S.C.I. Mê Án Tập
Chương 571 : Sai Vị nguy hiểm
Bạch Ngọc Đường đưa Triệu Hổ chạy tới nhà xe dưới hầm, mới khởi động xe, Mã Hán phụ trách theo Lâm Hải ra cửa liền gọi điện thoại đến, “Sếp, Lâm Hải chặn một chiếc taxi…”
Mã Hán nói còn chưa dứt lời, xe Bạch Ngọc Đường đã đến bên cạnh, Triệu Hổ mở cửa, Mã Hán lên xe, chỉ vào cái taxi phía trước đang chạy như bay rời đi.
“Hừ.” Triệu Hổ vừa gửi biển số xe cho Tương Bình, vừa nói, “Tiết tấu đi thẳng đến cao tốc ra sân bay đây mà.”
Bạch Ngọc Đường vẫn bám theo chiếc taxi, nhưng Mã Hán cứ mãi nhìn kính chiếu hậu.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chiếc taxi phía sau kia.” Mã Hán nói, “Vừa rồi nó đậu ở cửa cục cảnh sát, lúc Lâm Hải đón xe nó đã chạy đến bên cạnh gã rồi, thế nhưng Lâm Hải lại chạy đến ven đường đón một chiếc khác.”
“Thằng này còn cảnh giác gớm.” Triệu Hổ vừa quay đầu lại nhìn chiếc xe phía sau kia, vừa gọi điện cho Tương Bình, để bên kia báo với cảnh sát giao thông ngăn chiếc taxi đó lại.
Trong chốc lát, phía sau hai chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi lao đến, phía trước anh cảnh sát giao thông đẹp trai cưỡi mô-tơ vung tay lên với chiếc taxi, ý là —— sang bên kia dừng lại!
Triệu Hổ vui vẻ, “Hôm nào chúng ta cũng kiếm mấy chiếc mô-tơ như vậy về lái đi.”
Không ngoài dự liệu, Lâm Hải ngồi taxi chạy ra khỏi khu vực thành thị, trực tiếp lên cao tốc sân bay.
Mã Hán nhìn đồng hồ, “Chuyến bay của Lâm Hải đã cất cánh, hiện tại gã có chạy tới cũng vô dụng.”
“Nếu như là chạy trốn, phỏng chừng sẽ tùy tiện mua lại vé chuyến khác?” Triệu Hổ liên hệ với Tương Bình, để nhờ tra xem Lâm Hải có mua vé chuyến bay khác hay không.
Tương Bình bên kia rất nhanh hồi đáp, đúng là có, Lâm Hải đã mua vé chuyến hai mươi phút sau cất cánh, mới vừa nãy mua online, là chuyến bay quốc nội.
“Chuyến bay quốc nội là chuẩn bị chạy đi đâu?” Mã Hán nghi hoặc, “Hai mươi phút sau đã cất cánh? Tới kịp không?”
“Ai nha…” Trong điện thoại của Triệu Hổ, truyền đến một tiếng với ngữ điệu khác của Tương Bình, “Gã này mua vé máy bay cũng chơi trò bao hết… Gã còn mua vé của một vài chuyến bay khác.”
Triệu Hổ thiêu mi, “Còn có thao tác loại này nữa?”
“Chiêu này thâm, … ít nhất … Không có cách nào mai phục gã.” Mã Hán nhíu mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Gã này đến tột cùng là Lâm Hải hay Nhạc Hải? Cái gì làm gã sợ đến chạy trối chết như vậy?”
“Hay quá! Sợ như thế thì ở lại SCI là được rồi mà? Chúng ta cũng không có chứng cớ gì để xử lý gã.” Triệu Hổ bám lấy lưng ghế xe hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sếp, Tiến sĩ Triển lần này xuất chiêu gì vậy? Hoàn toàn không nghĩ ra.”
Mã Hán ở bên gật đầu.
