S.C.I. Mê Án Tập

Chương 302 : Yêu và hận

Bạch Ngọc Đường nhớ kỹ, Triển Chiêu trước đây trầm mê trong tâm lý học, anh quả thực không thể hiểu nổi. Triển Chiêu có chỉ số thông minh rất cao, cậu ấy nếu theo học ngành khác, cũng sẽ đạt được rất nhiều thành tích, nhưng cậu ấy năm lần bảy lượt có hứng thú với tâm lý học. Anh đã từng hỏi qua, “Miêu Nhi, tâm lý học rốt cuộc thú vị ở chỗ nào?” Câu trả lời của Triển Chiêu là, “Biến hoá trong tâm lý của một người, so với bất luận sự tiến hoá nào đều thú vị hơn, đặc biệt là những tâm lý không bình thường.” Sau đó Bạch Ngọc Đường thường được nghe Triển Chiêu kể vài chuyện, dần dần, cảm thấy lòng người thật khả ái, nhưng cũng thật đáng sợ, đương nhiên, đa phần chuyện Triển Chiêu kể đều làm người khác giận điên. Mà câu chuyện Tần Âu kể ọi người nghe lúc này, khiến mọi người cảm thấy không thể hiểu được, càng không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là loại tình yêu bị ma quỷ hoá này, so với thù hận còn đáng sợ hơn. Một ngày nào đó vào tháng bảy cách đây tám năm về trước, khí trời so với lúc này không khác biệt lắm, rất nóng. Trong một ngân hàng nào đó ở thành phố S có cả hàng người đứng xếp hàng, vì là ngày cuối tuần, nên người đến ngân hàng làm nhiệm vụ rất nhiều. Đúng ngày này, cục cưng của Tần Âu ra đời, là một bé trai, phi thường khả ái. Tần Âu tới bệnh viện, không ngừng chụp hình thằng bé lại. Qua giờ cơm trưa, ở cửa ngân hàng, xuất hiện một chiếc xe tải nhỏ, trong xe có ba người đàn ông, trong đó có một người cầm trong tay một bao màu đen căng phồng, hai người còn lại, lưng đeo túi vải buồm màu đen, đi vào ngân hàng. Người xếp hàng trong ngân hàng rất nhiều, nhưng không một ai chú ý đến ba người nọ, thẳng đến khi nghe được một tiếng súng vang lên… Sau đó có người hét lên, cướp! Sự cố bất thình lình làm nhân viên ngân hàng cùng người đi gửi tiền sợ hãi vội ôm đầu ngồi thụp xuống mặt đất, có một nhân viên của ngân hàng đã len lén ấn vào chuông báo nguy … Đám cướp đó, hai kẻ đưa túi vải giao cho nhân viên ngân hàng, cầm súng trong tay, yêu cầu nhân viên nọ để tiền vào trong đó. Nhân viên nọ nhất nhất làm theo. Không bao lâu, có thanh âm của xe cảnh sát bên ngoài cửa, đám cướp hình như đã có chuẩn bị, cũng không hoảng loạn, một kẻ cầm súng uy hiếp mọi người, một kẻ khác, đưa tay kéo một nam sinh viên đeo kính đang ngồi xổm bên cạnh lên. Nam sinh nọ bị doạ đến choáng váng, chỉ thấy tên cướp này từ trong túi plastic đen, lấy ra một thứ y phục như áo phao, mặt trên có rất nhiều dây điện, còn có một trang bị rất cổ quái. Nam sinh nọ ý thức được… thứ đó chính là bom. Bộ đồ được mặc vào xong, dây điện được nối lại, một tên áo đen khác nào với cậu ta, “Đừng nhúc nhích a, không thì mày chết chắc.” Sau đó, cảnh sát vây kín ngân hàng, đám cướp cầm mấy túi tiền, áp giải nam sinh nọ đi ra. Mang theo cảnh viên tới, chính là Bao Chửng. Đám cướp đưa theo một nam sinh bị cột bom đi ra, là mọi người vô cùng bất ngờ. “Trên tay bọn tao có điều khiển từ xa, không cho bọn tao đi liền kích nổ, bom này có thể nổ tung cái ngân hàng này đó!” Một tên cướp đe doạ. Bao Chửng nhíu mày. Cuối cùng, phải để cho đám cướp đó đi, lưu lại nam sinh