S.C.I. Mê Án Tập

Chương 249 : Hàng hóa thần bí

Lúc này, Lý Hạo chạy lên lễ đài, tuyên bố hội đấu giá bắt đầu. Lúc MC chủ trì hoạt động bán đấu giá, Lý Hạo đi xuống, cùng một người đàn ông trung niên nói mấy câu, cùng nhau rời phòng khách, đi vào thang máy. “Không có hỏi ra đầu mối gì cả.” Triển Chiêu nhìn như có chút tiếc, Bạch Ngọc Đường lại cười cười, đưa tay, móc ra từ trong túi một cái tai nghe, nhét vào tai Triển Chiêu. Triển Chiêu ban đầu còn có chút buồn bực, nhưng rất nhanh, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng người nói, có một giọng quen thuộc, là Lý Hạo. “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có lẽ là tới điều tra vụ án, gần đây tin đồn lan truyền, các người làm việc cẩn thận một chút.” Lý Hạo nói với một người khác. “Tôi biết.” Một giọng khác trả lời, “Gần đây, cô ả kia đến tìm chúng ta phiền phức.” “Đừng để ý ả.” Lý Hạo thản nhiên nói, “Cố gắng đừng tạo mối quan hệ với ả, thứ đó tới tay được là tốt rồi, nghĩ cách vận chuyển ra ngoài.” “Ngày mai sẽ đưa ra.” Một giọng khác trả lời, “Đêm nay chuẩn bị thuyền.” “Ừ.” Lúc này, “Đinh” một tiếng truyền đến, cửa thang máy mở, Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hiển nhiên là lúc anh đi lên đây đã gắn máy nghe trộm trong thang máy. “Đi a.” Triển Chiêu cười. Lúc này, Bạch Ngọc Đường lấy ra điện thoại, nói, “Trương Long và Vương Triều theo tôi cùng đến.” Triển Chiêu nhướn mày, “Bọn họ sợ cậu lái xe mệt đó.” Bạch Ngọc Đường cười cười, gọi cho Trương Long, “Alo, có thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đi ra không? Hơn ba mươi tuổi, đi cùng Lý Hạo, khoảng 1m75 gì đó, hơi có chút béo.” “Hắn mặc quần màu xanh dương, giày damàu đen, tóc mái 3:7, chải kỹ phía sau, mắt hơi có chút hình tam giác, mũi khá lớn, môi màu nhạt, có râu.” Triển Chiêu ở một bên bổ sung. “Thấy.” Trương Long nói, “Hắn lên xe rồi.” “Theo dõi hắn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Người này rất then chốt, theo dõi sát sao hắn, đêm nay hắn có hàng hóa cần đưa lên thuyền, gọi người thay phiên theo dõi, đừng bứt dây động rừng.” “Được.” Trương Long cúp điện thoại, thấy xe người đàn ông kia rời đi, liền lái xe đuổi theo, Trương Long gọi điện thoại, thông báo người điều tra biển số xe và thân phận người đàn ông kia. Lúc này, bán đấu giá đã tới bức tranh Paris, giá khởi đầu cũng không cao, hơn nữa hình như cũng không có ai cảm thấy hứng thú, chính lúc này, chợt nghe có người đấu giá, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe thấy giọng thật quen thuộc, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy cặp song sinh đang đấu giá, còn nháy mắt mấy cái với bọn họ. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, cuối cùng, cặp song sinh cũng không có tốn bao nhiêu tiền đã mua được bức tranh, Triệu Trinh cũng mua hai thứ hữu dụng khi biễu diễn, cùng mọi người, rời khỏi hội bán đấu giá. “Trinh, Triệu Tước tặng một con sư tử con trắng cho anh hai đó.” Bạch Trì có chút hưng phấn mà nói với Triệu Trinh nói, “Rất dễ thương nhé.” “Thật không, sư tử con trắng kiếm khó lắm, chú Triệu Tước xem ra tìm tốn không ít công đâu.” Triệu Trinh vừa nói, vừa mở cửa xe jeep, Lisbon