S.C.I. Mê Án Tập
Chương 272 : Trò chơi Người Nguy Hiểm
Trong cái nhìn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bộ dáng Eugene khi lôi cái đĩa DVD ra quả thật là muốn đánh.
Eugene ha hả cười, nói, “Xem đi mới biết nha, lát nữa cơm nước xong, tôi mang mấy người đến một nơi tình thú vui chơi.”
“Bọn tôi cũng đi?” Cặp song sinh cười tủm tỉm hỏi, “Có bao nhiêu tình thú a?”
Eugene nhướn nhướn hai hàng lông mày, “Bên trong có rất nhiều mức giới hạn.”
“Nga.” Cặp song sinh mở tròn đôi mắt, lập tức gật đầu đồng ý, còn đi thay đổi một thân y phục, chuẩn bị đi săn tươi đẹp.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy chiếc đĩa Eugene đưa qua, đi tới bên cạnh Bạch Cẩm Đường, hỏi, “Anh hai, mượn máy tính chút.”
Bạch Cẩm Đường đem laptop chuyển qua, ý bảo cứ dùng.
Eugene nhìn thấy cười cười, “Cẩm Đường, không sợ là virus sao?”
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, “Nếu máy vi tính bị hư tôi sẽ nhét nó vào đầu cậu.”
Eugene ho khan một tiếng sờ sờ đầu, “Gần đây các cậu đều bạo lực, Leonard tính tình cũng không tốt… Ai, làm vợ bé thật khổ a, ấm lạnh chỉ tự mình biết.”
Cặp song sinh nhanh chóng phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy…” thì bị Bạch Cẩm Đường trừng mắt cho im bặt.
Triển Chiêu đem đĩa DVD nhét vào trong máy tính của Bạch Cẩm Đường, hình ảnh mới đầu có một chút nhiễu… Sau đó thấy bên trong một mảnh hỗn loạn, hình như là hiện trường của một vụ hoả hoạn gì đó.
“Đây là video gì?” Bạch Ngọc Đường cũng nhìn qua, thì phát hiện, cũng không phải là hiện trưởng hoả hoạn gì, mà là một nhóm đang đốt lửa trại. có vài người đang đấu tay đôi, bên ngoài có một vòng người đang vây lấy xem, còn có chó, có nữ nhân, hỗn loạn một mảnh.
“Đây là mức giới hạn mà cậu nói?” Bạch Cẩm Đường hỏi.
“Ai, này bất quá chỉ là một câu lạc bộ vật lộn cấp thấp.” Eugene nói đến đây, đột nhiên đổi giọng, “Nè, đoạn phim vật lộn này thế nào? Thật là đẹp mắt nha.”
Tất cả mọi người bất lực nhìn hắn —— nói trọng điểm!
Eugene nhún nhún vai, “Cứ xem đi rồi biết, chi tiết ở phía sau a, rất đặc sắc.”
Mọi người tiếp tục kiên nhẫn xem, bởi vì có đánh lộn, tất nhiên sẽ có cá cược công khai, hiện trường thật ầm ĩ, có trầm trồ khen ngợi, có mắng chửi tục tĩu, vô cùng lộn xộn, Bạch Cẩm Đường xoa xoa thái dương, nhíu mày.
“Di.” Triển Chiêu đột nhiên đưa tay chỉ vào một khán giả, nói, “Biểu tình của hắn thật kỳ quái a!”
Mọi người cũng nhìn … chỉ thấy người nọ đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, sau đó ngửa mặt ngã xuống… sau đó người thứ hai… rồi người thứ ba.
Đến cuối cùng, hầu như tất cả khán giả đều ngã quỵ, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười quái dị, kiểu chết này, Triển Chiêu bọn họ đã quá quen thuộc, chính là triệu chứng khi bị trúng độc Xác chết mỉm cười.