nọ, hơn nữa không biết đám cướp kia có tự dưng mất hứng rồi ấn nút kích nổ không. Bao Chửng bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra gọi. Lúc Tần Âu rời khỏi bệnh viện, điện thoại vang lên, hắn vốn muốn lơ đi để ở lại trông bé con, nhưng thấy điện thoại là của Bao Chửng, có chút bất đắc dĩ, xem ra lại có chỗ xảy ra chuyện rồi. Hắn bắt máy, “cục trưởng Bao?” “Tần Âu… có tình huống.” Tần Âu nghe kể sơ qua xong, gọi điện thoại tập hợp tổ viên, rồi lái xe đến ngân hàng. Cảnh sát đã sơ tán toàn bộ người ở đây, bên trong ngân hàng to như vậy, chỉ còn lại nam sinh kia. Lúc Tần Âu mang người tới, xa xa có thể thấy được nam sinh nọ. “Bọn cướp nói là bom hẹn giờ.” Bao Chửng nói. Tần Âu nhíu nhíu mày, mặc trang phục chống cháy nổ vào, rồi tiến đến. Nam sinh kia toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ngơ ngác ngồi giữa đại sảnh, nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt, thì thấy một người đàn ông mặc một thân y phục cồng kềnh đi đến. Nam sinh cầm trên tay một phong thư màu đỏ, thấy Tần Âu bước vào, giương mắt nhìn hắn. Tần Âu ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua quả bom kia, đưa tay tháo mũ sắt trên đầu xuống, giơ ngón cái lên với người bên ngoài, ý bảo ―― không phải hẹn giờ! Mọi người bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, một cảnh viên chạy vào đưa thùng dụng cụ cho Tần Âu, Tần Âu đem đống y phục chống cháy nổ cồng kềnh kia cởi ra, ngồi xổm xuống trước mặt nam sinh kia, quan sát quả bom. Nam sinh kia ngơ ngác nhìn hắn, Tần Âu tuổi còn rất trẻ, lại có khuôn mặt búp bê, có cảm giác không lớn lắm. “Anh…” Nam sinh muốn hỏi, hắn có phải cảnh sát không? Tần Âu có chút ngoài ý muốn giương mắt nhìn cậu ta, cười, “U, còn có thể nói a? Có gan đó.” Nam sinh trong nháy mắt cảm thấy thần kinh mình khôi phục rất nhiều, liền hỏi, “Anh là cảnh sát?” “Ừ, phá bom a.” Tần Âu nói, dùng cái vặn vít mở bom trên áo ra, là một cái nắp hộp màu đen. Nam sinh hỏi, “Có thể tháo xuống không?” Tần Âu gật đầu, “Hẳn là không thành vấn đề, cũng không quá rất phức tạp.” “Tôi không muốn chết.” Nam sinh nói, rồi đưa cho Tần Âu phong thư màu đỏ kia. Tần Âu nhìn thoáng qua, cười, “U, giấy trúng tuyển vào đại học S a?” “Phải.”Nam sinh gật đầu. Tần Âu cười, “Nếu tôi không tháo được, hai ta đều phải chết a.” Nam sinh dở khóc dở cười, “Vậy sao anh lại làm loại công việc nguy hiểm này?” Tần Âu khóc không ra nước mắt, “Nên mới nói tuổi còn trẻ nên học hành cho tốt, tôi nếu có thể đạt đến trình độ được đi chế tạo bom nguyên tử thì cũng không ở chỗ này tháo bom a.” Nam sinh cảm thấy vị cảnh sát này thật vui tính, liền cười cười, “Anh cũng chưa già… Anh cũng không muốn chết đúng không?” Tần Âu cười, “Vợ tôi vừa sinh cho tôi một đứa nhóc, tôi sao có thể bỏ để chết được!” Nam sinh nhìn Tần Âu, “Anh có con rồi? Anh thoạt nhìn còn rất trẻ.” Tần Âu cười, “Đúng a, phải sinh con sớm một chút, không nó lớn rồi tôi đánh không lại thì sao.” Nam sinh lại nở nụ cười. Trong lúc cùng nam sinh nói giỡn, động tác trên tay Tần Âu không hề ngừng, trái lại rất nhanh nhẹn… Chờ nam sinh cười xong, đang muốn hỏi hắn tên gì, thì Tần Âu đã đưa tay tháo y phục của