S.C.I. Mê Án Tập

Chương 269 : Phân liệt quái đản

Triển Chiêu thấy Hứa Hữu liên tục bận rộn trong phòng, nghĩ có chút khó tin, anh cau mày sờ sờ cằm, như là đang nhìn thấy cái gì đó mà anh không thể nào lý giải được, liên tục lắc đầu, “Sao lại như vậy a? “ Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu Nhi, nhân cách phân liệt có thể đánh nhau vậy sao?” “Sao có thể?” Triển Chiêu nói, “Hắn không phải nhân cách cách phân liệt, hắn như vậy giống như bị linh hồn chiếm cơ thể.” “Có chuyện linh hồn chiếm được cơ thể a?” Mọi người nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu trừng mắt, “Tìm một bác sĩ đến đây, cho hắn liều an thần để hắn an tĩnh lại.” Mọi người liền nhìn sang Công Tôn. Công Tôn hung hăng trừng mắt, “Lão tử là pháp y!” Mọi người nuốt nuốt nước bọt, Bạch Trì lấy điện thoại ra gọi, không lâu sau, một bác sĩ chạy tới, Lạc Thiên cùng Liễu Thanh đi vào, chế phục Hứa Hữu, để bác sĩ tiêm cho hắn một liều thuốc an thần. Hứa Hữu an tĩnh hẳn, sa sút tinh thần ngồi bệt trên sô pha. Lạc Thiên quay sang nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu đứng bên cạnh một hồi, đi tới bên người Hứa Hữu, vươn tay mở mí mắt hắn ra, vừa nhìn liền khẽ nhíu mày, “Con ngươi dị thường, hắn không quá thích hợp.” “Cái này tôi có nghe nói qua.” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đi đến, hỏi Triển Chiêu, “Có phải thôi miên không? Nghe nói anh có khả năng khiến người bình thường trở nên không bình thường, bắt hắn phải nghe lời anh a.” Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn hai người, “Đâu có khoa trương như thế.” “Miêu Nhi, tiểu tử này bị gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi. Triển Chiêu lắc đầu, “Hắn khả năng… không phải bị nhân cách phân liệt… Mà là bệnh tâm thần, hoặc là, chứng vọng tưởng cực kỳ nghiêm trọng, cái này phải kiểm tra cụ thể mới có kết quả chi tiết.” “Chứng vọng tưởng?” Mọi người nhìn Triển Chiêu. “Ừm.” Triển Chiêu sắp xếp lại từ ngữ rồi mở miệng, “Hắn là cái loại mà, huyễn tưởng chính mình bị nhân cách phân liệt, sau đó tin tưởng mình là một nhân cách phân liệt, Vì vậy thực sự bị phân liệt. Thế nhưng phân liệt sẽ xuất hiện lúc bệnh tâm thần của hắn phát tác, nói cách khác, bệnh tâm thần hoặc chứng vọng tưởng của hắn phát tác trước, sau đó tự cho rằng chính mình có nhân cách phân liệt. Mà khi bệnh tâm thần của hắn phát tác, thì chẳng khác nào một người bình thường bị nhân cách phân liệt thực sự.” Nói xong, Triển Chiêu nhìn một chút mọi người, “Hiểu chưa?” Mọi người trầm mặc, trong đầu lặp lại một lần cả một tràng dài Triển Chiêu vừa nói, rốt cục nghĩ xong, đều gật đầu, “Hình như là hiểu rồi”, nói xong, hai mặt nhìn nhau, thấy vô cùng chóng mặt. Triển Chiêu thấy Công Tôn đang híp mắt đứng bên cạnh, liền hỏi, ” Công Tôn? Anh nhìn cái gì?” Công Tôn trầm mặc một lát, nghiêm túc nói, “Tôi thấy minh bạch rồi, cái gì gọi là bị chứng vọng tưởng sai khiến.” Mọi người khó hiểu nhìn hắn, chợt nghe hắn chậm rãi nói, “May là hắn không phải vừa phân liệt vừa vọng tưởng, nếu không thì hắn đi luôn rồi còn gì.” Mọi người không nói nên lời, quả nhiên Công Tôn là dã man nhất. Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, vậy hắn có thể phân biệt được hiện thực và ảo giác không?” Triển Chiêu lắc đầu, “Hắn đã bệnh nặng lắm rồi, phải làm trị liệu… Đúng rồi.” Nói đến đây, Triển Chiêu hỏi Tương Bình, “Trong ba bệnh nhân tâm thần, có tên hắn không?” “Có.” Tương Bình nói, “Hứa Hữu được ghi chú là điều trị tâm thần dài hạn.” “Bác sĩ của hắn là ai?” Triển Chiêu hỏi. “Ừm.” Tương Bình lấy tư liệu ra, lật a lật, rồi nói, “Tên Hà Lan, là nữ, á… sao trẻ dữ vậy a?” “Hà Lan…” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Hà Lan là chuyên gia thế giới về bệnh tâm thần, cô ấy có mở một phòng khám tư nhân, Hứa Hữu có tiền mời cô ấy sao?” Triển Chiêu vừa nói vừa tiếp nhận ghi chép lật qua lật lại, nhíu mày, “Quả thực có mời chung một bác sĩ tư, dựa vào bằng cấp của Hà Lan mà làm bác sĩ tư, … ít nhất … hàng năm cũng phải đưa cho cô ấy một trăm tám mươi vạn.” “Không có khả năng?” Liễu Thanh chỉ chỉ Hứa Hữu, “Tiểu tử này là một bảo vệ, mỗi tháng rộng rãi lắm cũng chỉ được lương một ngàn tám thôi.” “Đúng vậy.” Trầm Trọng Nguyên cũng gật đầu, “Hắn sao có thể gánh vác được a?” “Miêu Nhi, cậu có quen bác sĩ này a?” Bạch Ngọc Đường hỏi. “Ừ, Hà Lan trong giới nghiên cứu bệnh tâm thần coi như là nổi danh, bởi vì tuổi nhỏ, lại xinh đẹp, nên rất nhiều tạp chí y học dùng hình cô ấy làm trang bìa.” “Ồ …” Liễu Thanh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một hồi, nói, “Ai, mọi người có cảm thấy không a, phụ nữ một khi có khả năng, có quyền uy, sẽ sản sinh một loại khí thế rất cổ quái a.” Mọi người nhìn hắn, không quá minh bạch hắn đang nói gì. Trầm Trọng Nguyên nhìn hắn, “Này, cậu muốn nói cái gì?” “Tôi là muốn nói…” Liễu Thanh chỉ chỉ, “Cô gái này thoạt nhìn sao thấy đáng sợ vậy a?” Mọi người cũng nhìn qua. “Thực sự đáng sợ a.” Bạch Trì nói, “Bất quá trông rất đẹp.” “Không có a.” Họ Công Tôn nói, “Hơi lạnh lùng một chút, cũng không tệ lắm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy, đâu có đáng sợ?” … “Thuốc an thần của hắn sắp hết rồi.” Triển Chiêu nói với Lạc Thiên bọn họ, “Trước tiên mang hắn lại phòng giam, đừng làm hắn sợ.” Nói rồi, quay sang Bạch Ngọc Đường, “Đi, đi gặp Hà Lan, cô ấy không chừng có tài liệu trực tiếp.” “Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bạch Trì cũng muốn đi theo, Triển Chiêu nhìn cậu nhóc, “Không phải em sợ sao?” Bạch trì cười tủm tỉm, “Bất quá em cũng hiếu kỳ a.” Liễu Thanh cũng muốn đi theo, Trầm Trọng Nguyên lưu lại giúp đỡ Lạc Thiên bọn họ, Công Tôn tốt xấu gì cũng có thể coi là một bác sĩ, bởi vậy cũng đi theo Bạch Ngọc Đường bọn họ… Đáng tiếc, vừa tới dưới lầu thì … “Anh hai?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vừa nhìn ra cửa, đã thấy một chiếc ô tô màu đen ngừng lại, Bạch Cẩm Đường xuống xe, nhìn mọi người một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đi đâu?” “Ách, đi thăm dò án tử.” Bạch Ngọc Đường trả lời. Bạch Cẩm Đường gật đầu, nói, “Eugene tối hôm qua vừa nhập cảnh.