia sáng châm biếm trong đôi mắt đen của Hunt - Đúng vậy, ồ… Đây không phải là lần đầu tiên tôi không đồng ý với ý kiến chung. Nhưng tôi nghĩ bất cứ ai quan tâm đến tiểu thư Hathaway nên được bận tậm vì lợi ích của cô ấy.