cậu ta ra. Nam sinh sửng sốt, bên ngoài một cảnh sát khiêng một cái rương bằng kim loại vào, Tần Âu từ trên y phục gỡ xuống hai khối vật nặng, bỏ vào trong rương, nói, “Y phục này đưa cho cục trưởng Bao, đã không còn nguy hiểm, có thể giải trừ cảnh giới.” “Rõ.”Cảnh viên khiêng cái rương ra ngoài. Nam sinh ngẩng mặt nhìn, lúc này mới phát hiện, Tần Âu cũng rất cao, dáng người thon dài. Tần Âu thấy cậu ta còn ngồi dưới đất, cười nói, “Không có việc gì, có thể về nhà rồi.” Nam sinh một lúc lâu sau mới nói, “Chân tôi nhuyễn ra rồi, không đứng dậy được, anh cảnh sát tên gì á?” Tần Âu ngồi xổm xuống, nhìn cậu ta một chút, thấy nam sinh sắc mặt tái nhợt, liền nói với ra bên ngoài, “Nè, bên ngoài có xe cứu thương không, vào xem cho đứa bé này chút!” Cảnh viên gật đầu ra ngoài gọi xe cứu thương. “Tôi là Lương Nhạn, còn anh?”Nam sinh hỏi Tần Âu. Tần Âu cười, chợt nghe một người bạn bên khoa giám định hét, “Tần Âu, còn không rút sao, bọn tớ phải thu thập chứng cứ, cục trưởng Bao nói muốn cậu hỗ trợ phân tích chứng cứ!” “Nga.”Tần Âu gật đầu. Quay đầu lại, thấy nam sinh nọ thở dài, “Tôi thật vô dụng, sợ đến mức chân đều nhuyễn cả ra.” Tần Âu thấy cậu ta ngơ ngác, liền đưa tay vỗ vỗ vai, “Được rồi, cậu rất dũng cảm, làm không tồi!” Nam sinh chậm rãi ngẩng đầu, đằng sau tròng kính, là một đôi mắt tối om, trong mắt có một tia tình tự dị dạng dần nổi lên. Tần Âu vừa thấy ánh mặt của cậu ta, liền sửng sốt. Phát hiện chính mình cùng Tần Âu đang mắt đối mắt, nam sinh kia đột nhiên yếu ớt nói, “Tần Âu a… Tôi có một nhạn, anh có một âu, chúng ta rất xứng đôi a.” Tần Âu chỉ nghĩ nam sinh này hình như không quá bình thường, thế nhưng có thể vừa bị doạ nên mới thế, nên chỉ cười cười, xoay người đi ra, ba giây sau đã quên sạch mọi chuyện, chỉ còn nghĩ đến chuyện nhanh chóng quay về cảnh cục giúp cục trưởng Bao phân tích bom, sau đó lại chạy đến bệnh viện nhìn con trai. Dưới sự phân tích chuyên nghiệp của Tần Âu, Bao Chửng rất nhanh dựa vào đầu mối bắt được ba tên cướp nọ. Ba ngày sau, Tần Âu nhận được một bó hoa … là hoa diên vĩ xanh, còn có một tấm thiệp, mặt trên vỏn vẹn: 1095 Tần Âu cầm tấm thiệp sửng sốt thật lâu, cũng không rõ chữ số này có ý tứ gì, là ám hiệu sao, hay là thời gian a, hay là mật mã gì đó? Đồng nghiệp của hắn thấy thế chọc ghẹo, nói hắn mị lực bắn bốn phương. Tần Âu đích thật là một người rất có mị lực. Tướng mạo anh tuấn đã đành, quan trọng là tính cách rất rộng rãi, ai ở gần hắn, đều cảm thấy hài lòng… Các loại điều kiện này kết hợp với nhau, làm hắn đào hoa vô đối, đồng sự thích hắn, phụ nữ thích hắn, tiểu hài tử thích hắn, đôi khi còn bắn mị lực sang cả đàn ông khác. Tần Âu lại không coi mình là người được mọi người nhắc đến đó, nên vẫn không để ý, hơn nữa chuyện này cũng không thường xuyên xảy ra. Gần nửa năm qua đi, Tần Âu rất hạnh phúc, con trai từng chút một lớn lên, khả ái chết đi được, hắn mỗi ngày đều ôm vào bế ra. Thứ duy nhất khiến hắn không thích ứng được, chính là hắn thỉnh thoảng sẽ gặp ác mộng vào ban đêm. Nghề Tần Âu làm có tính phiêu lưu cao, có thể nói là nghề nghiệp phiêu lưu nhất thế giới, nhưng hắn có được một thần kinh sắt thép, cho dù là đứng