S.C.I. Mê Án Tập
Chương 266 : Phân tích vụ án
Triển Chiêu chỉ dựa vào một phong thư đã phỏng đoán chính xác đặc điểm của hung thủ, thậm chí ngay cả hình dáng cũng chuẩn tám chín phần mười, trực tiếp bắt sống được người… Tin tức này truyền ra, toàn bộ cảnh cục lại một lần nổ tung.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Triển Chiêu khiến người khác choáng váng đến không khép miệng lại được, thế nhưng vì SCI rất ít khi gặp phải vụ án nào bị mất hết đầu mối, nên cơ hội để anh phát huy không nhiều lắm. Án kiện lần này, vốn người của phòng khác cũng có nghe nói rằng nhân chứng trọng yếu đều chết cả, lại là án chưa giải quyết lâu ngày, còn đang hí hửng xem kịch vui, không ngờ Triển Chiêu ngay lập tức cho bọn họ xem một màn kinh thế hãi tục.
Bao Chửng nghe được tin này, khoé miệng vô thức nhếch lên … Người được ta coi trọng có khác nha~.
Trở lại phòng làm việc SCI, mọi người cảm thấy tâm tình thật thư sướng, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên trước đây đã từng nghe nói Triển Chiêu là một quái vật, không dùng đến súng cũng không biết đánh nhau nhưng bắt trộm thì đẳng cấp nhất, ngày hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Liễu Thanh là người thẳng thắn, đối với người có bản lĩnh đặc biệt bội phục, lần này Triển Chiêu đã khiến hắn phải nghiêng mình, hắn liền vây lấy Triển Chiêu hỏi, “Tiến sĩ Triển, này đến tột cùng là có huyền cơ gì a? Làm sao anh đoán ra được? Quá thần kỳ a.”
Triển Chiêu cười cười, nói, “Chỉ là vừa khớp thôi, lần này cũng gặp may nữa.”
“Sao lại vừa khớp được a.” Trầm Trọng Nguyên nói, “Nhất định là có huyền cơ.”
Bạch Trì luôn trong tư thế sẵn sàng học hỏi đàn anh, đã sớm mang ghế lại ngoan ngoãn ngồi chờ một bên.
“Nhân tiện chờ đống đồ trên người hắn đi kiểm tra xét nghiệm, với tra thân phận của hắn.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống sô pha, nói, “Công Tôn kiểm tra thi thể cũng phải một lúc nữa mới có kết quả, Miêu Nhi, giải thích một chút đi, thế nào lại đoán ra.”
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nhìn anh một cái —— cậu lại muốn gây sự a?
Bạch Ngọc Đường cười cười, chớp mắt —— sao có thể a, tôi bội phục muốn chết.
Triển Chiêu hung hăng trừng, Bạch Ngọc Đường kéo anh ngồi xuống.
“Trước tiên là nói về hình dáng của người nọ.” Liễu Thanh hỏi, “Vì sao lại đoán trúng a?”
“À… Kỳ thực trình tự không phải là đoán hình dáng trước mà ngược lại, hình dáng, đặc điểm, trang phục các loại, là cuối cùng mới đoán được, đoán đầu tiên là cái khác.”
“Anh kể chi tiết đi.” Bạch Trì nói, “Ban đầu đoán cái gì a? “
“Ừ.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Trước đây tôi cũng nói qua mấy lần rồi, suy đoán này, là thành lập trên cơ sở của các giả thiết có sẵn.”
“Ừm.” Mọi người gật đầu.
“Đầu tiên căn cứ một vài đầu mối, đoán ra yếu tố then chốt nhất của một người, ở đây là, người này rất có thể bị nhân cách phân liệt, hơn nữa độ chính xác là 50%.” Triển Chiêu nói.
“Phải.” Tất cả mọi người gật đầu, lúc dự đoán nhân cách phân liệt bọn họ đều nghe được, biết Triển Chiêu làm sao để suy luận ra, hơn nữa khả năng tuyệt đối là 50%.
“Đã biết hắn nhân cách phân liệt, tôi có thể mơ hồ hình dung ra hình ảnh sơ khai của hắn.” Triển Chiêu nói, “Mỗi một loại bệnh, đều có những đặc điểm nhất định, ví dụ như cảm mạo sẽ hắt xì, nhiệt độ cơ thể tăng … Tâm lý của người bệnh cũng làm nổi bật đặc tính của căn bệnh đó.”
Tất cả mọi người gật đầu, cái này có thể hiểu.
“Chúng ta lại dựa vào những nhân cách phân liệt của người kia mà suy ra.” Triển Chiêu nói, “Mấy nhân cách đó rõ ràng là có phân chia mạnh yếu.”