Kỳ thực Bạch Ngọc Đường cũng không biết Triển Chiêu lần này suy nghĩ kiểu gì, nhưng lý do thì chờ trở về nghe là được rồi, nếu cậu ấy nói Lâm Hải gặp nguy hiểm, thì không sai được.
Lúc này, điện thoại Triệu Hổ vang báo có tin âm của Triển Chiêu gửi tới, nhắc nhở bọn họ cẩn thận, sức chiến đấu của người tập kích Lâm Hải chắc sẽ phi thường mạnh mẽ.
“Ai nha nha.”
Triệu Hổ tiếp tục đọc tin nhắn do Tương Bình gửi tới, “Tất cả chuyến bay Lâm Hải mới đặt đều có nhiều người khác mua vé, gần như là đồng thời.”
“Có ý gì?” Mã Hán khó hiểu, “Có người chuẩn bị theo Lâm Hải lên máy bay?”
“Ừ.” Triệu Hổ gật đầu, “Chiêu này cao minh, đại khái là biết chúng ta sẽ bám theo, không muốn động thủ ở sân bay, cùng lắm thì phái nhiều người theo Lâm Hải, lên máy bay sau đó lại tìm cơ hội hạ thủ ấy mà.”
“…” Mã Hán hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta làm sao bây giờ? Có cần mua vé luôn hay không?”
Mặt Bạch Ngọc Đường lúc này đen sì, “Sao lại phiền toái như vậy!”
Bạch Ngọc Đường vừa mới dứt lời, liền thấy cái xe phía trước đột nhiên quẹo, ra khỏi đường cao tốc.
“Ế?” Triệu Hổ khó hiểu, “Không đi sân bay nữa hả?”
Bạch Ngọc Đường cũng rời khỏi cao tốc theo, “Có lẽ cũng phát hiện rồi.”
“Hiện tại lên máy bay chỉ có một con đường chết, còn không bằng đi nơi khác.” Mã Hán suy nghĩ một chút, “Có lẽ tôi biết gã muốn đi đâu rồi.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi: “Trạm tàu điện?”
“Quỷ thần ơi, chỗ đó càng nhiều người a!” Triệu Hổ nhờ Tương Bình tra xem gã có mua vé tàu điện không.
Tương Bình bên kia truyền tới giọng có hơi nóng nảy, “Tiến sĩ Triển nói gã không phải đến trạm tàu điện!”
Mã Hán và Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhíu mày… Chỉ thấy xe taxi kia lái vào một khu dân cư, ngừng lại trước một cái khu chung cư.
Sau đó, thấy Lâm Hải vội vã xuống xe, đi lên lầu.
Xe taxi kia cũng không đi, ở tại chỗ chờ.
Mã Hán xuống xe theo vào chung cư, Triệu Hổ chạy đến làm bộ đón xe, lên taxi của người tài xế kia.
“Này!”
Tài xế xe taxi kia vội ngăn cản, “Có người rồi.”
Triệu Hổ híp mắt một cái, làm bộ du côn, “Không có ai rõ ràng mà? Chê khách đấy hả!”
“Không phải đâu vị đại ca à.” Tài xế vội giải thích, “Tôi có chở một người khách đến sân bay, anh ta quên cầm hộ chiếu nên nói tôi chờ một lát, lập tức ra ngay.”
Triệu Hổ da mặt siêu dày, “Vừa lúc tôi cũng định đến sân bay, không bằng cho ngồi cùng xe đi?”
“Ây…” Tài xế kia nhìn hơi khó xử, bất quá lại không có lý do gì để cự tuyệt.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Mã Hán rất nhanh chạy ra khỏi chung cư, lên xe của Bạch Ngọc Đường.
Triệu Hổ híp mắt.
Từ lối ra nhà xe dưới hầm của chung cư, một chiếc Jeep màu đen chạy ra, Bạch Ngọc Đường lái xe bám theo chiếc xe kia đi.