Song song đó, còn có người quay lại video, tỉ mỉ đảo qua mỗi khuôn mặt, còn có tiếng cười truyền đến.
Sau đó, có người treo cờ của phát xít lên, tiếp theo, có người đến vẩy xăng, châm lửa… Camera quay lại cảnh thi thể cháy, sau đó bỏ đi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ở đây ít nhất cũng chết vài chục người? Vì sao án kiện lớn như vậy mà không có đưa tin?”
“Là nước ngoài a.” Tiểu Đinh cũng xem qua, nói, “Thấy toàn người ngoại quốc, có thể giới truyền thông trong nước không đưa tin, muốn phong tỏa tin tức?”
Triển Chiêu đột nhiên vươn tay sờ sờ cằm, nói, “Cũng không phải không đưa tin… Trước có nghe nói trong một căn phòng ngầm dưới lòng đất ở Ý do phương tiện chữa cháy quá kém đã bị thiêu rụi… Hậu quả chết sáu mươi người, đa số là chết cháy.”
Eugene cười gật đầu, nói, “Chà, không hổ là người có trí tuệ a, nhớ thật rõ ràng, cho nên mới nói, thiên tài chính là thiên tài, chẳng cần đến máy vi tính làm gì.”
Triển Chiêu liếc qua, Eugene cười xấu xa.
“Là ai làm?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đừng nóng vội.” Eugene nói, “Còn nữa mà, đặc sắc còn ở phía sau!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn nhau, tiếp tục xem.
Sau đó, đổi thành một video khác, chỉ thấy bên trong xuất hiện màn chiếu phim, cảm giác như đang ngồi trong rạp chiếu bóng vậy, còn có người đi qua đi lại …
Bộ phim đang được chiếu là của Thái Lan, thông qua ngôn ngữ có thể nhận ra đây là tiếng Thái, có phụ đề, có thể thấy đây là một rạp chiếu phim ở Thái Lan.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói, “Đây là bộ phim kinh dị mới nhất.”
Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Miêu Nhi, cái này cậu cũng biết?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, cười tủm tỉm nói, “Nói về một kẻ giết người thần bí, có người nói rất kinh khủng, tôi đang định hôm nào rảnh rỗi đi coi đây.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ… Xem phim kịnh dị là một đam mê của Triển Chiêu, mỗi buổi tối đêm khuya người tĩnh, cậu ta lại thích kéo rèm lại tai nghe, chui vào trong chăn cười cười xem phim kịnh dị, cái gì mà Lưỡi Cưa Kinh Hoàng (Saw), Quỷ Ám (The Exorcist), vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem, tiểu sư tử chui vào lòng cậu ta xem cùng, thấy cảnh nào kinh khủng liền chui vào trong chăn, ngay cả đầu cũng dám lộ ra.
Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày, lẩm bẩm, “Lại phim kịnh dị.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong sửng sốt, liền hiểu rõ nói, “Đúng rồi, Công Tôn cũng thích xem đi.”
“A.” Bạch Cẩm Đường cười gượng một tiếng, Công Tôn chưa bao giờ xem phim nào mà tên không có hai chữ kinh hoàng hoặc sợ hãi, vừa nhìn thấy ruột rà thi thể là hắn liền phấn khởi.
Nghĩ tới đây, Bạch Cẩm Đường sờ sờ cằm, hay là mấy hôm nữa đặt ở phòng khách một màn ảnh, để Triển Chiêu với Công Tôn cùng nhau xem.
“Chậc chậc.” Eugene lắc đầu, nói với Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường, “Hai người bọn họ lá gan lớn như vậy, các cậu không thấy áp lực rất lớn sao? Không thấy mình không có cảm giác tồn tại sao a? Mỗi lần tôi ở cùng với đại ca đều không có cảm giác tồn tại a.”
Không đợi Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Cẩm Đường mở miệng, Đại Đinh Tiểu Đinh đã cùng nhau lắc đầu, “Sẽ không, sẽ không.”