Mọi người nghe xong suy nghĩ một chút, đều gật đầu.
“Sự hình thành nhân cách phân liệt kỳ thực do rất nhiều nguyên nhân.” Triển Chiêu nói, “Nhưng xét đến cùng, cơ bản đều để tự vệ, người nào cần tự bảo vệ mình a?”
“Người không đủ năng lực, thường bị bắt nạt mà không thể thay đổi được bản thân cũng không thay đổi được hoàn cảnh.” Bạch Trì nói.
Triển Chiêu gật đầu, nói, “Chính xác.”
Triệu Hổ liếc qua, Bạch Trì liền xấu hổ nói, “Cái này rất bình thường a, em lúc còn bé suốt ngày bị người ta khi dễ, bình thường đều ước bản thân mình có thể mạnh lên, ngay cả đêm cũng nằm mơ biến thành siêu nhân a.”
“Đó là một hiện tượng rất bình thường của một con người.” Triển Chiêu nói, “Rất nhiều người bị nhân cách phân liệt, đều vô cùng chán ghét bản thân, sau đó bồi dưỡng ra một con người hoàn toàn mới, người này đương nhiên khác biệt hoàn toàn với người trước kia. Khi đã hình thành xong nhân cách mới, trong cơ thể sẽ tồn tại hai nhân cách, thậm chí là nhiều nhân cách khách nhau, luân phiên thay đổi trong cơ thể mà người đó không thể biết được.”
Mọi người nghe đến đó, đều có chút mờ mịt, bụng thầm nhủ… Nói trắng ra là, trên cơ thể con người thứ có thể suy nghĩ chỉ có đại não, tồn tại tư duy là bởi vì còn có ý thức… Nói cách khác, nếu như tồn tại một cách không ý thức, thì người nọ cũng chỉ còn là một cái xác không hồn.
“Khi anh đã bồi dưỡng ra một nhân cách, tâm tình anh sẽ trở nên yên tâm thoải mái đi không ít.” Triển Chiêu nói, “Ví dụ như bình thường nhu nhược, một ngày nọ bồi dưỡng ra tính cách mạnh mẽ, như vậy cái nhân cách ban đầu kia lại càng nhu nhược thêm, hơn nữa là nhu nhược trong an bình. Mà bình thường vô năng, thì khi bồi dưỡng được một nhân cách vô cùng có khả năng, thì sẽ tiếp tục vô năng trong yên bình.”
Mọi người nghe xong vừa gật đầu vừa có chút cảm khái… bị nhân cách phân liệt, đôi khi cũng là một loại bất đắc dĩ, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có biến thái.
“Người bị phân liệt này có ba loại tính cách, khái quát lại là… Một là cái vốn có, hai là rất có khả năng, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ và ổn trọng, làm việc đâu vào đấy, không để lại bất cứ đầu mối nào. ba là rất tàn nhẫn, hơn nữa vô cùng cố chấp, giống như bị chứng ám ảnh cưỡng chế vậy, chứng này không nhất thiết phải có khả năng, lại không phải là nhu nhược, đại đa số đều là cố chấp.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Căn cứ vào hai điều trên cũng có thể suy ra tính cách rồi, ta cũng có thể tiến hành thêm một bước suy luận nữa.” Triển Chiêu nói tiếp, “Một loạt vụ án xảy ra liên tiếp này, vốn hoàn chỉnh như nhau, nhưng cuối cùng cũng cho ra được một chút manh mối, đặc biệt là sau khi bị chúng ta bức ép quá mức, thì càng có nhiều lỗ hổng, cái chết của Quách Thành bọn họ lần này chính là một minh chứng rõ nhất, có vài chỗ quả là thừa thãi.”
Tất cả mọi người gật đầu, Bạch Trì hỏi, “Vậy… Lúc chúng ta bắt người kia, hắn mắng đồ vô dụng, là đang mắng cái nhân cách ban đầu sao? Thứ cản trở cũng là nó?”
“Không phải.” Triển Chiêu khoát tay áo, “Hẳn là cái nhân cách cố chấp kia mới đúng.”
Tất cả mọi người sửng sốt, có chút khó hiểu, chờ Triển Chiêu giải thích.
“Người vô năng và hay bị khi dễ, thường sẽ sản sinh hai tâm tính phổ biến.” Triển Chiêu nói, “Một là bất lực, một là căm hận.”
Tất cả mọi người gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.