Triệu Hổ đọc tin vắn Mã Hán gửi cho mình, “Gã kia tự lái xe.”
“Đi thôi!” Triệu Hổ vỗ người tài xế kia, “Lái xe đến sân bay!”
“Tôi còn chờ người…”
“Chờ cái rắm a, nhanh lái xe đi!”
“Sao?”
“Nhanh lái đi!” Triệu Hổ lấy ra thẻ cảnh sát cho anh ta xem, giục người nhanh chóng đi.
Tài xế bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lái xe đến sân bay.
Mã Hán và Bạch Ngọc Đường tiếp tục bám đuôi, quả nhiên, chiếc Jeep màu đen chạy đến đường cao tốc, tiếp tục lái đến sân bay, tốc độ xe rất nhanh.
Mã Hán khó hiểu, “Gã này giở trò quỷ gì?”
Triệu Hổ cầm điện thoại báo cáo tình huống cho nhóm Bạch Ngọc Đường, “Tài xế xe taxi nói gã quên hộ chiếu phải về nhà lấy.”
“Quên hộ chiếu? Thế vừa nãy thứ gã cho chúng ta xem không phải là hộ chiếu sao?” Mã Hán không hiểu gì cả.
“Ai mà biết được gã bị bệnh quái gì.” Triệu Hổ rất bất mãn.
Một bên tài xế xe taxi nghe được đoạn đối thoại của họ, liền hỏi, “Anh cảnh sát, người kia có phải có vấn đề gì hay không?”
Triệu Hổ hỏi, “Gã vừa nãy có nói cái gì sao?”
“Anh ta không được bình thường, vừa lên xe nói sân bay rồi sau đó bắt đầu ôm riết điện thoại, còn lẩm bẩm.” Tài xế suy nghĩ một chút, nói, “Nói cái gì… Đồ gà vô dụng.”
Triệu Hổ vuốt cằm, “Gà?”
Vừa nói tài xế lặp lại, Triệu Hổ vừa gửi tin âm cho Triển Chiêu.
“Là G phải không? Gã còn nói cái gì nữa không?” Triển Chiêu nói Triệu Hổ tỉ mỉ hỏi tài xế taxi.
“A, còn có một câu.” Tài xế cũng rất bà tám, “Nói cái gì mà, Triển hoa…”
“Triển Chiêu?” Triệu Hổ hỏi.
“Đại khái là vậy, là một chữ phát âm từa tựa như vậy đấy.” Tài xế nói, “Anh ta nói ‘Triển Chiêu cậu có thông minh hơn nữa, có thể bắt được người tàng hình sao?’ ”
“Hừ… Người tàng hình còn chạy ra ngoài?” Triệu Hổ hết nói nổi.
Rất nhanh, xe đã tới sân bay.
Lâm Hải lái xe vào bãi đậu xe ngầm dưới đất, Bạch Ngọc Đường theo xuống phía dưới, Triệu Hổ thì bảo tài xế trực tiếp dừng ở lối vào sân bay.
Triệu Hổ xuống xe, cũng không biết Lâm Hải sẽ lến chuyến bay nào, sân bay thành phố S lớn như vậy, gã này đến trạm kiểm soát nào có trời mới biết, không chừng còn có xe bus đưa đón. Đang đứng ở ngoài cửa chờ chỉ thị từ Bạch Ngọc Đường bên kia, chỉ thị của Triển Chiêu đã tới trước, “Gã sẽ đến trạm kiểm soát số 3, chỉ cần đưa hộ chiếu ra thì bắt gã.”
“Hử?” Triệu Hổ vừa chạy đến trạm kiểm soát số 3 vừa hỏi, “Tội danh gì a?”
“Giả hộ chiếu a.” Triển Chiêu bên kia đáp rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng lúc này, bên Bạch Ngọc Đường lại nói, “Bọn tôi đang theo Lâm Hải, gã đến trạm kiểm soát số 2 rồi.”