trước một quả bom một giây sau sẽ nổ hắn cũng vẫn lãnh tĩnh, thế nhưng lúc này Tần Âu dĩ nhiên lại gặp ác mộng. Hơn nữa ác mộng kia cũng chẳng có gì… Chỉ là con mắt của nam sinh kia… Hắn thường xuyên thấy đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Tần Âu trong ba ngày liên tục gặp ác mộng này, sau đó dần dần không gặp nữa, Vì vậy lại tiếp tục cuộc sống sinh hoạt tự tại. Qua nửa năm nữa, hắn lại nhận được một bó diên vĩ nữa, mặt trên tấp thiệp viết: 730 Tần Âu hầu như đã quên mất chuyện này, cho nên không thể làm gì khác hơn là đem hoa ném vào thùng rác. Hai năm sau, cuộc sống của Tần Âu không thuận lợi cho lắm. Năm vừa rồi, hắn và vợ đã ly hôn, bởi vì nghề nghiệp của hắn, làm cô luôn trong trạng thái lo lắng hãi hùng, dẫn đến chứng suy nhược thần kinh. Cuối cùng, cô quyết định ra đi, cho dù năm đó có vô vàn tình địch, lao lực thiên tân vạn khổ, mới có thể gả cho người đàn ông này. Tần Âu rất hiểu sự lựa chọn này nên không có ý kiến gì, dọn ra khỏi nhà, để lại toàn bộ tài sản cho vợ, đương nhiên, hắn mỗi ngày đều đến thăm bé con, thằng bé đã hơn một tuổi, sinh long hoạt hổ, giống y hệt Tần Âu, khả ái đến cực điểm. Ba năm sau, Tần Âu vẫn như lúc trước, càng ngày càng cưng chiều con trai đang sống cùng người vợ đã ly hôn của hắn, mà vợ của hắn vẫn không hề tái giá, chỉ nói với hắn, đến lúc hắn về hưu, hai người sẽ phục hôn. Tần Âu rất muốn lập tức từ chức hoặc đổi nghề, như vậy có thể mỗi ngày đều ở cùng bé con, chỉ tiếc là cảnh cục ra sức giữ hắn lại, vì hắn là chuyên gia tháo bom tốt nhất. Lúc đó … chuyên gia phá bom cực kì hiếm hoi, một chuyên gia phá bom ưu tú, sẽ là vật báu của cả thế giới. Một năm này, xảy ra rất nhiều quái sự, Tần Âu bắt đầu phát hiện có người theo dõi hắn, thế nhưng không manh mối gì, sau đó, hoa diên vĩ tím từng tháng đều được bó lại gửi đến, chữ số trên tấm thiệp lần lượt là: 365, 335, 305, 275… Thẳng đến tháng cuối cùng, biến thành 30, sau đó, bắt đầu 29, 28, 27, 26...... cứ như vậy, mỗi ngày đều có một bó tới tay. Tần Âu cho dù có hồ đồ cũng có thể phát hiện ra, là một ai đó, đang đếm ngược thời gian, mà thời gian người này đếm, là tròn ba năm. Bao Chửng cũng biết chuyện này, cảm thấy ly kỳ, Tần Âu bắt đầu nơi chốn cẩn thận, hắn bắt đầu tìm nhiều thời gian hơn để bảo vệ vợ con, cục trưởng Bao cũng phái nhiều lực lượng đến hỗ trợ. Nhưng vẫn không có chuyện tình phát sinh, thẳng đến khi thời gian đếm ngược còn một ngày cuối cùng. Ngày này, Tần Âu không hề nhận được hoa diên vĩ có đánh số a, hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi hắn trở lại nơi hắn đang ở một mình, thì phát hiện cửa đã bị mở. Tần Âu khẽ nhíu mày, xuất súng ra, cẩn thận vào nhà, thì thấy được một cảnh tượng làm hắn nghẹn họng. Trong nơi ở của hắn, rải thật nhiều hoa hồng, tủ đồ của hắn bị lục tung, làm hắn bối rối đồng thời phiền muộn nhất chính là toàn bộ nội y của hắn đều bị cầm đi, mà ở trên một đoá hồng, có dán một mảnh giấy ―― anh là của em. Tần Âu lúc đó đã nghĩ, nếu như bắt được kẻ bày trò đùa dai này, nhất định phải đánh hắn thật đau. Nhưng mà hắn vừa nghĩ đến vấn đề này, cục trưởng Bao đã gọi điện đến, nói cho hắn biết, bọn họ nhận được đầu