S.C.I. Mê Án Tập
Chương 259 : Tân gia
Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dưới sự chỉ dẫn của Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh đi tới những hiện trường còn lại.
Những nơi này đều có một điểm chung duy nhất, đó là —— hẻo lánh, hoang vắng, rất thưa người.
Trên mặt đất còn đọng lại một vũng máu lớn, chứng tỏ hung thủ đã ở đây trực tiếp giết người.
“Các cậu tra xét lâu như vậy, có thấy đầu mối nào không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh đều cúi đầu không nói —— không hề tiến triển. Bất quá cũng không trách được hai người, họ không được phép tham dự điều tra, chỉ có thể lén làm … tư liệu pháp y, ảnh chụp, chứng cứ, đều không được nhìn thấy.
“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, liền hỏi Liễu Thanh, “Báo cáo nói rằng cậu phạm sai lầm làm mất đầu mối… Là đầu mối gì a?”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau, rồi nói, “Trước người của đội hình cảnh tìm được một kẻ tình nghi, đó là một người cung cấp thông tin, chúng tôi rất cần có tin tức nên đã nhờ gã hỗ trợ hỏi thăm đầu mối, nên gã mới tới vùng này để hành động. Vừa vặn người của đội hình cảnh ở đây bố trí cơ sở ngầm thì tưởng gã là hung thủ, liền phái người đi bắt … Gã nếu bị bắt rồi lại thả ra thì rất phiền phức, cho nên bọn tôi đứng ra giúp gã đào tẩu.”
“Nga.” Bạch Trì gật đầu hỏi, “Vậy sau này không giải thích cho rõ ràng sao?”
“Nói.” Trầm Trọng Nguyên nói, “Chỉ là… vì đội hình cảnh bố trí trạm gác ngầm đã rất lâu rồi, nếu như đến cuối cùng chỉ bắt được một người cung cấp thông tin, truyền ra ngoài thật mất mặt a, cho nên bọn họ đổ lỗi cho bọn tôi, tôi cùng Liễu Thanh tham dự điều tra vốn cũng là sai rồi; mặt khác, lại không thể nói ra chuyện của người cung cấp thông tin kia, nên chỉ có thể ngậm bồ hòn.”
“Liễu Thanh cùng người chết là bạn, cậu tuyệt đối không có quan hệ gì a.” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Trầm Trọng Nguyên, “Vì sao cậu cũng tham dự điều tra.”
“Bởi vì cậu ta đem đầu mối điều tra tiết lộ cho tôi.” Liễu Thanh nói.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều gật đầu.
“Thi thể đều đưa đến chỗ Công Tôn rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Trì.
“Vâng.” Bạch Trì gật đầu, “Sáng này em đi làm thủ tục, thi thể lập tức được đưa đến phòng pháp y, Công Tôn cùng Mã Hân kiểm tra suốt đêm.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm liền hỏi Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên, “Hai cậu hay là theo bọn tôi về báo danh luôn đi?”
“Nga, được!” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đều gật đầu, theo Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu về SCI.
Trong phòng làm việc SCI, tất cả mọi người đều có mặt, thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở về, còn dẫn theo hai người đến, ai cũng đoán ra đây chính là Liễu Thanh và Trầm Trọng Nguyên, mọi người đều ra sức quan sát hai người cảnh sát có tiếng hay gây rối này.
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên trước đây luôn làm việc ở Nam Thành phân cục, nơi đó tương đối đơn sơ, hai người bọn họ đi tới toà nhà của tổng cục ngẩng mặt nhìn liền có chút không thích ứng, cảm giác mình hệt như nông dân lên tỉnh.
Vào cảnh cục, thấy toàn bộ đều trang hoàng hiện đại, người trong cảnh cục tuy nhiều, nhưng rất sạch sẽ khí phái, đâu như ở phân cục a, loạn còn hơn cái chợ.
Vào thang máy lên lầu, đi tới phòng làm việc của SCI, Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh liếc liếc mắt, bụng gào thét, thật là khí phái a.
Vào phòng làm việc, chỉ thấy tất cả mọi người đều có mặt, Bạch Ngọc Đường thấy Triệu Hổ cùng Mã Hán cũng trở về, liền nhíu mày, “Không phải nói hai ngươi ngày mai hẵng đến sao.”
Triệu Hổ cùng Mã Hán thầm nghĩ —— còn không phải do sợ hai người bị hại nên đến mật báo a.
“Hổ Tử, cậu sao rồi?” Triển Chiêu hỏi, “Kiểm tra hết chưa?”
“Không có việc gì a.” Triệu Hổ nói, “Toàn thân trên dưới đều kiểm tra hết rồi, bác sĩ nói không có bệnh gì hết, có thể đánh chết cọp nữa là.”