Triệu Hổ nhanh chóng dừng lại, chuẩn bị đổi hướng.
Không ngờ Triển Chiêu lại hô, “Ngọc Đường, các cậu tiếp tục bám theo, kẻ đó cũng là thế thân, người thật sẽ đến trạm kiểm soát số 3, Hổ tử cậu đến đó chờ trước.”
Triệu Hổ vừa chạy vừa hỏi, “Gã đi phía sau em à?”
Mã Hán và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nhìn “Lâm Hải” phía trước kia, nhịn không được nhíu mày, “Gã này đến tột cùng có bao nhiêu người thế thân a?”
Triệu Hổ vào trạm kiểm soát số 3, tìm tới một nơi kín đáo gần cửa để canh, đang nghi hoặc là chuyện gì liền thấy ở cửa chính, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
“Hừ.” Triệu Hổ nhịn không được mắng một tiếng, “Thằng này đúng là lừa đảo a! Đi lấy hộ chiếu thôi cũng điều ra một thế thân, lăn qua lăn lại một vòng, bản thân thì thay quần áo khác chạy đến đây.”
Mà bên kia, Bạch Ngọc Đường và Mã Hán đã phát hiện có một số người theo dõi Lâm Hải.
Mã Hán và Bạch Ngọc Đường vờ như không phát hiện, tiếp tục theo dõi Lâm Hải giả, tin tức Triệu Hổ bên kia đã tới.
Bạch Ngọc Đường và Mã Hán đều có chút dở khóc dở cười, Triển Chiêu vừa nãy mà không nói, bọn họ sẽ bị lừa một đường, chiêu này của Lâm Hải cao thâm, chỉ đáng tiếc đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, may là Triển Chiêu thông minh.
“Lâm Hải” ở trạm kiểm soát số 3 vừa mới chuẩn bị đăng ký, cổ tay đã bị Triệu Hổ còng lại.
Triệu Hổ nhìn bộ dáng gã trợn mắt hốc mồm cảm thấy vô cũng đã, vươn tay lấy hộ chiếu gã đưa ra xem qua, chỉ thấy lần này trong hộ chiếu lấy tên là “Nhạc Dương”.
Triệu Hổ “Ha ha” cười, “Anh nói này lão Hải, chú nghĩ chỉ cần thay cái áo sơ mi là coi như anh không nhận ra chú đấy hả?”
Triệu Hổ kéo Lâm Hải mới vừa đi tới cửa trạm kiểm soát số 3, xe của Lạc Thiên và Tần Âu đã đến.
Triệu Hổ trực tiếp ném người lên xe, Tần Âu chỉ chỉ trạm kiểm soát số 2 đối diện, “Đánh nhau rồi.”
“Sếp ở bên kia?”
Đang nói, ở dưới lầu cửa trạm kiểm soát số 2 có hai chiếc xe thiết giáp đặc công dừng lại, tiếng còi cảnh sát báo ầm ĩ, bảo vệ sân bay bởi vì đã sớm được thông báo, đang trật tự sơ tán hành khách.
Triệu Hổ nhanh chóng chạy đến trạm kiểm soát số 2, chỉ là đã đến chậm một bước, ba người mặc đồ đen đã bị Bạch Ngọc Đường đánh gục tại hiện trường, đặc công trang bị kỹ lưỡng vào sân bay áp giải tất cả đi.
“Nhanh như vậy?” Triệu Hổ đi vào hỏi Mã Hán, chỉ thấy cánh tay Mã Hán bị thương, bên cạnh là Lâm Hải giả khác kia đang đứng.
Người này với Lâm Hải trước đó có một chút tương tự, bất quá hình dáng cũng không hoàn toàn giống hệt, lấy hộ chiếu qua xem, quả nhiên là cái có tên Lâm Hải kia.
