S.C.I. Mê Án Tập

Chương 277 : Phản kích

“Đội trưởng, em đề nghị nên gặp mặt hắn trước rồi tính!” Mã Hân nói. Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Em không phải người trong ngành, lại chưa trải qua huấn luyện…” “Điều tạm một nữ cảnh viên đi?” Triển Chiêu hỏi. “Em đi cho, không sao đâu.” Mã Hân tựa hồ rất muốn đi. “Có thể cho Mã Hán đưa Hân đi.” Công Tôn nói, “Loại tình huống này, mang theo anh trai đi là bình thường! Lại càng chân thực, chứ nếu là một cô gái đêm hôm khuya khoắt dám đi một mình tới gặp một bác sĩ tâm lý nam chưa gặp qua lần nào, rất không bình thường đó.” “Có lý!” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. “Vậy làm thế đi.” Triển Chiêu nói, “Chúng ta mai phục ở phụ cận, hai người mang thiết bị nghe trộm vào, nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận! đi vào rồi nói chuyện với hắn nhiều một chút, xem tình hình sao rồi hành động … Được rồi!” “Rõ!” Mã Hân cùng Mã Hán gật đầu, Tương Bình đến gần đeo thiết bị nghe trộm vào cho hai người, Bạch Trì gọi điện thoại cho những người khác, thông báo cho bọn họ đến nhà đội trưởng tập hợp, phải xuất quân làm nhiệm vụ. Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền cầm hộp kẹo bạc hà đưa cho Mã Hân, nói, “Ngậm một viên trong miệng, ” nói xong, bắt đầu lục tung xung quanh tìm gì đó. “Miêu Nhi, tìm cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi anh. “Cái nhẫn lúc còn bé tôi dùng để đâm cậu đâu?” Triển Chiêu hỏi. Mọi người không nói gì… Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ, “Cái tủ sát tường trên lầu hai, hàng thứ ba ngăn thứ tư bên trái, trong có một hộp nhỏ màu vàng.” … Triển Chiêu liếc anh. “Trong đó đều đựng đồ chơi khi còn bé của cậu.” Bạch Ngọc Đường nói. Triển Chiêu xoay người lên lầu, một lát sau phình phịch chạy xuống, “Bạch Ngọc Đường, cậu bị nghiện dọn dẹp à! Chứng khiết phích của cậu càng ngày càng nặng đó!” Bạch Ngọc Đường lông mày giật giật … Ai bảo cậu cái gì cũng không chịu thu dọn! Sau đó, Triển Chiêu chạy xuống, đưa cho Mã Hân một cái nhẫn nho nhỏ, Mã Hân đeo thử, vừa lúc có thể đeo vào ngón út, liền hỏi, “Trông xinh thế, làm gì đây a?” “Có đầu nhọn nè, thấy không?” Triển Chiêu nói, “Đeo đầu nhọn này vào trong, lúc vào nhà Cổ Dư Hoa, em giả bộ khẩn trương nắm tay, rồi dùng đầu nhọn này đâm vào mu bàn tay, phải đâm đến khi có cảm giác đau, không được buông lỏng chút nào, nghe chưa?” Mã Hân có chút khó hiểu hỏi, “Vì sao?” “Cổ Dư Hoa đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, hắn đối với thôi miên cùng ám chỉ cũng có chút nghiên cứu, rất có thể sẽ dùng vài thủ đoạn với em, em tận lực bảo trì thanh tỉnh, thời gian sẽ không lâu đâu … Nhớ kỹ, không nên nhìn vào hai mắt hắn.” “Không nhìn vào mắt người đối diện… cái này hình như hơi khó nha.” Bạch Trì nói, “Mỗi lần nói chuyện, nếu không nhìn vào mắt người ta sẽ rất không lễ phép, hơn nữa ánh mắt mập mờ, sẽ làm người khác cảm thấy mình đang nói dối.” “Rất đơn giản.” Triển Chiêu nói, “Chỉ cần nhìn lên trán, hoặc lông mi, hoặc mũi, hoặc bất cứ chỗ nào trên mặt… cứ có ý thức né ánh mắt của hắn đi là được. Chỉ cần đường nhìn của người thôi miên không tiếp xúc với mắt của em, thì em rất khó bị thôi miên! Nếu như hắn nghi ngờ, cứ nói với hắn em bị cận thị. Loại tình huống này khả năng bị thôi miên sẽ giảm đi hơn nửa, trừ phi hắn vô cùng lợi hại, bất quá loại cao thủ đến trình độ này hẳn là không nhiều lắm, anh nghĩ hắn cũng chưa đạt đến mức nào đâu!” “Vâng.” Mã Hân gật đầu, chuẩn bị mọi thứ thật tốt, Mã Hán hỏi, “Tôi có cần làm gì không?