Triển Chiêu gật đầu.
“Đều đến chào hỏi đi, đây là Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh, trước đây ở Nam Thành phân cục, tạm thời điều động đến đây giải quyết án tử, các cậu tự làm quen đi, phối hợp một chút.” Bạch Ngọc Đường nói xong đi tìm một chỗ ngồi xuống.
Hai người có chút mờ mịt, Tương Bình chỉ chỉ một bàn làm việc bên cạnh mình nói, “Ở đây nè.”
Hai người đi qua, Triệu Hổ đẩy đẩy Mã Hán hỏi, “Ai, anh nói xem, không phải theo lời đồn thì rất kiêu ngạo sao? Thế nào lại thành thật như thế a? Nga… Thế nên mới nói gọi mèo không cắn cắn mèo không gọi a!”
Mã Hán liếc mắt khinh thường, “Mèo cái đầu cậu a, cậu xem trên quần Liễu Thanh có nửa dấu giày.”
Triệu Hổ nheo mắt nhìn, ngầm hiểu, “Nga, nguyên lai là đã ăn xong đòn ra oai phủ đầu nha.”
Đang rôm rả nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, Mã Hân thò đầu vào nói, “Đội trưởng, thi thể đã đưa tới.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhanh chóng đi ra ngoài, Lạc Thiên cùng đi để hỗ trợ đưa thi thể vào bên trong phòng pháp y.
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên hiếu kỳ chạy qua tham quan phòng pháp y một chút, đều bị những thiết bị tiên tiến ở đây hù cho sợ, tâm nói tổng cục đãi ngộ cũng quá nhiều rồi, ngay cả pháp y cũng là mỹ nữ, mà căn phòng cũng rất sạch sẽ, ngay cả một chút thối vị cũng không có.
Kỳ thực hai người bọn họ đâu có biết, những thiết bị này đều do Bạch Cẩm Đường “quyên tặng”.
“Công Tôn khoảng sáu giờ đã đến.” Mã Hân nói, “Từ lúc đó chúng tôi đã bắt đầu khám nghiệm tử thi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, vỗ vỗ Mã Hân, “Khổ cực rồi, giờ tìm nơi nào đó ngủ chút đi.”
“Không có việc gì a.” Mã Hân vui tươi hớn hở đi chuẩn bị công tác làm khám nghiệm tử thi.
Triển Chiêu nhìn Mã Hân một hồi, dùng khuỷu tay thúc nhẹ Mã Hán ở đằng sau hỏi, “Mã Hân gần đây tâm tình thật tốt a.”
Mã Hán nhìn trái phải một chút rồi thấp giọng nói, “Ngày đó bồi Dương Dương đi công viên chơi, bị trặc chân, Lạc Thiên cõng con bé về, mẹ tôi bảo Lạc Thiên ở lại ăn cơm… Dương Dương còn gọi mẹ tôi một tiếng bà ngoại.”
“Đã định rồi a?” Triển Chiêu mở to hai mắt.
Mã Hán nhún nhún vai, “Này thì tôi chịu, em gái thì kín tiếng, mẹ cũng chẳng nói gì với tôi.”
“Nga…” Triển Chiêu rất hứng thú vuốt cằm, nhìn Lạc Thiên cách đó không xa, Lạc Thiên không hiểu sao thấy lạnh cả sống lưng.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường nói Tương Bình đem tư liệu về án kiện đi chỉnh lý, mọi người trước khi đêm xuống đều hoàn thành tốt nhiệm vụ chuẩn bị, đợi đến sáng mai, mọi người sẽ họp để phân tích vu án.
Đương nhiên, Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên phải ngay ngắn ngồi trên bàn làm việc viết bản kiểm điểm một vạn chữ… Nghĩ tới nghĩ lui, viết một vạn chữ kiểm điểm chẳng khác nào đem câu nói kia sao thành một vạn lần a!
Tương Bình thấy hai người đang múa bút viết cái gì đó liền chạy qua, vừa nhìn, thì thấy hai người đó lại chống cằm nhìn chằm chằm vào dòng chữ lớn trên tờ giấy, mặt trên viết hai chữ —— “kiểm điểm”.
Hôm nay ở lại trực ban là Vương Triều và Trương Long, vừa nghe hai người kể lại ngọn nguồn sự tình thì mừng rỡ cười ha ha, Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh trái lại làm bộ mặt đau khổ.
Tương Bình hỏi, “Liễu Thanh, nghe nói cậu thấy ngứa mắt với đội trưởng của chúng tôi, thế là thế nào?”
Liễu Thanh nhanh chóng lắc đầu, “Đó là tin vịt thôi.”
