Sẽ mãi yêu anh

Chương 12 : Nghi ngờ

Những tiếng phanh gấp của hơn chục chiếc xe khác nhau cũng đồng loạt vang lên. Vì đây không phải đoạn đường cua hay quá mức gồ ghề nên đa phần các tay đua đều để xe chạy với vận tốc tối đa. Đột nhiên xe đằng trước lại phanh gấp như vậy gây ra những hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Mấy chiếc xe đằng sau Nam Triển Phong đều đâm vào nhau, mà đằng trước xe của Giản Thiên và Nặc Kình Dư cũng trong trạng thái suýt soát lao vào chiếc xe phía trước đó. Vì không phải ở tốc độ tối đa nên Nam Triển Phong vẫn kịp đánh tay lái xang trái một chút tránh va đập mạnh. Chỉ thấy phía trước xe hai người kia có một chiếc Koenigsegg Agera R vừa phanh gấp lại nhưng ngay sau đó lại phóng đi rất nhanh. Đôi môi người đàn ông nhếch lên, tính háo thắng trời sinh của nam nhân bộc phát cộng thêm thấy Nặc Kình Dư và Giản Thiên không việc gì, Nam Triển Phong lại tăng tốc lao về phía trước. Vọng lại đằng sau chỉ nghe thấy tiếng chửi bới của đám người kia. Đương nhiên Nặc Kình Dư là to tiếng hơn cả. Đoạn đường đua cuối cùng vô cùng mấp mô và còn kèm theo mấy khúc cua nguy hiểm tột độ. Chiếc xe Koenigsegg đằng trước phóng nhanh tựa hồ như gió. Lãnh Ngân Tuyết nhìn người đàn ông bên cạnh mình, không khỏi cảm phục tính háo thắng của người này. Trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, tuy vậy mặt vẫn không chút biểu cảm. Lần lượt qua một đoạn đường dài cùng ba khúc cua ngoặt gần 180 độ, chiếc Bugati Chiron đã vượt chiếc xe kia hơn năm mét. Ở phút cuối cùng, khi hai chiếc xe chuẩn bị ngang hàng với xe Nam Triển Phong, hắn lại phanh xe lại đánh “két” một tiếng rồi lại đạp chân ga với tốc độ cực nhanh về đích. Môi người đàn ông nhếch lên giễu cợt. Muốn sử dụng chiêu này, tên đó vẫn còn thua hắn. Vài giây sau chiếc xe Koenigsegg cũng tiến về đích, nhưng vẫn là kẻ thua cuộc. Nam Triển Phong cùng Lãnh Ngân Tuyết bước ra khỏi xe, đón chào tiếng vỗ tay như pháo nổ ở phía ghế xem. Từ trong chiếc xe kia, một cô gái với thân hình vô cùng quyến rũ bước xuống. Khuôn mặt cô ngoài căm phẫn cũng chỉ có căm phẫn. Bộ trang phục bằng da bó sát cơ thể càng làm nổi bật vóc dáng hoàn mĩ của cô. Phía đằng sau, hai chiếc xe nổi trội của Nặc Kình Dư cùng Giản Thiên đều lần lượt tiến về phía này. Gương mặt lạnh nhạt của Giản Thiên vừa tức giận vừa có sự vui vẻ. Anh ta chỉ im lặng không nói tiếng nào cả, hướng phía Nam Triển Phong bước tới. Ngược lại, Nặc Kình Dư lại như không kiềm chế được phẫn nộ của mình, lập tức đi đến chỗ chủ nhân chiếc xe Koenigsegg kia, không chút kiêng kị mắng: -Cô có bị điên không vậy, tưởng trò đó vui lắm hả? -Liên quan gì tới anh, tôi không có phạm quy. Hay cho câu “liên quan gì tới anh”, Nặc Kình Dư anh mặt dày như vậy mà đến giờ cũng phải bội phục cô. -Tiểu thư à, ba mẹ cô có giáo dục cô không đó. Thích đi hại người vô cớ như vậy? Nặc Kình Dư không thèm cãi với cô nữa, quay mặt đi tới chỗ Nam Triển Phong. Giản Thiên cười cười, vỗ vai Nặc Kình Dư: -Không phải Triển Phong chút giận cho cậu rồi sao? Nặc Kình Dư chẳng thèm để ý đây là chỗ đông người, cư nhiên ôm Nam Triển Phong chẳng khác gì nữ nhân ôm nam