Bạch Ngọc Đường đi qua kiểm tra thương thế Mã Hán, phát hiện chỉ là trầy da, liên hệ với Triển Chiêu, “May mà cậu nhắc nhở, có cảm giác thân thể mấy tên sát thủ này đều được cường hóa, sức chiến đấu rất mạnh khí lực cũng lớn, còn rất cảnh giác, để chạy thoát mấy tên rồi.”
“Không sao!” Triển Chiêu lại có vẻ rất hài lòng, “Rốt cuộc đại công cáo thành, trở về chúng ta tiếp tục ảo thuật!”
“Lại ảo thuật?” Bạch Ngọc Đường có chút không nói nổi.
“Nhanh trở về đi, chậm thì Nhạc Hải bị Công Tôn giải phẫu mất.” Triển Chiêu cười hì hì cúp điện thoại.
Bạch Ngọc Đường không hiểu, lắc đầu đi ra trao đổi một chút với Bộ an ninh của sân bay, rồi đưa Triệu Hổ và Mã Hán cũng đang đầu óc mơ hồ, áp giải Lâm Hải giả kia trở về.
Khi ba người trở lại văn phòng SCI, chợt nghe bên trong có động tĩnh lớn, vào cửa vừa nhìn, chỉ thấy Mã Hân và Hạ Thiên đang ra sức kéo Công Tôn.
Công Tôn vươn cánh tay không bị túm đang kéo da mặt của Lâm Hải, như thật sự muốn giải phẫu Lâm Hải tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi, đồng thời phát giác mọi người ở hiện trường, ngoại trừ Triển Chiêu ra, bao gồm luôn cả Bao Chửng, đều mang nét mặt kinh hãi.
Hạ Thiên trấn an Công Tôn đang tâm tình kích động, Mã Hân đưa một phần tư liệu qua cho Bạch Ngọc Đường.
Hóa ra, vừa rồi Lạc Thiên và Tần Âu đưa Lâm Hải trở về, Triển Chiêu lại muốn lấy thông tin sinh học của gã, nhưng kỳ quái là… Tự nhiên không trừng khớp với số liệu của Lâm Hải lưu lại hơn hai giờ trước.
“Không thể nào! Căn bản không thể nào!” Công Tôn hiển nhiên là không tin, “Nhất định là bị động thủ gì đó rồi!”
Mã Hân và Hạ Thiên hai người y khoa sinh cũng đều mang vẻ mặt thấy người ngoài hành tinh.
Mã Hân nói, “Cảm giác bây giờ biến hóa rất vi diệu, xem số liệu, Nhạc Dương và Lâm Hải chắc là có liên hệ máu mủ.”
“Vậy cách thêm một đoạn thời gian, mối liên hệ này liền biến mất, không tin đợi thêm mấy giờ nữa lại lấy mẫu cho gã một lần, còn có thể thay đổi kìa.” Triển Chiêu hơi cười cười, hỏi Lâm Hải, “Đúng không? Anh căn bản không phải Lâm Hải, không phải Nhạc Dương cũng không phải Nhạc Hải, anh là I, hoặc như chính anh đã nói, Người Tàng Hình.”
I nhìn chằm chằm Triển Chiêu một hồi, cười lạnh một tiếng, đi tới sô pha ngồi xuống, nhướn mày nhìn anh, “Là cậu tự mình phát hiện, hay là Triệu Tước nói cho cậu biết?”
“Triệu Tước không thấy hứng thú đối với anh đâu, chú ta gọi anh là…”
“Quái vật bình thường, đúng không?” I cười lạnh một tiếng, “Tuy rằng ông ấy căn bản chướng mắt nghiên cứu của tôi, nhưng tôi vẫn rất tôn kính ông ấy, lĩnh vực tôi và bọn họ nghiên cứu căn bản không giống nhau, tôi chỉ là một nhà khoa học, các cậu bắt tôi căn bản không cần thiết…”
I nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường lấy ảnh chụp những thi thể trước đó ở trong kho hàng chỗ đám cháy đặt tới trước mắt gã.