Eugene nhìn hai người bọn họ, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Xem phim kinh dị thì thấm vào đâu?!” Nói xong, vẻ mặt bất mãn liếc Ngọc Đường, “Xem phim kinh dị đến phân nửa thì lăn ra ngủ mới là có chuyện!”
Mọi người không nói gì liếc Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, Triển Chiêu bất mãn phang câu chót, “Thần kinh cường hãn thì sao, có người còn không có thần kinh!”
Eugene cười gượng hai tiếng, tiến đến bên cạnh Bạch Cẩm Đường, nơm nớp lo sợ nói, “Cẩm Đường, cậu vẫn còn bình thường chán.”
Cặp song sinh ở một bên cười xấu xa, “Mơ ước của đại ca chính là cùng Công Tôn gì gì đó ở trên bàn giải phẫu …”
Eugene mở to hai mắt, trốn sang một bên, “Không còn ai bình thường sao?!”
Đang nói chuyện, mọi người bị tiếng thét chói tai từ trong video ngắt lời.
Mấy người cả kinh, tiến sát vào màn hình quan sát, chỉ thấy những người đang xem phim bị doạ gì đó, tất cả đều thét váng tai.
Triển Chiêu trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, “Chà, quả nhiên rất dọa người sao?!”
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ một người trong đó, “Nhìn người này, bất động rồi.”
“Người bên kia cũng không động đậy a” Tiểu Đinh cũng vươn tay ra chỉ…
Rất nhanh, bộ phim kết thúc.
Mọi người đều đứng dậy rời đi… Thế nhưng có vài người vẫn ngồi ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Sau đó, camera chậm rãi di động, tới trước mặt những người đó, màn hình được zoom lên, chỉ thấy họ đều ngồi cứng ngắc tại chỗ, trên mặt vẫn duy trì nét tươi cười.
“Cũng đã chết?” Bạch Ngọc Đường nói, “Cũng là Xác chết mỉm cười?”
“Xem kìa.” Triển Chiêu nói, ý bảo Bạch Ngọc Đường nhìn vào màn hình, chỉ thấy phía sau người chết, lại có hai người bịt mặt căng một lá cờ phát xít lên.
Mọi người nhíu mày.
Sau đó, lại có hai đoạn video khác, một đoạn ở Nhật Bản, một đoạn ở châu Phi, đều là một buổi lễ hội đông người nào đó, đều có một bộ phận người chết vì Xác chết mỉm cười, đồng thời không bị bất luận người nào phát hiện.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Những bản tin về mấy vụ này tôi đều xem qua rồi.”
“Hử?” Mọi người khó hiểu nhìn anh, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Báo chí viết về những vụ này rất kinh khủng, thậm chí có người đọc xong bị doạ cho phát bệnh tim, hơn nữa dùng cái này như một mánh lới, thu một đống tiền vào các phòng bán vé. Mà ở Nhật Bản kia là một cuộc đua Marathon, nói là nhiều người quá lớn tuổi vì mệt quá nên chết bất ngờ, còn ở Châu Phi là một lễ hội gì đó, nói là đông quá nên giẫm đạp lên nhau mà chết… Nói chung đều đưa tin là tử vong ngoài ý muốn.”
“Vì sao khám nghiệm tử thi từ phía chính phủ cũng không phát hiện là tử vong khác thường?” Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày.
“Trong đó tất nhiên có nguyên nhân gì đó.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Bất quá kỳ quặc nhất chính là, vì sao tổ chức này làm ra những trò dã man, nhưng đều lén lút, phần tử khủng bố không phải đều rất sợ người khác không biết đến sự tồn tại của bọn họ sao?”
“Chính xác mà nói, bọn họ không phải phần tử khủng bố.” Eugene nói, “Chỉ là một tổ chức có ý đồ kỳ quái nào đó mà thôi.”
“Ý đồ gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.