“Bất lực, sẽ bồi dưỡng ra một nhân cách hầu như là toàn năng, hắn có thể giải quyết những việc mà nhân cách ban đầu không thể giải quyết được. Còn căm hận sẽ bồi dưỡng ra một nhân cách hung tàn, hắn có thể không lưu tình đi trả thù những người đã thương tổn qua hắn.” Triển Chiêu nói, “Thế nhưng những nhân cách này có một điểm giống nhau.”
“Điểm gì a?” Mọi người hỏi.
“Bảo hộ nhân cách ban đầu.” Triển Chiêu nói, “Chứng nhân cách phân liệt thường xuất hiện vài loại nhân cách rất phổ biến, như phân liệt ra mạnh mẽ, bảo hộ kẻ yếu đuối ban đầu, tương tự như hành động cầu cứu và giúp đỡ vậy. Nhưng đến một ngày nọ phân liệt ra quá nhiều nhân cách, đến bảy tám loại, hoặc hơn mười hai mươi loại, thì sẽ thực sự thành biến thái, trong thời gian đó, sẽ có cảm giác khủng hoảng vì sản sinh thêm nhân cách, cảm thấy thời gian tồn tại của mình là quá ngắn, liền sinh ra một loại căm hận, một loại dã tâm muốn kéo dài thời gian tồn tại của chính mình, do đó nhân cách nào có dã tâm nhất sẽ vùng lên, đem nhân cách ban đầu vĩnh viễn niêm phong lại, độc chiếm phần thân thể.”
Tất cả mọi người bắt đầu nhớ lại những bộ phim có liên quan đến nhân cách phân liệt.
“Mà trên thực tế, nhân cách phân liệt là sự miêu tả của nhân cách vốn có, sự tồn tại của nhiều nhân cách giống nhau cũng là để phục vụ cho nhân cách ban đầu, nói cách khác, nhân cách ban đầu đối với những nhân cách phân liệt là có ân tình, mà nhân cách phân liệt đối với nhân cách ban đầu là có trách nhiệm. Nếu quay trở lại công kích nhân cách ban đầu, chính là biểu lộ ra hắn vong ân phụ nghĩa cùng vô trách nhiệm, còn việc thể hiện rõ sự ưu tú của mình trong vô vàn nhân cách khác, cùng với việc tàn nhẫn bóp chết nhân cách ban đầu, tất cả chứng mình sự hung tàn của hắn.” Triển Chiêu tổng kết một chút, “Nên mới nói, quá nhiều nhân cách sẽ rất biến thái, kết quả cuối cùng thường là tự mình rối loạn, có thể sẽ vĩnh viễn làm một ác ma.”
“Nói cách khác cái loại biến thái cuồng giết người trên phim ảnh là có thật sao?” Triệu Hổ mở to hai mắt hỏi.
Triển Chiêu cười cười, nói, “Không cần quá lo lắng, phân liệt nhân cách cũng là một kỹ thuật sống, không phải muốn phân liệt là phân liệt, người bình thường sẽ dùng nhân cách bình thường để giải phóng áp lực của chính mình, chỉ có một số rất ít người bị chính nhân cách của mình bức bách phải phân liệt, hơn nữa cũng có nghiên cứu đã chứng minh, bệnh tâm lý cũng như bệnh sinh lý, rất nhiều hiện tượng là do di truyền.”
Mọi người bất đắc dĩ thở dài, bi kịch của bi kịch a, ngay cả thứ này cũng có khả năng di truyền, này cũng coi là hiệu ứng Matthew được đó.
Mathew Effect: hiệu ứng có vẻ nghịch lý “Đã giàu thì càng giàu, đã nghèo thì càng nghèo, đã xấu thì càng xấu …” (The rich get richer and the poor get poore …), do nhà xã hội học Robert K. Merton đưa ra, lấy tên từ Phúc Âm Matthew trong Kinh Thánh.
“Lúc ba loại nhân cách này giết người đã trao đổi rất hỗn loạn.” Triển Chiêu nói, “Cho nên rất khó nắm bắt, nhưng cũng vì thế mà để lại chút đầu mối.”
Tất cả mọi người thấy có lý.
“Thế nhưng trong lần ra tay cuối cùng, đặc biệt là lúc bị phát hiện, án tử có sự thay đổi, ba người bắt đầu thay nhau xuất hiện, phương pháp xử lý cũng trở nên không đồng nhất —— đối với việc gây ra cái chết của Quách Thành bọn họ, nhất quyết chặt đứt mọi đầu mối, có thể chứng minh hung thủ là người sạch sẽ lưu loát, chỉ số thông minh siêu cao đồng thời vô cùng nghiêm cẩn, hắn làm sao giết chết Quách Thành, điểm này chúng ta đến nay vẫn không thể nào biết được, có thể thấy đây là do nhân cách thứ hai làm.” Triển Chiêu nói, “Thế nhưng tập hợp thành ba cổ thi thể, đồng thời gửi bức thư này cho chúng ta, tên này rất ngu xuẩn, ngạo mạn, đương nhiên cũng cực kỳ cố chấp, bởi vậy để lộ ra hắn là nhân cách thứ ba.”