Tất cả mọi người khó hiểu.
“Tôi chỉ là không thích những kẻ nhờ quan hệ mà ngoi lên.” Liễu Thanh nói, “Đội trưởng đội hình cảnh ở phân cục vốn là như thế, một kẻ ngu ngốc, án tử đã phá không xong còn hại chết người một nhà… Tôi biết Bạch đội trưởng bối cảnh không đơn giản, cho nên lúc đầu có chút hiểu lầm, về sau thấy những án tử được SCI mọi người xử lý gọn gàng, tôi vẫn chưa thay đổi định kiến… Chỉ đến hôm nay được đánh một trận, tôi đã hoàn toàn nể phục.”
Trầm Trọng Nguyên ở một bên cười xấu xa.
Tương Bình thấy Liễu Thanh này là một người ngay thẳng, cũng không phải không thể nói chuyện cùng như trong lời đồn, suy nghĩ một chút rồi chạy tới mở máy tìm cho bọn họ hai bài kiểm điểm một vạn chữ, đem in ra rồi ném qua, “Chép đi!”
Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên vừa mừng vừa sợ, cầm lấy một xấp giấy hơn mười trang, tâm nói chép cái này … ít nhất … cũng không cần tự nghĩ ra… nguyên một đêm khẳng định có thể làm xong!
Trương Long lấy vài tờ trong tay bọn họ, nói, “Tôi giúp hai người chép một ít.”
“Tôi cũng chép cho.” Vương Triều cùng Tương Bình cũng lấy đi vài tờ, Trầm Trọng Nguyên và Liễu Thanh hai mặt nhìn nhau, cảm động đến mức nước mắt dâng trào —— hảo huynh đệ a!
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu rời khỏi cảnh cục, hai người định vể nhà ăn uống tắm rửa, tiểu sư tử đang ở chỗ Triệu Trinh cũng nên được đón về, hai ngày nay nó cùng Lisbon chơi rất vui vẻ.
Vừa lên xe, Triển Chiêu liền nhận được điện thoại, “Công Tôn gọi a.”
Tiếp điện thoại, Triển Chiêu chợt nghe Công Tôn đọc ột địa chỉ ngay gần cảnh cục, rồi bắt bọn họ lập tức đến đó.
“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi, thế nhưng Công Tôn đã cụp điện thoại.
“Công Tôn hình như rất sốt ruột a.” Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường.
“Hay là đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường chau mày, lái xe chạy tới địa chỉ Công Tôn nói.
Tới rồi vừa nhìn thì thấy trước mặt có một chiếc xe Zeep, là xe của Triệu Trinh và Bạch Trì.
“Anh!” Bạch Trì mở cửa xe, Lisbon cùng tiểu sư tử cũng chạy ra.
Tiểu sư tử vừa thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền vui vẻ chạy tới.
“Seaman!”
“Simba!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng lúc gọi, tiểu sư tử đã chạy tới cọ cọ vào chân hai người.
“Đã nói gọi nó là Seaman rồi mà!” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.
“Seaman không hay a!” Bạch Ngọc Đường nói, “Không bằng gọi Simba.”
“Simba quá phổ thông!” Triển Chiêu nói, “Con sư tử nào cũng thấy tên Simba hết á!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Thế nhưng Seaman quá không phổ thông có ổn hay không a, ai lại gọi là Seaman chứ?”
Hai người lại vì tên của tiểu sư tử mà ầm ĩ, Triển Chiêu ôm tiểu sư tử lên, xoa bóp lỗ tai của nó, hỏi, “Gọi mày là Seaman nha?”
Tiểu sư tử vẫy vẫy lỗ tai nhìn đi chỗ khác, tựa hồ như không hài lòng.
“Gọi Simba thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi, tiểu sư tử như trước vẫy vẫy đuôi hai lần, không lên tiếng.
“Các cậu còn nhàn nhã chơi đùa a.” Lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm, “Nếu tôi sắp chết phải cầu cứu, các cậu sẽ đứng ngay cửa cãi nhau vì tên của tiểu sư tử sao? Chờ các cậu nhớ ra tôi chắc tôi đã tiêu đời rồi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xấu hổ quay sang, chỉ thấy phía sau cổng một toà biệt thự, Công Tôn không biết đã đứng đó từ lúc nào.
“Công Tôn, xảy ra chuyện gì thế?” Bạch Trì hỏi.
“Vào đây.” Công Tôn mang theo mọi người vào cửa chính, chỉ thấy bên trong là một vườn hoa rất lớn, bãi cỏ, cây cối… Không phải quá xa hoa nhưng rất ấm áp, đằng trước có một tòa biệt thự màu trắng.