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lập tức sắc mặt trở nên xấu xí, trong óc hiện lên hình ảnh Eugene súp lơ kia lắc qua lắc lại, nhịn không được hỏi, “Hắn tới làm gì?” Bạch Cẩm Đường nhún nhún vai, “Anh còn tưởng có liên quan đến án tử các cậu đang tra chứ, nếu mà có, trực tiếp kêu cặp song sinh bắt Eugene về hỏi thăm một chút.” “Ai…” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Cái mặt nạ mỉm cười kia là từ Ý nga?” Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, “Phát xít mới cùng mafia cũng có chút quan hệ.” Triển Chiêu nói tiếp, “Eugene sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng lúc này, muốn làm gì a?” Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Anh hai, đành phiền đến cặp song sinh rồi.” Bạch Cẩm Đường không nói gì mở điện thoại, chỉ nói hai chữ, “Nhổ rau.” Treo điện thoại, Bạch Cẩm Đường vươn tay, túm lấy Công Tôn. “Làm gì?” Công Tôn tựa hồ sắc mặt bất thiện, trừng mắt với Bạch Cẩm Đường, Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, “Còn tức giận?” Công Tôn không thèm để ý tới anh. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hiếu kỳ —— làm sao vậy? Công Tôn tức giận? “Bọn họ ra ngoài em đi theo làm gì?” Bạch Cẩm Đường nói, “Đến giờ tan ca rồi còn gì? Theo anh về nhà.” Công Tôn nhướn mày, “Tôi tăng ca.” Bạch Cẩm Đường quay sang liếc Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vội nói, “Ách… tăng ca là tự nguyện.” Công Tôn liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đành cười gượng hai tiếng, “Tôi mặc kệ.” Bạch Cẩm Đường dụi thuốc lá, hỏi Công Tôn, “Có về không?” Công Tôn lắc đầu. Bạch Cẩm Đường gật đầu, nói, “Quên đi, anh kêu người ta mang xác ướp đi vậy.” “A?” Công Tôn sửng sốt, túm lấy Bạch Cẩm Đường, “Xác ướp gì?” Bạch Cẩm Đường sờ sờ cằm, nói, “Cái lần trước anh đến bảo tàng chọn mua, hắn vừa vặn đi ngang qua đây, anh kêu hắn mang đến cho em xem, em không phải nói có hứng thú với xác ướp sao?” Công Tôn đứng tại chỗ bắt đầu do dự, biểu cảm rõ ràng là —— động tâm rồi, thế nhưng vẫn nhắc nhở chính mình, còn đang tức giận nha~~. Bạch Cẩm Đường mở cửa xe, đưa tay lôi Công Tôn vào trong, nói, “Hắn chỉ ghé qua một tiếng thôi, không xem sẽ không kịp.” Triển Chiêu cũng muốn theo vào, bị Bạch Ngọc Đường túm lại. Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— tôi cũng muốn xem. Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng mắt —— xem cái gì? Cái thứ đó nhìn vào là muốn đem đi khử trùng rồi! Sau đó, Bạch Ngọc Đường túm Triển Chiêu vào xe, Liễu Thanh cùng Bạch Trì nhìn nhau, đi theo vào. “Bạch Trì.” Bạch Cẩm Đường gọi Bạch Trì lại, từ trong ví móc ra một tờ giấy đưa cho cậu. Bạch Trì có chút khó hiểu, giương mắt liếc Cẩm Đường. “Lát nữa Triệu Trinh biểu diễn, nói muốn cho cậu đi, là chỗ ngồi đặc biệt.” Bạch Cẩm Đường nói xong, lên xe phóng đi. Bạch Trì cúi đầu nhìn tấm vé một chút, cậu cũng nhớ hôm nay là buổi biểu diễn của Triệu Trinh, vừa nhìn thấy giá trị của tấm vé ——VIP-NO. 1 Bạch Trì cả kinh, vội vã cẩn cẩn dực dực cất đi, lại nhìn đồng hồ một chút, thời gian vừa lúc là giờ cậu tan tầm, lát nữa nhất định phải qua xem, trò ảo thuật này Triệu Trinh luyện thật lâu a. Mọi người lên xe, Bạch Ngọc Đường lái tới phòng khám tư của Hà Lan, Triển Chiêu xem lại tư liệu, rồi nói, “Hà Lan cũng kỳ quái a… thường thì ở trình độ của cô ta, đều đi làm nghiên cứu cả, rất ít người còn tham gia chữa bệnh a.