mối, nói một bên trong một trạm đường sắt có bom, trong lúc bạn thân của Tần Âu đi tháo, lọt vào mai phục, đã bị nổ chết. Tần Âu lúc đó choáng váng, nhìn lại hiện trường, lập tức ý thức được, hoàn toàn không phải ngoài ý muốn, mà là có người muốn giết hắn… Vì vậy, toàn bộ cảnh cục đều chìm đắm trong bi thống cùng cùng sục đôi ý chí báo thù. Tần Âu cũng rất thương tâm, nhưng không đợi hắn thở cho xong, ngày thứ hai, hắn nhận được tin, mẹ hắn lúc đi xe bus thì xe bạo bị nổ, mười một người trên xe đều tử nạn, ngày thứ ba, chị gái của Tần Âu gặp nạn, ngày thứ tư, một người bạn thân của hắn bị nổ chết, lại ngày tiếp theo … Trong vài ngày ngắn ngủi, người bên cạnh Tần Âu như gặp phải lời nguyền đều ra đi hơn phân nửa, mà điều Tần Âu có thể làm, chỉ là một tấc không rời ôm chặt lấy con hắn, song song đó, cũng nhận được tin vợ của hắn cũng bị nổ chết rồi … Điều khiến mọi người không thể tiếp thu chính là, hung thủ này rốt cuộc là ai, không hề có đầu mối. Mọi người cố hắn điều tra từng người có thù oán với Tần Âu, nhưng vẫn không hề có đầu mối. Cuối cùng, Tần Âu giao đứa bé cho Bao Chửng người mà hắn tín nhiệm nhất, một mình bắt đầu truy bắt hung thủ, mà Bao Chửng càng cùng đường hơn, để bảo vệ con trai của Tần Âu, hắn ôm tiểu bảo bảo một tấc cũng không rời ngồi trong phòng bảo hộ nhân chứng, bên ngoài còn có một hàng cảnh viên dày đặc đứng canh giữ. Tần Âu lần mò trong vô vọng, cuối cùng cũng tìm được đầu mối, đến lúc hắn tìm được toàn nhà kia, nhìn thấy được hung thủ muốn đồng quy vu tận cùng hắn thì, Tần Âu triệt để choáng váng. Người kia, dĩ nhiên chính là Lương Nhạn, một nam sinh hắn mới gặp mặt một lần. Tần Âu hỏi cậu ta vì sao, cậu ta chỉ nói với hắn, bởi vì yêu … Sau đó, nam sinh kia chết, bị hắn bắn chết, lúc sắp chết, còn mở to đôi mắt, nhãn thần hệt như năm nào, say đắm một cách bệnh hoạn. Tần Âu trở lại cảnh cục, lúc đó ai cũng coi như mọi chuyện đã kết thúc rồi, ai ngờ đâu nam sinh kia còn lưu lại một quả bom cuối cùng. Mọi người nghe được đoạn kết của cố sự này, đều có một loại cảm giác hít thở không thông, bọn họ đều nhớ kỹ, trước đây cảnh cục đã từng phát sinh qua một vụ nổ lớn, là gói bưu phẩm do một người chuyển pháo giao tới … “Vậy … con anh đâu?” Triệu Hổ tuy có nghe nói con của hắn đã chết, nhưng chính mình vẫn nhịn không được hỏi thăm một tiếng, bị Mã Hán bên cạnh hung hăng đạp một cước, Triệu Hổ phiền muộn ―― hắn chỉ mong muốn có được chút kỳ tích thôi mà. “Thằng bé không chết.” Dương Phàm đột nhiên mở miệng. Mọi người sửng sốt, mở to hai mắt nhìn y. “Được ông bà ngoại của hắn đưa sang Canada rồi, năm nay đã tám tuổi, bình thường vẫn hay viết thư cho hắn.” Nói rồi, đưa tay chỉ chỉ Tần Âu, “Hắn có thể sống sót đến giờ đều nhờ vào những lá thư này, không phải là tôi.” Mọi người nhìn nhau, tám tuổi sao, vậy giống Dương Dương rồi. “Hô…” Triệu Hổ thở ra một hơi dài, “Lão tử cuối cùng cũng thấy nhân sinh còn chút hy vọng.” Mã Hán lại đạp cho hắn một cước nữa, mà lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại là biểu tình nghiêm trọng… Hai người nhìn nhau, cùng nghĩ đến lúc này chính là ―― trên thư của Triệu Trinh, cũng có dòng số đếm ngược thời gian …