“Đây là chỗ nào a?” Triển Chiêu hỏi, “Bất động sản đại ca vừa sắm sao?”
“Ừ.” Công Tôn gật đầu, nói, “Ở đây rất gần cảnh cục, lái xe mất hai ba phút, đi bộ cũng chỉ vài phút, hơn nữa phòng ở rất lớn… Tất cả mọi người có thể đến ở.”
“Mọi người?” Triệu Trinh hỏi.
“Lisbon cùng Caesar không phải luôn không có người chiếu cố sao, Lỗ Ban thì vẫn ở trong nhà bá mẫu bọn họ, hơn nữa mọi người muốn tăng ca vân vân đều bất tiện, cho nên Cẩm Đường mới chuẩn bị toà nhà này… Có bốn phòng riêng, đều có toilet bên trong, còn có phòng bếp… ừm, tôi, Cẩm Đường cùng cặp song sinh đều ở lại, giờ còn hai phòng, các cậu có muốn hay không?”
Mọi người liếc nhìn nhau, Triệu Trinh giật giật mắt, “Có chuyện tốt đến mức này?!”
Bạch Trì cười, “Tốt lắm a! Nhiều người càng náo nhiệt a!”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút, “Vậy là phải ở cùng cặp song sinh?”
Triển Chiêu trầm ngâm một lát, hỏi Công Tôn, “Caesar là chỉ Seaman sao?”
Mọi người bất lực nhìn anh, tự nhủ suy nghĩ quả không giống với người bình thường.
“Vào xem đi, đều lắp đặt xong thiết bị rồi.” Công Tôn cười nói.
Đi vào trong phòng khách thì thấy Bạch Cẩm Đường đang đọc báo, cặp song sinh đang xem TV, thấy mọi người đều tới liền hắc hắc nở nụ cười.
Bạch Ngọc Đường mí mắt giật giật, tâm nói cùng cặp song sinh này ở chung thì còn gì là vui vẻ nữa a?! Triển Chiêu cùng Bạch Trì vui tươi hớn hở theo sát Công Tôn đi tham quan gian phòng.
Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Trinh đi tới ngồi xuống cạnh Bạch Cẩm Đường, “Đại ca, sao đột nhiên nghĩ đến chuyện ở chung?”
Bạch Cẩm Đường dụi dụi điếu thuốc nói, “Từ lần trước xảy ra chuyện của Triệu Tước, Công Tôn luôn cảm thấy các cậu ở một mình không an toàn, nhiều người cùng một chỗ có thể phối hợp, gian nhà này là hai ngày trước Triển bá phụ chỉ cho anh biết, chú ấy hình như cũng muốn chúng ta ở chung một chỗ, cho nên đã mua nó.”
“Nga…” Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Trinh đã hiểu rõ.
Lisbon thư thư phục phục nằm xuống tấm thảm trong phòng khách, tiểu sư tử chạy qua cọ cọ với nó một hồi, rồi chạy tới cùng Bạch Cẩm Đường chào hỏi, Bạch Cẩm Đường nhéo nhéo lỗ tai nó, nói, “Đúng là không hề lớn thêm chút nào… thật giống một con mèo, nhưng thịt nhiều quá rồi đấy.”
“Đản Đản, qua đây!” Đại đinh cầm một khối bánh gato dụ dỗ tiểu sư tử, tiểu sư tử thấy liền chạy qua.
“Sao anh lại kêu nó là Đản Đản, gọi Cupid đi!” Tiểu Đinh nghiêm túc nói.
“Nó là công nha! Đương nhiên gọi là Đản Đản!” Đại Đinh trả lời.
Tiểu Đinh nhíu mày, “Anh sao lại thô tục thế a?!”
“Cupid thì khác gì, em so với anh hay hơn chỗ nào đâu!”
Lại đến Đại Đinh Tiểu Đinh ầm ĩ vì tên của tiểu sư tử.
Triệu Trinh ngồi trên sô pha hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vậy rốt cuộc gọi là gì?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai, anh cùng Miêu Nhi đã giở nát một quyển từ điển cũng không nghĩ được cái tên mà cả hai đều thoả mãn.
“Tiểu Bạch!” Lúc này, Triển Chiêu đi tới lan can lầu hai, đang dựa vào lan can nói, “Lắp đặt thiết bị rất tuyệt a, chúng ta ở chỗ này đi!”
Bạch Trì cũng chạy ra nói, “Đúng vậy, ở cùng cho náo nhiệt!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Trinh đương nhiên không có ý kiến.
Vì vậy, mọi người đều trở về thu dọn đồ đạc, dọn dẹp nhà mới, bắt đầu cuộc sống ở chung.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
61 chương
22 chương
30 chương
73 chương