“Anh tiêu hủy Người Di Truyền, ít nhiều gì cũng hơn trăm người.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tội giết người không đủ để định tội cho anh, anh phải là tội giết người hàng loạt mới đúng, nhà khoa học ạ.”
I nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh, không nhanh không chậm nói, “Vậy phải xem định nghĩa người thế nào đã.”
“Có ý gì?” Công Tôn nhíu mày.
“Không phải tất cả dụng cụ hình người và nội tạng cơ thể, đều là người.” I cười hỏi Công Tôn, “Là một nhân loại học giả ưu tú, cậu cho rằng dùng thực nghiệm cưỡng ép bồi dưỡng ra vật thí nghiệm hình người, cũng có thể bị quy thành con người sao?”
Công Tôn cau mày nhìn gã, một bên Lạc Thiên mặt còn đen hơn, đã từng bị lâm vào hoàn cảnh làm vật thí nghiệm rõ ràng ở trước mắt.
Triển Chiêu vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ Lạc Thiên, ý bảo anh đừng để ý đến gã.
Lạc Thiên bình phục tâm tình một chút.
“Thực nghiệm trên thân thể người đã bị cấm.” Công Tôn liếc mắt lườm I, “Thí nghiệm lớn một chút cần nhiều mạng người hoán đổi như vậy, kết quả còn không phải là chỉ cải tạo mình thành quái thai thôi sao. ”
I cố chấp lắc đầu, “Các cậu căn bản không hiểu, tôi cũng không cần các cậu hiểu thứ tôi theo đuổi…”
Gã nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu khoát khoát tay, “Không ai quan tâm đến thứ anh theo đuổi đâu, anh đời này còn ngồi tù dài dài, đến lúc đó chậm rãi theo đuổi cho thỏa đi, tôi có vấn đề khác muốn hỏi.”
Triển Chiêu ngồi ghế xoay trượt một đoạn đến trước mặt I, hỏi gã, “N là ai?”
I ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu, nhíu mày, “Triệu Tước không nói với cậu sao?”
Triển Chiêu nhíu mũi lắc đầu.
I nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nét mặt kinh ngạc, “Cho nên… Các cậu là tự suy đoán ra nghiên cứu của tôi, sau đó dựa vào chính mình bắt được G và tôi?”
Triển Chiêu gật đầu.
I không dám tin ngẩng đầu nhìn những người khác trong SCI.
Mọi người đều nhướn mày với gã, ý là —— trâu bò chưa? SCI phá án đương nhiên dựa vào chính mình!
I lại một lần nữa nhìn về phía Triển Chiêu, chần chờ một chút, lên tiếng, “Năm đó thí nghiệm, ra đời ba loại vật thí nghiệm thành công.”
Nói rồi, I nhìn thoáng qua A Mạc đang ở cửa phòng nghỉ ngồi uống trà, “Nhân Chứng.”
Tất cả mọi người gật đầu.
I chỉ chỉ chính mình, “Người Di Truyền.”
Cuối cùng, I ngẩng đầu, vươn tay từ trong đống hình ở trên bàn, chọn lựa ra một tấm.
Đó là hình trước đấy ở đám cháy, Tương Bình dùng máy bay loại nhỏ không người lái chụp lại được, những người áo đen điều tra theo dõi đám cháy. Có thể nhìn ra, mấy người đó và đám người ngày hôm nay ở sân bay định tập kích I là cùng một giuộc, “Còn một loại, chính là bọn họ, Người Sai Vị!”
“Ra là bị gọi thành Người Sai Vị a…” Triển Chiêu cười, “G đối với anh một chút hứng thú cũng không có, lại cảm thấy hứng thú với N như vậy, còn N thì hứng thú với anh đến thế, các anh liên hoàn lẫn nhau, đây đó đều muốn một thứ ở đối phương? Thế nhưng Triệu Tước đều không có hứng thú với cả nhóm anh! Rõ ràng ING gộp đủ, sau đó chính là KING rồi mà.”