Tất cả mọi người đều biết rõ, bây giờ ngẫm lại một chút, đúng là y chang lời Triển Chiêu nói.
“Từ việc lý giải hai loại nhân cách này, tôi bắt đầu suy đoán tính cách thật của hung thủ kia.” Triển Chiêu nói, “Người này sẽ là, ngược lại với có khả năng, nghiêm cẩn, cố chấp, hung tàn, ngạo mạn.”
Tất cả mọi người sửng sốt, suy nghĩ một chút —— đúng vậy!
“Nói cách khác, hắn vốn là vô năng, chểnh mảng, thiện lương, hiền hoà, tự ti.” Triển Chiêu nói.
“Đúng vậy…” Bạch Trì nói, “Thì ra là suy đoán như thế.”
“Thế nhưng những người có nhân cách thế này cũng không nhất thiết có vẻ ngoài giống nhau a?” Trầm Trọng Nguyên hỏi.
Triển Chiêu gật đầu, Trầm Trọng Nguyên không hổ là Gia Cát, phi thường thông minh, đầu óc linh hoạt, liền tiếp tục, “Quả là thế, thế nhưng có một tiền đề, chính là nhân cách ban đầu hiểu rõ những nhân cách khác đã làm những gì! Đầu tiên, bọn họ đều làm chuyện xấu, mà làm chuyện xấu là vì hắn đã bồi dưỡng ra như thế, lại làm bằng thân thể của hắn, cho nên hắn rất áy náy cũng rất lo lắng, và hắn sợ hãi.”
Mọi người nghe xong, trong lòng đều khẽ động… Thực sự không có gì quá thần kỳ a, chỉ là suy luận mà thôi, từng bước một đều rất đơn giản, là lẽ thường tình cả, chỉ là muốn xâu chuỗi tất cả đồng thời chải chuốt cho rõ ràng, là một quá trình có độ khó siêu cao a!
“Biểu hiện của người tốt phạm chuyện xấu, cái này là thì dễ biết rồi.” Triển Chiêu nói, “Bởi vậy, ta đã nắm giữ ba đặc điểm, có thể suy đoán bề ngoài của hắn.”
“Ba cái nào a?” Triệu Hổ vừa nghe Triển Chiêu giảng một đống lớn, để hắn nghe từng câu hắn còn tiếp thu được, nhưng bắt hắn liên kết lại, thật chẳng khác nào vừa nghe ngoại ngữ xong.
“Thứ nhất là, người bị nhân cách phân liệt, thứ hai là, vốn nhu nhược vô năng, thứ ba là, một người tốt nhưng đang làm chuyện xấu.” Triển Chiêu cười cười, nói, “Có ba tiền đề này, tôi vận dụng kinh nghiệm tâm lý học của mình, cùng với đặc điểm vụ án lần này, liền suy đoán một chút… Mặc dù có khả năng sẽ có phân nửa là không chính xác, nhưng … ít nhất … cũng có một nửa đúng, chỉ cần đầu mối có từ suy đoán tăng thì đầu mối phù hợp với thực tế cũng tăng. Một người nếu có sáu đặc thù, mà chúng ta chỉ đoán sai có ba, thì để nhận ra hắn cũng không khó khăn gì!”
Mọi người nghe xong Triển Chiêu nói, đều bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên là suy luận tuyệt vời.
“Tôi đoán hắn có ria mép, bởi vì hắn là người tốt làm chuyện xấu, tất nhiên sẽ sợ, nên muốn tận lực che giấu hình tượng của chính mình. Hắn bước đi sát vào bên trong, là bởi vì hắn là người thành thật, người thành thật thường bước đi rất có quy củ, lại thường bị người khi dễ nên khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên thích đi sát vào một bên, đặc biệt là đi sát tường. Hắn phạm chuyện xấu, còn thấy cảnh sát phát lệnh truy nã, ngực hoảng loạn dị thường, nên muốn nhanh chóng thoát khỏi, vì thế bước đi sẽ rất nhanh. Không có kinh nghiệm lại thiếu tự tin, nên không biết che giấu chính mình, cái cách cúi đầu ẩn dấu trái lại càng làm cho người khác hoài nghi…” Triển Chiêu nói, “Những thứ khác cũng thế thôi, đều là căn cứ vào ba tiền đề kia mà suy đoán, chỉ cần có đủ sức tưởng tượng, là có thể đoán được càng nhiều. Mà tôi có thể đoán vừa đúng như vậy, chính là vì tiền đề quan trọng nhất đúng —— đó là hắn bị nhân cách phân liệt. Nói cách khác, nếu như hắn không phải bị nhân cách phân liệt, như vậy lần suy đoán này đều sai hết.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Liễu Thanh cảm thán nói, “quá thần kỳ.”