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Coi như em gái của cậu thật sự bị loại bệnh này là được, trước đây không phải cậu đã từng giả làm người bị nhân cách phân liệt rất tốt sao? Ở bên cạnh giúp cô ấy đóng tốt vai chính là được.” “Rõ.” Mã Hán gật đầu. “A?” Mã Hân tò mò nhìn Mã Hán, “Anh cũng từng giả vờ rồi? Lúc nào a?” Mã Hán cười cười, ý bảo cô tự lo ình đi, quản nhiều thế làm gì, Mã Hân nheo mắt, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, hai người cũng xoay mặt nhìn nơi khác, coi như không phát hiện. Lúc này, mọi người bắt đầu xuất phát, Mã Hân ngồi trong xe của Mã Hán, đi tới phòng khám của Cổ Dư Hoa, chỉ thấy đèn bên trong phòng khám còn sáng. Hai người xuống xe ngẩng đầu nhìn… Phát hiện phòng khám này là một biệt thự nhỏ hai lầu, lầu trên hình như để ở… Xem ra Cổ Dư Hoa này ở lại đây luôn. Hai người nhìn nhau, Mã Hân trước khi xuống xe đã ăn kẹo bạc hà, hai tay cẩn cẩn dực dực nắm chặt vào nhau, hình như vô cùng khẩn trương. Mã Hán đưa tay nắm lấy cánh tay cô, tay còn lại vòng qua sau lưng, đặt ở trên cánh tay còn lại của cô, đỡ cô bước đi. Mã Hân rất ít khi nhìn thấy tư thế bảo hộ này của Mã Hán … Chủ yếu là vì cô từ nhỏ đã khá dũng cảm, bình thường cả nam hài tử lẫn nữ hài tử đều không dám khi dễ cô, thậm chí cô còn là một chị hai ra tay bảo hộ mấy nhóc tì khác. Bất quá Mã Hân biết, có mấy lần cô đắc tội với người ta, đều là Mã Hán đi giúp cô đối phó, bất quá Mã Hán cho tới bây giờ chưa từng nói ra, vẫn luôn dung túng cho loại cá tính đặc biệt này. Hai người đi tới trước cổng, Mã Hán đưa tay ấn chuông. Mã Hân có chút khẩn trương, Mã Hán đã sớm phát hiện thấy xung quanh đều có cameras, liền biết nhất định có người âm thầm giám sát. Anh đưa tay vỗ vỗ Mã Hân, ý bảo cô đừng quá lo lắng. Mã Hân gật đầu, Mã Hán không thấy ai mở cổng, đành tiếp tục ấn chuông. Một lát sau, cổng mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện. Hắn hiện tại so với trên ảnh chụp không khác nhau là mấy, còn đeo một cái kính mắt, khuôn mặt thực sự làm cho người ta không dám khen tặng… Mọi người sở dĩ vừa nhìn đã thấy tên này biến thái, bởi vì khuôn mặt hắn làm người ta có cảm giác không hài hoà, đôi mắt không hợp với tổng thể, hơn nữa biểu tình trên mặt lạnh lùng cứng ngắc, thật giống như đang úp lên đó một lớp mặt nạ. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mai phục ở một nơi rất xa, suy luận của Triển Chiêu là, Cổ Dư Hoa này vô cùng cẩn thận, hẳn là xung quanh nhà hắn lắp đặt rất nhiều camera, bởi vậy cẩn thận là trên hết. Bọn họ chia ra vài chiếc xe, một người lái xe, những người khác đều ngồi ở ghế sau. Xe chạy đến gần phòng khám thì dừng lại, sau đó Triệu Hổ xuống xe, giả bộ đem xe khoá lại, bởi vì cửa sổ xe đặc một màu đen, nên thoạt nhìn chỉ thấy giống một người bình thường trở về nhà, không ai hoài nghi trong xe còn có người. Cách một đoạn thời gian, lại một xe khác tới, sau đó, Lạc Thiên xuống xe, làm y hệt hồi nãy. Sau đó, Lạc Thiên cùng Triệu Hổ gặp nhau, hai người lén lút tránh né tầm nhìn của cameras, chạy đến gần phòng khám mai phục. Cổ Dư Hoa mở rộng cửa, nhìn hai người một chút, Mã Hân hỏi, “Bác sĩ Cổ? Em là người vừa gọi điện …” “A, Mã tiểu thư phải không?” Cổ Dư Hoa gật đầu. “Vâng.” Mã Hân trả lời. Sau đó, Cổ Dư Hoa xoay mặt nhìn Mã Hán… Vẻ ngoài của Mã Hán cùng Mã Hân có rất nhiều nét giống nhau, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra hai người là anh em có quan hệ huyết thống. “Vị này là?” Có điều Cổ Dư Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào Mã Hán. “Tôi là anh trai cô ấy.” Mã Hán nói. “Nga, xin chào.” Cổ Dư Hoa gật đầu, mở rộng cửa, “Mời vào!” Hai người theo Cổ Dư Hoa vào trong phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vì sợ bị phát hiện, đều dựa sát vào ghế sau. Triển Chiêu ngang ngược leo thẳng lên đùi Bạch Ngọc Đường ngồi, còn hỏi, “Tiểu Bạch, Cổ Dư Hoa kia, nghe giọng thì chính là người giấu mặt ở quán bar, bí mật cùng tôi nói chuyện qua loa, cậu đoán xem, lần này hắn là cá lớn hay cá nhỏ?” Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nói, “Tôi nghĩ… khả năng bắt được chính là cá lớn đi? Nói chung so với mấy con cá nhỏ kia quan trọng hơn rất nhiều.” “Ừ.”Triển Chiêu gật đầu, “Một hồi nữa, hắn nếu muốn thôi miên Mã Hân bọn họ, thấy không ổn lập tức gọi điện thoại quấy rầy!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Biết rồi.” Hai người nghe được tiếng Mã Hân cùng Mã Hán ngồi xuống sô pha, rồi tiếng Cổ Dư Hoa châm trà, liền không nói chuyện nữa, lẳng lặng lắng nghe. “Mã tiểu thư, không cần khẩn trương.” Cổ Dư Hoa thấy Mã Hân rất khẩn trương nắm chặt tay, thì cười hỏi, “Năm nay bao nhiêu tuổi? Hình như còn trẻ, đang làm nghề gì?” Mã Hân giương mắt nhìn Mã Hán, Mã Hán nói, “Em tôi năm nay hai ba, là bác sĩ thực tập.” “Nga.” Cổ Dư Hoa gật đầu, hỏi Mã Hán, “Vậy Mã tiên sinh thì sao?” Mã Hán do dự một chút, “Tôi là cảnh sát.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu, “Cái này chuẩn đó, Tiểu Mã ca thông minh!” Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, từ khi Triệu Hổ phát minh ra cái biệt danh này, bây giờ ngay cả Bao Chửng đều gọi giỡn Mã Hán là Tiểu Mã ca. “Nga.” Cổ Dư Hoa gật đầu, “Hoá ra là cảnh sát a, tôi đây nói chuyện phải cẩn thận rồi.” “Tôi hiện tại không có phiên trực.” Mã Hán nói, “Chuyện của em gái khiến tôi rất lo lắng, bác sĩ có thể chữa khỏi cho con bé không?” Cổ Dư Hoa cười cười, gật đầu lấy ra một quyển sổ, rồi nói với Mã Hân, “Có thể kể sơ qua tình huống của cô không?” “Vâng.” Mã Hân chậm rãi đem lời Triển Chiêu nói với cô, đều nói lại cho Cổ Dư Hoa nghe, Mã Hán ở một bên cũng bổ sung vài câu. Cổ Dư Hoa tinh tế nghe, sau đó kiên trì ghi lại, rồi hỏi, “Mã tiểu thư quy luật ăn uống bình thường thế nào?” “Ai nha.” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Tên cáo già này xem ra một điểm cũng không nóng nảy, bắt đầu nói bóng nói gió rồi… Cái này thế nhưng rất khó khăn nha.