“Không biết.” Eugene trực tiếp lắc đầu.
Mọi người bất lực.
“Nên mới phải đi thử.” Eugene cười tủm tỉm nói.
“Đi nơi nào thử?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều rất hứng thú hỏi Eugene, “Cậu có chỗ để thử?”
“Ừa.” Eugene cười gật đầu, “Các cậu làm cảnh sát, biết những thứ như thuốc phiện, tình dục, đánh bạc đều có thể gây nghiện… Vậy có biết, kỳ thực giết người cũng có thể nghiện?”
Vùng xung quanh lông mày của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhăn tít.
Bạch Cẩm Đường sờ sờ cằm, hỏi, “Tình dục cũng không phải ai cũng nghiện, có biện pháp nào bắt Công Tôn cũng nghiện không?”
Đại Đinh Tiểu Đinh vẻ mặt bội phục liếc Cẩm Đường, “Đại ca, sẽ chết sớm đó.”
Bạch Cẩm trừng mắt với hai người, nhìn sang Eugene, nhướn mày, ý bảo —— nói mau.
Eugene vẻ mặt bất đắc dĩ, nói tiếp, “Có những người trời sinh tương đối nguy hiểm, thích săn bắn. Mà săn thú ở xã hội hiện đại càng ngày càng khó, quản chế súng ống cùng bảo vệ động vật ngày một thịnh hành, cùng với việc rừng rậm không ngừng thu nhỏ lại, cơ hội để con người có khả năng săn thú càng ngày càng ít. Mà về phương diện khác, săn bắn động vật nói cho cùng thật không có ý nghĩa, con người dù sao cũng là động vật có trí tuệ có năng lực, người đứng trên đỉnh kim tự tháp lại đi săn động vật ở tận dưới đáy, đây rất không có ý nghĩa … Bởi vậy, có ý nghĩa nhất chính là, săn người.”
Triển Chiêu sờ sờ mũi, nói, “Câu lạc bộ vật lộn biến thành câu lạc bộ săn bắn sao?”
Mọi người dở khóc dở cười nhìn anh, Triển Chiêu chỉ cười nhẹ.
“Thành phố S có loại địa phương này sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.
“Cái đám gọi là phát xít mới kia không biết ý đồ chính của bọn họ là gì.” Eugene nói, “Bất quá bọn tôi hỏi thăm khắp nơi, thu được không ít đầu mối, những người này luôn có mặt ở những nơi đông người để tuyển chọn tài năng mới. Đến lúc đó, mọi người sẽ tập trung một chỗ cùng chơi một trò chơi nguy hiểm … Chính là săn người.” Nói rồi, đưa tay lấy ra một xấp vé, “Trò chơi này rất nhiều người cùng chơi, người đạt được thành tích có thể đi vào tổ chức… Ở đây tôi có bảy tấm vé.”
“Chúng ta đã có sáu người.” Tiểu Đinh tính toán quân số trong phòng, “Còn thiếu một người, hay là gọi thêm một người đến đây đi?”
Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Gọi hai người đi, tôi không có hứng thú.”
“Ừm, tôi có hứng thú.” Lúc này, Công Tôn từ bên ngoài đi vào.
Mọi người sửng sốt, Công Tôn nói với Bạch Ngọc Đường, “Khám nghiệm tử thi đã xong, tôi tìm mọi người đi ăn cơm.”
“Vậy tìm thêm người không?” Eugene hỏi, Bạch Cẩm Đường trừng hắn, “Vừa đủ rồi.”
Công Tôn mỉm cười, mọi người cảm thán, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Sau đó, mọi người kéo nhau đi ăn, đương nhiên, là gõ cửa Trúc Giang của Bạch Cẩm Đường, sau khi ăn xong, theo Eugene, đi chơi cái thứ kia —— trò chơi Người Nguy Hiểm.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
61 chương
22 chương
30 chương
73 chương