“Sai.” I ngẩng đầu, quay về phía Triển Chiêu cười, “Sau ING là K. Sau K, mới là KING!”
Triển Chiêu trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, “Thì ra là thế… Mấy chữ cái của các anh có trùng lặp không? Kiểu như Tạ Thiên Lãng có thể được xếp chữ không?”
“KING chỉ là một từ trùng hợp mà thôi.” I bất đắc dĩ cười cười, “Chữ cái bất quá chỉ là một chữ trong tên mà thôi, KING cũng chỉ là dùng để yểm hộ người phía sau màn chân chính.”
“KING chân chính là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
I thở dài, “Tôi cũng không biết, trong bọn tôi đệ nhất là K, nhưng các cậu phải đi qua trước tiên, là cửa ải N kìa.”
Nói rồi, sắc mặt gã rét lạnh vài phần, lạnh giọng nói, “Đừng nói tôi không nhắc nhở các cậu, N là sự tồn tại cực độ nguy hiểm.”
“Nguy hiểm cỡ nào?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hỏi.
“Nguy hiểm đến mức uy hiếp cả KING!” I cười một tiếng, “G sở dĩ muốn tìm được N, bởi vì tôi chỉ là làm nghiên cứu, nhưng N, lại là kẻ phản bội.”
“Muốn làm kẻ phản bội cũng phải có tài nguyên chứ!” Triển Chiêu thật tò mò, hỏi I, “N có cái gì mà KING không có?”
“Cậu hẳn là xem qua tất cả tư liệu nghiên cứu, cậu nghĩ chỗ thiếu hụt của các thí nghiệm là ở đâu?” I hỏi ngược.
“Vấn đề già yếu quá nhanh.” Triển Chiêu trả lời, sau đó nhướn một bên mày, “N triệt để giải quyết được vấn đề già yếu quá nhanh?”
“Không sai, cường hóa tứ chi, cường hóa trí năng, trì hoãn già yếu.” I thản nhiên nói, “N thô bạo đã giải quyết được một loạt vấn đề, sáng tạo ra Người Sai Vị gần như hoàn mỹ, thế nhưng… Cường hóa cũng không phải vô địch.”
Triển Chiêu cười gật đầu, “Cường hóa, sau đó tàng hình, đó mới là vô địch, đúng không?”
I cười, “KING bất luận thần bí cỡ nào, nhưng con người cuối cũng cũng già, hơn nữa với tốc độ già yếu, chỉ hấp thôi cũng có thể hấp chết bọn họ. Mục đích Triệu Tước là hấp KING thành xương trắng, sau đó niêm phong cất vào quá khứ, mang đoạn chuyện cũ kia vào phần mộ.”
Triển Chiêu nhẹ nhàng xoa xoa cằm, “Nhưng mà N lại nghiêm túc muốn soán vị, chiếm lấy ngôi đầu?”
“Triệu Tước lại không có hứng thú với N?” Bạch Ngọc Đường thấy không hợp lý.
“Các cậu nghĩ Triệu Tước thực sự muốn cứu vớt thế giới sao?” I cười khan một tiếng, “Ông ấy chỉ muốn tìm được K mà thôi!”
“K đến tột cùng là ai?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc.
“Chỉ có N biết.” I nhún vai.
“Phải như thế nào mới có thể tìm được N?”
Mọi người tại đây nghe mà vò đầu, thầm nghĩ đêm nay nằm mơ khẳng định đầy đầu là K, I, N, G…
“Các cậu không cần đi tìm bọn họ.” I cười lạnh một tiếng, “Chuẩn bị sẵn sàng là được, bọn họ sẽ tìm tới bắt tôi.”
Nói đến đây, I cười ha ha, “Tôi là con mồi duy nhất, các cậu nên bảo vệ tôi cho tốt đó!”
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
87 chương
5 chương
192 chương
12 chương
40 chương
59 chương
6 chương