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vấn đề hắn hỏi không thuộc phương diện tâm lý a.” “Ừ, một người nếu muốn từ phương diện tâm lý thuyết phục chính mình là nhân cách phân liệt thì rất dễ rồi, chỉ cần tưởng tượng ra vài loại trạng thái là được, thế nhưng nếu muốn từ hành vi mà giả vờ bị nhân cách phân liệt, vậy thì rất khó.” Triển Chiêu lắc đầu, “Loại này ai cũng không có kinh nghiệm, hơn nữa đặc điểm của mỗi người đều không giống nhau a.” Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được nhíu mày. “Khi tốt khi xấu.” Mã Hân đang khó xử không biết trả lời thế nào, Mã Hán đã trả lời thay, “Đôi lúc thì ăn rất nhiều, đôi lúc thì một chút cũng không ăn.” “Tuyệt.” Triển Chiêu gật đầu, “Tiểu Mã ca giỏi lắm, GoodJob!!” “Nga.” Cổ Dư Hoa ghi lại, hỏi tiếp, “Xin hỏi, có đang mang thai không?” “Không!” Mã Hân vội vã lắc đầu. Mã Hán nói, “Em tôi không loạn kết giao với bạn trai, con bé là tín đồ Cơ đốc, tẩy chay những hành vi bậy bạ trước hôn nhân!” “Chuẩn chuẩn!” Triển Chiêu tiếp tục gật đầu, “Trước tiên cần chuẩn bị, lát nữa sẽ có rất nhiều đường xoay xở với chi tiết tín đồ Cơ đốc này, Tiểu Mã ca đúng là Tiểu Mã ca a! Kinh nghiệm phong phú, thấy biến không sờn!” “Nga, Mã tiểu thư tin tưởng vào tôn giáo?” Cổ Dư Hoa hỏi. “Hắn muốn hạ thủ từ chỗ này a, cáo già.” Triển Chiêu lắc đầu a lắc đầu, “Mã Hân không nên rút lui! Cứ dũng cảm trả lời hắn!” “Vâng.” Mã Hân gật đầu, từ trong cổ áo lôi ra một sợi dây chuyền hình thánh giá, “Em bây giờ mỗi đêm đều phải cầm nó mới ngủ được.” Kỳ thực, mặt dây chuyền này do Dương Dương lần trước đến công viên chơi mua được, thấy đẹp liền đem tặng cho Mã Hân, chỉ là món quà nhỏ đáng giá vài đồng của một đứa nhóc, nhưng Mã Hân rất thích, liền gắn vào một sợi dây thật đẹp, rồi vẫn đeo ở trên cổ. “Nga, một biện pháp không tồi, thế nhưng về lâu dài vẫn là vô ích thôi.” Cổ Dư Hoa nói. “Đúng.” Mã Hán gật đầu, “Con bé mấy ngày nay đều ngủ không ngon.” “Thông minh thông minh!” Triển Chiêu kích động gật đầu, “Luôn luôn phòng ngự không phải là biện pháp a, phải chủ động xuất kích, độp lại lời hắn!” … “Miêu Nhi …” Bạch Ngọc Đường đột nhiên kêu Triển Chiêu một tiếng. “Hả?” Triển Chiêu giương mắt, thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường có chút trắng thì vô cùng kinh ngạc, vội vã hỏi, “Cậu làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vào gáy anh, nói, “Cái kia… cậu đang ngồi trên đùi tôi, đừng lộn xộn a!” … Triển Chiêu ngay lập tức phản ứng lại, vội vàng trườn xuống ghế, có chút bất mãn cũng có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường thấy thế cười cười. Triển Chiêu nhìn thấy vẻ tươi cười này, không hiểu sao cảm thấy nóng máu. Chợt nghe Cổ Dư Hoa nói, “Chúng ta làm một lượt cố vấn đơn giản nhé? Nghe một đoạn nhạc để thả lỏng thế nào?” Triển Chiêu chau mày, “Tới rồi!” Bạch Ngọc Đường ngồi chờ cũng có chút khẩn trương. Mã Hán nhìn Mã Hân một chút, hỏi, “Tôi muốn ở lại cùng con bé.” “Đương nhiên.” Cổ Dư Hoa gật đầu, “Cậu ở đây giúp cô ấy thả lỏng.” Nói rồi, mở chiếc radio kiểu cũ trên bàn lên.