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có gì khác nhau sao?” “Ừm.” Triển Chiêu nói, “Ý nghĩa bất đồng a, cô ta nếu đi nghiên cứu, có thể chữa được một vài chứng bệnh hiểm nghèo, rồi các bác sĩ khác dựa vào phương pháp đó mở rộng trị liệu, so với tự cô ta làm sẽ hay hơn nhiều, nghiên của về bệnh tâm thần cũng như nghiên cứu tâm lý học, vẫn chưa được kiện toàn, bởi vậy có không gian khai thác tương đối lớn.” Mọi người gật đầu, minh bạch ý tứ của Triển Chiêu, Bạch Trì hỏi, “Anh, các anh nói xem, Hà Lan kia có phải đang nghiên cứu tại nhà không?” “Cũng có thể.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Nếu không sao ba bệnh nhân kia đều nằm trong tay cô ấy chứ.” “Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tôi có chút không rõ, vì sao lúc đó cậu không biết tiền sử bệnh tật của mấy người này, mà nói bọn họ có tiền sử bị tâm thần a?” “A.” Triển Chiêu bất đắc dĩ cười cười, “Nói như vậy, mọi người sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, đa phần là bị chứng trầm cảm hoặc rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thậm chí hiện tại có rất nhiều người đem bác sĩ trở thành chị em tri kỉ để đặt toàn bộ lòng tin vào.” Mọi người đều hiểu được chuyện này. “Trên cơ bản, khi xuất hiện các trạng thái dị thường nhất định, mọi người sẽ nghĩ người này điên rồi, liền cho đi gặp bác sĩ… Thế nhưng, cũng có người ý thức được mình bị bệnh tâm thần, nhưng lại rất ít người bị bệnh tâm thần mà nghĩ mình có bệnh, bởi vậy đa số người bị bệnh tâm thần đều được người khác đưa đến bệnh viện, cũng có thể tự biết được bệnh của chính mình, vì người bị bệnh tâm thần và người bị bệnh tâm lý vẫn có những khác biệt rõ rệt. Dựa theo tình hình của Hứa Hữu, rất có thể, hắn bị người khác đưa đến bệnh viện tâm thần, nói cách khác, hắn khả năng có bằng hữu hoặc người nhà, gia đình Hứa Hữu là một lỗ hổng, nếu chúng ta có thể tìm được người đưa hắn vô bệnh viện, khả năng sẽ biết thêm nhiều sự tình.” “Đúng rồi tiến sĩ.” Liễu Thanh nhịn không được hỏi, “Tôi vẫn muốn hỏi, bệnh tâm thần với bệnh tâm lý, làm sao để phân biệt?” Triển Chiêu cười cười, nói, “Rất nhiều người đều nghĩ hai cái là như nhau, kỳ thực không hề giống, nói đơn giản, bệnh tâm lý chỉ là bệnh diễn ra trên mặt tâm lý, nhưng bệnh tâm thần ngoại trừ sản sinh khác thường về mặt tâm lý ra, về mặt sinh lý cũng có thể biến đổi, có nhiều bệnh tâm thần phân liệt khiến cho CT não phát sinh những dị thường. Rất nhiều người nói bệnh tâm thần là chứng ung thư tinh thần, bệnh tâm thần cùng bệnh tâm lý, có nét giống nhau, nhưng đa phần là khác.” Liễu Thanh gật đầu, tựa hồ đã hiểu, “Tôi còn tưởng bị bệnh tâm thần chính là bị điên chứ.” Triển Chiêu lắc đầu, “Không nên tùy tiện gọi bệnh nhân tâm thần là người điên, thống khổ của bọn họ chỉ có chính bọn họ mới biết.” “Không phải nói bọn họ vô ý thức, không biết thống khổ sao?” Bạch Trì hỏi. Triển Chiêu thở dài, nói, “Ai nói thế, những người bị bệnh, đều biết thống khổ cả.”