nhân vậy. Không những thế còn như nũng nịu mà nói với hắn: -Phong à, cảm ơn! Một màn này làm Lãnh Ngân Tuyết cô không nhịn được, môi nâng lên để lộ nét cười vô cùng xinh đẹp. Mà cũng thật sự kính nể hai người này đi, giữa chốn đông người mà cũng có thể ôm ấp như vậy. Nam Triển Phong thấy vậy thì khuôn mặt không nén nổi tức giận, lập tức đẩy Nặc Kình Dư ra: -Nghiêm túc chút đi! Cô gái vừa bị anh ta chửi kia không biết từ lúc nào đã tiến lại chỗ này, nhìn Nặc Kình Dư đầy khinh bỉ: -Gay! Nặc kình Dư như bị động phải tự tôn của đàn ông, lập tức nhìn thẳng mặt cô: -Có cần thử xem tôi thật sự Gay hay không? Câu nói này làm cô không khỏi hơi đỏ mặt lên, tức giận mà nhìn anh: -Không cần! Cô đâu có ngu như vậy, hừ… tên đàn ông đáng chết. Nữ nhân không nói gì nữa, quay sang nhìn Nam Triển Phong nói một câu rồi đi thẳng: -Anh chơi cũng chẳng sạch hơn tôi. Hắn như chẳng bận tâm, cánh tay phải kéo Ngân Tuyết về phía mình, nắm gọn vòng eo thon gầy của cô, phả vào tai cô lời nói mập mờ: -Có nghi ngờ tôi Gay không? Câu nói này làm nụ cười vốn nhỏ bé của cô tắt ngấm. Đùa kiểu gì chứ về phương diện đó cô không thể phủ nhận thú tính nam nhân trên người hắn. Nếu cô còn nói nghi ngờ thì đúng là quá ngu xuẩn. Thế nên cô không có nói gì cả, để mặc mùi xạ hương thoang thoảng tiến vào cánh mũi. -Phong, cậu có cần phải chứng minh nhanh như vậy không! Lãnh Ngân Tuyết cô quả thật bội phục Nặc Kình Dư này, không những da mặt dày mà còn đầy thú tính, thế nhưng có lẽ với một số người, anh ta rất thú vị đi. Giản Thiên vốn im hơi lặng tiếng giờ phút này mới mở miệng: -Dư, cậu không mất mặt tớ cũng mất mặt đấy. Nặc Kình Dư hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nữa lái xe dời đi. ………… Cả thành phố New York lại chìm vào màn mưa. Từng cơn gió rít gào rữ rội như muốn thổi bay tất cả mọi vật. Vô hình chung cả con phố vốn rất ồn ào náo nhiệt giờ chỉ còn mấy bóng người thưa thớt cùng vài chiếc xe không hơn không kém. Thiên nhiên vốn chẳng hề có một quy luật nào cả, cũng như sóng gió trong cuộc đời của con người, hư vô bất định. Vừa còn nắng gắt, giờ đây mưa xối xả như ông trời đang giận dữ mà gầm thét. Nam Triển Phong lái xe không quá nhanh vì ít nhiều đây cũng là nội thành. Hắn không muốn lại gặp phải mấy tên cảnh sát làm mất thời gian. Ước chừng hơn năm phút sau, Thuỷ Hoàng Các lại hiện lên qua ô cửa kính xe. Màn mưa bao trọn lấy vừa làm nơi đây thêm mộng ảo mà không kém phần cô tịch. Chiếc xe tiến về phía gara, ẩn vào trong bãi xe đông nghịt trong đó. Chưa kịp bước vào đại sảnh, điện thoại người đàn ông vang lên từng hồi tưởng như vô cùng gấp rút. Nam Triển Phong không nhanh không chậm bắt máy. -Chuyện gì? Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói gấp gáp của trợ lí: -Nam tổng, hạng mục ở Great Barrier Reef Islands xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Khu nghỉ dưỡng đang thi công có hàng loạt công nhân không rõ do đâu mà chết. Nezo ở bên đó không điều tra ra được nguyên nhân cái chết của họ, tuy vậy theo cậu ta suy đoán là ngộ độc thực phẩm, giờ vẫn đang xét nghiệm tử thi để giám định. Mi tâm người đàn ông nhíu lại thật chặt, nói: -Can thiệp truyền thông, tuyệt đối không được để đưa tin về việc này. Còn lại tôi sẽ xử lí. -Dạ. Đây tuyệt đối không phải ngộ độc bình thường! Nam Triển Phong cúp điện thoại, gương mặt vốn lành lạnh giờ càng thêm u ám. Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén quét qua người Lãnh Ngân Tuyết nhưng không bắt được thông tin gì từ cô. Thật sự thì người con gái này thâm sâu đến đâu. Hắn nhìn vào mắt cô không thể thấy được điều gì ngoài tĩnh lặng và băng giá. -Mai đi Great Barrier Reef Islands một chuyến._hắn không nóng không lạnh nói với cô như vậy. -Được, em chờ anh. Thật sự nói ra câu này cô cũng bội phục chính mình. Ngân Tuyết cô lại có thể giả dối đến như vậy? Rõ ràng rất mong hắn dời đi mà thanh âm không giống nói dối chút nào. Đây chính là cơ hội tốt nhất để thực hiện bước đầu tiên cho việc trả thù của cô. Cô hận hắn, rất hận hắn! Nhưng ai ngờ… -Không! Em không cần ở lại đây, em sẽ đi cùng tôi. Người đàn ông này muốn cô đi cùng làm gì đây? Để đến đêm phát tiết sao? Sự việc như vậy mà vẫn còn không quên nhu cầu sinh lý. Có lẽ câu đàn ông sống bằng nửa người dưới không hề sai. Cô chưa nói gì thì thấy trong màn mưa chiếc xe Audi đen tiến vào Thuỷ Hoàng Các. Vài giây sau Tống Vũ với bộ âu phục đen bước xuống: -Phong thiếu! Việc ở Great Barrier Reef Islands tôi có thể giúp ngài xử lí. Nhưng chuyện Huyết Đường lần này khá nghiêm trọng. Hắc Trạch Đường đang có xu hướng phân thành hai. Điều này đối với chúng ta vừa lợi cũng vừa hại. Mặc Kỳ Vân-nhị ca của Hắc Trạch Đường vì tranh giành nữ nhân với lão đại của chúng mà nổi loạn. Mật báo của chúng ta báo rằng chúng cá cược ai tiêu giệt được Huyết Đường sẽ thắng, không những có được nữ nhân mà sẽ ngồi ở vị trí lão đại. Mày Nam Triển Phong càng nhíu chặt. Tuy lực lượng Huyết Đường so với Hắc Trạch Đường có lớn hơn nhưng nếu cứ như vậy sẽ tổn thấy rất lớn. Vì một nữ nhân mà như vậy, có đáng không? Cả người Nam Triển Phong giờ phút này toả ra một sự lạnh lẽo đến bức người như muốn đóng băng những người xung quanh lại vậy. Con người hiện lên sự sắc lạnh tột độ. Hắn khẽ gật đầu với Tống Vũ: -Vậy bên đó giao cho cậu. Dừng lại một chút, Nam Triển Phong lại hỏi: -Khải Tuyên sao rồi? -Cậu ấy đã xuất viện, vết thương cũng không quá nghiêm trọng. Người đàn ông vỗ nhẹ vai Tống Vũ: -Ở lại đây đi, dù sao cũng muộn rồi. Đối với Tống Vũ, tuy hắn không tin tưởng tuyệt đối nhưng cũng coi như bạn bè của mình. Ngoài lúc bàn công việc ra, hắn vẫn là có đôi chút quan tâm. Tống Vũ vốn là con một gia đình khá giả, nhưng năm 17 tuổi cả gia đình anh ta bị Hắc Trạch Đường giết chết, duy anh ta ở Canada nên không xảy ra chuyện gì. Từ đó Tống Vũ nuôi hận trong lòng, vô tình hỗ trợ Nam Triển Phong trừ khử lão đại cũ của Huyết Đường. Thật ra thì người ngoài nói hắn một tay giết hơn 50 nghi trượng cũng không hoàn toàn đúng, công lao của Tống Vũ không phải lớn nhưng cũng không nhỏ. Tống Vũ gật đầu vẫn mang theo vẻ cung kính. Điều này Nam Triển Phong cũng không quản. -Dạ. Lãnh Ngân Tuyết nhìn ánh mắt chứa đầy sự trung thành của Tống Vũ thì không khỏi càng thêm tức giận. Một người như hắn, đáng để người khác tận tâm như vậy sao?