thấy Bạch Trì tới, vô cùng thân thiết dụi dụi cậu. Bạch Trì vỗ vỗ đầu nó, nói, “Lisbon, đưa mày đi gặp sư tử con nhé?” Mọi người về tới cục cảnh sát, trong văn phòng ngoại trừ Tương Bình còn đang tra tài liệu ra, những người khác đều ra ngoài thu xếp, mà Công Tôn và Mã Hân cũng bởi vì thức suốt đêm, trở về nghỉ ngơi. “Có tra được tin tức gì về người hoạ sĩ kia hay không?” Triển Chiêu hỏi Tương Bình. “À, chỉ có một ít ghi chép vụn vặt, không có gì có giá trị, chỉ là nói hắn ở vậy cả đời, bất quá hắn không nổi tiếng chút nào.” Tương Bình nhún nhún vai, “Bức tranh cũng không đáng giá gì.” “Ừ.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói, “Lý Hạo vào lúc này, lại đi bán một bức tranh như vậy, đúng là làm cho người ta nghi ngờ.” “Cậu là nói, hắn là cố ý lấy bức họa này ra bán?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Để khiến cho chúng ta chú ý?” “Ừ…” Triển Chiêu để sát vào nhìn một chút na bức họa, nói, “Lý Hạo hình như biết không ít thứ, không biết hắn đêm nay cần đưa đi là cái gì.” Vừa nói, Triển Chiêu vừa đưa tay ôm lấy sư tử con trên sô pha. Sư tử con sáng sớm vẫn đang gật gù ngủ gật, vừa rồi Dương Dương tới, ôm nó chơi một hồi, sau đó phải đi học. Triển Chiêu ôm sư tử con đi tới trước mặt Lisbon, nói, “Nhìn!” Lisbon híp mắt nhìn chằm chằm sư tử con, sau đó nhẹ nhàng mà kêu gừ gừ hai tiếng. Sư tử con hình như là bị Lisbon dọa sợ hãi, trốn rúc vào nách Triển Chiêu, chỉ lộ ra một cái mông. “Bình thường.” Triệu Trinh nói, “Sư tử con rất sợ sư tử thành niên, trừ phi là cha nó, nếu không thì gặp chẳng khác nào sẽ bị ăn tươi.” Triển Chiêu nhanh chóng ôm chặt sư tử con sang một bên. “Nó tên gọi là gì?” Triệu Trinh hỏi. “À…” Triển Chiêu ngồi vào trên sô pha, đặt nó lên trên đùi, đùa đùa, có chút khó xử nói, “Không nghĩ ra được, muốn lấy một cái tên thú vị một chút.” Bạch Ngọc Đường sữa bột tăng glucose mà sư tử con cần uống, chuẩn bị thành độ ấm mà nó thích ứng, giao cho Triển Chiêu, Triển Chiêu cho sư tử con uống sữa. Bạch Ngọc Đường sờ sờ cái bụng mềm mềm của nó, nói, “Nên lấy một cái tên hay chứ nhỉ.” “Ừ, Lisbon, Lỗ Ban, Lilya…” Bạch Trì ở một bên vuốt cằm nói, “Phải lấy một cái tên đồng bộ một chút mới được a.” “Tính sau đi.” Triển Chiêu bóp bóp tai nó, “Đến lúc đó, lấy ày một cái tên có ý nghĩa, chính mày cũng thích luôn.” Sư tử con hình như biểu thị đồng ý, dụi dụi trên tay Triển Chiêu. Sau đó, mọi người ăn cơm, mấy ngày nay liên tục tác chiến đều mệt muốn chết rồi, mọi người cùng nhau đến phòng nghỉ ngủ bù, chuẩn bị buổi tối hôm nay hành động. Chạng vạng, Bạch Ngọc Đường đứng lên, tinh thần sảng khoái vào toilet rửa mặt chải đầu một chút, điện thoại reo, gọi tới chính là Trương Long, nói đã điều tra rồi, đêm nay có một con tàu hàng nhỏ muốn rời bến, một con tàu hàng đem một đám hàng hóa vận chuyển đến vùng biển quốc tế bỏ neo. Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hỏi hắn, “Có bao nhiêu hàng?” Trương Long trả lời, “Chỉ có một loại thùng đựng hàng cỡ nhỏ.” “Thùng đựng hàng cỡ nhỏ?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Như là buôn lậu thuốc phiện sao?” “Không giống.” Trương Long nói, “Cảm giác là lạ … Sếp, tôi nghĩ bọn chúng giống như lén vận chuyển động vật hoang dã quý hiếm.” “Cái gì?” Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó chịu, suy nghĩ một chút, nói, “Các cậu chuẩn bị mai phục, thông báo cho các hoạt động hàng hải … Chúng ta buổi tối trước khi hàng hóa rời bến, đến tóm cả người lẫn vật.” “Rõ.” Trương Long treo điện thoại, cùng Vương Triều chuẩn bị đi. Bạch Ngọc Đường trở lại văn phòng, làm nóng cà phê, đem những gì Trương Long vừa nói, đều nói lại cho Triển Chiêu. “Động vật hoang dã quý hiếm?” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Ý Trương Long là, trong những cái lồng sắt đó là vật thể sống?” “Có lẽ là thế.” Bạch Ngọc Đường nói. “Sếp.” Triệu Hổ đột nhiên nói, “Các anh đã xem “Công viên kỷ Jura [1] chưa?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời có chút vô lực nhìn, biết cậu ta lại muốn nói cái gì đó nhảm nhí rồi. “Anh nghĩ xem a.” Triệu Hổ nói, “Mấy đoạn video đó không phải giống phim kinh dị sao, vậy có thể là làm ra một công viên kỷ Jura hay không? Đoạn mở đầu phim, một nhân viên công tác bị khủng long chúa kéo vào trong thùng đựng hàng mà.” “Kinh dị?” Triển Chiêu hơi nhíu nhíu mày, hình như là nghĩ tới cái gì. “Nghĩ đến cái gì, Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi. “À…” Triển Chiêu đột nhiên cười cười, nói, “Hay là… Đêm nay chặn cái mớ hàng hóa kia, đúng là then chốt.” Mọi người nhìn nhau, không hiểu rõ ý Triển Chiêu. Qua loa ăn cho xong bữa chiều, mọi người lúc trời còn chưa tối, chạy tới bến tàu bố trí, tất cả chuẩn bị sắp xếp, chỉ còn chờ trời tối. Chờ tới hơn nửa đêm, mãi đến khoảng một giờ sáng, trên bến tàu mới bắt đầu có một ít người đến tụ tập. Có hai chiếc xe đen chạy đến, một nhóm người từ trên xe xuống, trong đó dẫn đầu chính là người đàn ông trung niên trước đó trong hội bán đấu giá gặp qua, chỉ thấy hắn chỉ huy người, dùng cần cẩu đem một thùng đựng hàng cỡ nhỏ, chuyển lên một tàu hàng. Triển Chiêu bọn họ mắt thấy cái thùng chạm xuống sán tàu hàng, cái kia người đàn ông phất phất tay, ý bảo chạy thuyền, Bạch Ngọc Đường nói với chúng cảnh sát đã mai phục từ lâu trong bộ đàm, “Một tên cũng không được để thoát, hành động.” Trong nháy mắt, cảnh sát tuôn ra, bắt hết cả bọn, Lạc Thiên bắt tên khống chế cái cần cẩu, đem thùng đựng hàng, từ trên thuyền chuyển lại về, để trên mặt đất bằng phẳng. Triển Chiêu nhìn gã trung niên, chỉ thấy trên mặt hắn biến sắc, cười cười, hỏi, “Trong thùng giấu cái gì?” Người nọ cau mày, lắc đầu. Bạch Ngọc Đường cho người mở thùng hàng, người nọ nóng nảy, ầm ĩ lên, “Đây là tài sản tư nhân.” Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng, nói, “Hiện tại không phải nữa.” Người nọ trên mặt có chút hoảng loạn, lúc này, điện thoại trên người hắn vang lên. Bạch Ngọc Đường đưa tay, người nọ tâm không cam lòng không muốn, đem điện thoại đặt vào trên tay Bạch Ngọc Đường, chuông điện thoại chỉ reo ba lần, lập tức im bặt, mà số điện thoại, là loại không hiện thị. “Sếp!” Triệu Hổ và Mã Hán ở bên thùng đựng hàng nói, “Mở rồi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đi tới phía trước thùng đựng hàng. Mã Hán chờ, chậm rãi mở thùng đựng hàng. Đèn chiếu cái thùng sáng trưng, tất cả mọi người có chút căng thẳng, Triệu Hổ đứng ở bên người Mã Hán, nói, “Xem kìa, thực sự có chút tình tiết của công viên kỷ Jura đấy thôi?” Mã Hán lườm, mọi người theo ánh đèn nhìn vào bên trong, thấy trong thùng đựng hàng chứa đầy khăn tay, từng lớp từng lớp. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói, “Moi hết khăn tay ra… Hơn nửa đêm mà là vận chuyển khăn tay sao?” Có mấy người cảnh sát đi tới, moi hết đống khăn tay, không bao lâu, liền nghe được có người hét, “Bạch đội trưởng, bên trong có một lồng sắt!” “Lồng sắt?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng khẽ giật, chợt nghe một cảnh sát nói, “Là người! Trong lồng sắt giam giữ người!” “Đưa người đó ra!” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Người sống hay chết?” “Người này bị trói!” Lạc Thiên và Triệu Hổ bọn họ đều qua, ba chân bốn cẳng đem một cái lồng sắt lớn lôi ra. Mọi người vừa nhìn, đều nhịn không được nhíu mày, chỉ thấy trong lồng sắt, một người đàn ông bị trói, đầu của hắn đeo một mặt nạ bằng gỗ, căn bản nhìn không thấy gương mặt, mặt nạ còn có đeo xiềng xích, hình như là sợ người này mở ra, trên người dùng dây thừng to bằng ngón cái và xích trói lại, cố định ở trong lồng, gần như chỉ khẽ động cũng không thể. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhíu mày, người này xem ra có lực sát thương cực cao, lại cần vận chuyển như vậy. “Sếp, người này khí lực rất lớn.” Lạc Thiên đứng ở bên lồng sắt, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, chỉ thấy người đó hình như là đang giãy dụa, dây xích kẽo kẹt kêu lên, “Hiện tại thả ra sợ rằng sẽ có nguy hiểm.” “Bằng không gây mê trước đi?” Triệu Hổ nói, “Sao lại có cảm giống với Hannibal thế nhỉ?” Mã Hán bất đắc dĩ nhìn, “Cậu ít xem phim kinh dị đi có được không?” Triệu Hổ nhỏ giọng nói thầm, “Em đây cũng chỉ là học tập thôi mà.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy điện thoại ra, ấn gọi một dãy số, chỉ chốc lát sau điện thoại chuyển tiếp … Anh bèn nói, “Chúng tôi cứu ra một người từ trong tay Lý Hạo, có điều người này hình như không muốn hợp tác với chúng tôi.” Người đầu kia điện thoại không biết nói một câu gì, Triển Chiêu đem điện thoại đưa cho Lạc Thiên, nói, “Giữ cho người đó nghe.” Lạc Thiên nhận điện thoại, mở lồng sắt, đi tới bên cãnh người nọ, đặt điện thoại đặt ở bên tai người đó. Người đầu kia điện thoại hình như nói cái gì đó, người trong lồng sắt, chậm rãi bình tĩnh xuống, không giãy giụa nữa. Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, nhướn nhướn mày —— Miêu nhi, là ai vậy? Triển Chiêu cười cười, nói, “Chúng ta đều biết.” Nói rồi, đi qua, nói với người trong lồng sắt, “Chúng tôi thả anh ra, anh đừng phản kháng!” Người nọ chậm rãi, gật đầu. Lạc Thiên và Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau, nhận cái kìm, bẻ gãy xích sắt trên thân người đàn ông, Lạc Thiên dùng kìm sắt, bẻ đứt cái khóa trên mặt nạ… Đưa tay, nhẹ nhàng giúp người nọ gỡ mặt nạ xuống. Mọi người nhờ ánh đèn nhìn qua, đều hiểu rõ Triển Chiêu vì sao nói người này bọn họ đều biết. Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, một lúc lâu mới hỏi một câu, “Anh là Từ Thiên?”