“Tiến sĩ Triển, tôi còn một chút thắc mắc.” Trầm Trọng Nguyên hỏi.
“Phải a.” Bạch Trì gật đầu, “Em cũng có chỗ không hiểu.”
Triển Chiêu cười cười, Trầm Trọng Nguyên cùng Bạch Trì thật thông minh, ở đây người nhiều như vậy, Bạch Ngọc Đường bởi vì ở chung với mình quá lâu, nên đại khái có thể đoán được. Hơn nữa Bạch Ngọc Đường cũng đủ thông minh cùng tư duy để đoán ra, thông thường chút vấn đề này cậu ta chưa tận lực suy nghĩ cũng đã minh bạch tất cả, này thường được quy thành giác quan thứ sáu, giác quan thứ sáu của những người mạnh mẽ đều siêu cao a.
Lạc Thiên, Mã Hán, kể cả Vương Triều Trương Long cùng loại … là người rất logic, có phương pháp nghe hiểu cùng lý giải rất tốt.
Triệu Hổ cùng Liễu Thanh là kiểu người có năng lực tiếp thu khá tốt, thế nhưng trí nhớ cùng tư duy liên hệ tương đối kém, những người này thường nghe là hiểu, nhưng không bao lâu sẽ quên, rất khó vận dụng cho chính mình.
Mà Trầm Trọng Nguyên cùng Bạch Trì lại là người biết một sẽ suy ra ba, bọn họ trật tự rõ ràng, lúc nghe có thể lập tức hỏi ra chỗ nào không hiểu, cái này đủ để chứng minh, bọn họ thật sự đã hiểu.
Triển Chiêu vô thức nhìn sang Bạch Trì … Ngực không khỏi có chút cảm khái, chỉ số thông minh của Bạch Trì là thiên phú, chỉ vì tuổi thơ bất hạnh cùng sự tự ti nên cậu nhóc không thể hiện ra, nhóc ấy nếu từ nhỏ đã có cơ hội để mở rộng, thì sẽ phát triển đến vô hạn, chí ít, cũng sẽ thành công được như mình. Thảo nào Triệu Trinh từng nói —— Trì Trì là một thiên tài bị lãng phí, là một tiểu hài tử chuyên bị khi dễ. Đương nhiên, hắn cũng là một trong số những người góp công khi dễ đó, may mà hiện tại hắn đã phụ trách tiếp nhận, đồng thời chậm rãi bồi dưỡng sự tự tin cho Bạch Trì.
“Hai người có phải muốn hỏi, vì sao tôi đoán ra hắn có một cái túi, hơn nữa… trong túi chính là bom?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng vậy!” Bạch Trì vỗ tay một cái, “Chính là cái này!”
Trầm Trọng Nguyên cũng gật đầu, không khỏi giật mình, bụng nói, Bạch Ngọc Đường có thể cùng Triển Chiêu như hình với bóng quả làm người ta bội phục, Triển Chiêu như vậy, ở cùng với hắn một hồi thôi đã nổi hết tầng da gà này đến tầng da gà khác.
“Cái này kỳ thực không có quan hệ gì với suy luận tâm lý học hết.” Triển Chiêu cười nói, “Mà là…”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại trong túi đột nhiên rung, Triển Chiêu lấy ra vừa nhìn, thì thấy là một tin nhắn, người gửi là —— Triệu Tước.
Triển Chiêu hơi nheo mắt, tâm nói không phải đâu, án tử này cùng Triệu Tước nhất định không có quan hệ!
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn rồi hỏi, “Triệu Tước làm sao vậy? Không phải ông ấy nói trong thời gian này bề bộn nhiều việc, sẽ không có thời gian dính lấy chúng ta sao?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, vừa mở ra nhìn, thì thấy trên màn hình chỉ có vài chữ ngắn ngủi —— Triệu Tước gửi lởi chúc mừng~~.
“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường bị sặc cà phê, Triển Chiêu hung hăng đóng điện thoại lại, cắn răng, “Có bệnh a, ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?!”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
61 chương
22 chương
30 chương
73 chương