S.C.I. Mê Án Tập
Chương 243 : Gia tộc bí mật
Triệu Tước thở phào nhẹ nhõm, lập tức, giơ tay túm Triển Chiêu ném cho Bạch Ngọc Đường, hình như có chút tức giận, nói, “Mang về nhà mà hảo hảo quản thúc đi, cứ không sợ trời không sợ đất như thế, có ngày chết như thế nào cũng không biết!”
Triển Chiêu trừng lớn mắt, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng ngăn cản anh, nhủ thầm Triệu Tước quá mạnh mẽ, Miêu nhi lúc này trực tiếp xù lông.
Công Tôn và Bạch Trì cũng liếc mắt nhìn nhau, lần đầu mới thấy Triệu Tước phát cáu.
Bất quá Triệu Tước hình như còn chưa hết giận, liếc mắt lườm Bạch Ngọc Đường, nói, “Cậu cũng thật là, tính tình một chút cũng không giống lão già nhà cậu, cứ như vậy mà thả nó thế sao, trực tiếp mà khiêng trở về giáo huấn đến khi nghe lời mới thôi chứ, xem cậu nuông chiều nó thế nào kìa.”
Bạch Ngọc Đường cũng mở to hai mắt, có chút khó hiểu hỏi, “Thế nào mà giáo huấn?”
Triển Chiêu quay đầu lại liếc mắt trừng —— cậu còn hùa theo ông ta?!
Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi có chút kinh ngạc, tự mình tỉnh lại một chút, hình như đúng là có chút ý niệm như vậy.
Triệu Tước bĩu môi, nói, “Tỏ vẻ cái gì, khiêng trở về rồi “làm” như thế nào thì cứ “làm” như thế chứ sao, cậu lại không có biện pháp khiến nó chịu thua a?! Làm đến tận hừng đông xem nó có mềm nhũn ra không! Cứ làm liên tục ba ngày ba đêm, hai người các cậu đừng có mà nói với tôi là chưa từng làm thế nha.”
…
Mọi người trầm mặc.
…
Một lát sau.
Công Tôn xoay mặt muốn tìm một cái cửa sổ mà ngắm phong cảnh bên ngoài, thế nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy, mới nhớ ra đây là tầng hầm ngầm.
Lạc Thiên nghĩ cái rương đã xong rồi chính mình bằng không cứ ra bên ngoài chờ đi?
Bạch Trì ngây ngô hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm cái gì?”
Bạch Ngọc Đường mặt đỏ ửng, ho khan một tiếng, mắt nhìn Triển Chiêu, giật nảy người ý thức được… Thôi xong, thời khắc con mèo này dựng thẳng lông ghê gớm nhất đã tới.
Chỉ thấy Triển Chiêu trên mặt đổi màu liên tục, cắn răng trừng Triệu Tước.
Triệu Tước cảm thấy dáng vẻ Triển Chiêu thật khả ái, nhìn anh cười.
Triển Chiêu trừng ông ta một lát, đột nhiên cũng nở nụ cười, Triệu Tước có chút cảnh giác nhìn Triển Chiêu, con mèo nhỏ sẽ phản kích.
Quả nhiên, chỉ thấy Triển Chiêu nghiến răng kẹt kẹt hai tiếng, cười tủm tỉm nói với Triệu Tước nói, “Ba tôi cho tôi xem giám định huyết thống rồi.”
Triệu Tước sửng sốt, mở to hai mắt nhìn hỏi, “Cái gì giám định huyết thống cơ?”
“Tôi và ông ấy.” Triển Chiêu trả lời, “Ông ấy còn nói tôi với ông một chút quan hệ cũng không có, nói tôi đừng phản ứng với ông.”
“Hắn thật sự nói như vậy?” Triệu Tước lửa đã bùng lên trong mắt thấy, tốn hơi thừa lời mắng to, “Hắn nói láo!”
Triển Chiêu thấy Triệu Tước phát hỏa, tâm tình hả hê một chút, nói tiếp, “Còn có a, ông ấy còn nói với tôi…”
“Hắn nói với cậu cái gì?” Triệu Tước phẫn nộ trừng mắt.
“À…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Không thể nói cho ông, tôi sợ ông không chịu được đả kích.”
“Hắn nói cái gì?” Triệu Tước bước lên một bước, hỏi Triển Chiêu, Triển Chiêu thấy đúng thời cơ, nắm một nhúm tóc của Triệu Tước kéo một cái…
“Á.” Triệu Tước đau đến kêu lớn lên.
“Ha… Không phải giả à?” Triển Chiêu vẻ mặt vô tội nói, “Ba tôi nói với tôi ông là người hói đầu.”
“Cái con khỉ!” Triệu Tước xoa da đầu giơ chân mắng người, “Cậu là cố ý, không có phép tắc, tôi ngày hôm nay không hảo hảo giáo huấn cậu không được!”
Đang nói, Triệu Tước xông lên đánh người, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng tiến lên ngăn cản Triển Chiêu, Triệu Tước khí lực không nhỏ, con mèo này mà bị đánh anh rất đau lòng, chỉ có thể ngăn cản, Lạc Thiên Bạch Trì cũng bắt đầu khuyên can, Công Tôn lấy ngón giữa đẩy kính mắt, chăm chú xem kịch.
Triển Chiêu cảm thấy đã huề nhau, tâm tình tốt lên, hơn nữa thấy Triệu Tước tức giận, tâm tình đã rất tốt rồi. Triệu Tước càng nghĩ càng tức giận, không đánh được Triển Chiêu, liền hung hăng đạp Bạch Ngọc Đường một cước, Triển Chiêu lập tức nóng nảy, nói, “Cậu ấy không trêu chọc ông nha.”
“Cậu ta họ Bạch!” Triệu Tước cơn tức dâng tràn, “Tôi thích đánh đuổi họ Bạch đấy!”
“Tiểu Bạch, tránh ra!” Triển Chiêu xắn tay áo, “Tôi muốn đánh nhau với lão ta.”
Tất cả mọi người kinh ngạc, lần đầu mới nghe thấy Triển Chiêu từ trước đến nay động khẩu không động thủ muốn đánh nhau với người khác.
“Tôi hôm nay không cho cậu ăn đập không được!” Triệu Tước cũng hăng hái, Lạc Thiên và Bạch Trì mắt thấy ngăn cản không được, Bạch Ngọc Đường nổi giận, rống lên một tiếng, “Đủ rồi, còn ầm ĩ nữa thì úp mặt vào tường cho tôi!”
Triển Chiêu và Triệu Tước đều dừng lại, có chút bất mãn liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhụt chí, chỉ chỉ cái quan tài trên bàn, hỏi, “Rồi có làm chính sự hay không đây?”
Tất cả mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Lạc Thiên nhỏ giọng nói với Bạch Trì, “Không hổ là tổng đội trưởng SCI oai phong a.”
Bạch Trì gật đầu a gật đầu, “Vâng.”
Triệu Tước bất mãn nhỏ giọng nói thầm một câu, “Giống y như lão tử, tức chết người đi được.”
Tất cả mọi người nhìn nhau… Câu lão tử này, là Triệu Tước tức giận hồ đồ mà tự nhận, hay là nói Triển Khải Thiên ba Triển Chiêu đây?
Một trận phong ba qua, mọi người lại nhớ tới cái quan tài phía trước, Bạch Ngọc Đường gọi tất cả mọi người đi tới sau lưng cái quan tài, Lạc Thiên cầm cái nắp sắt qua, che chắn phía trước mọi người, sau đó tìm tới một cây gậy bi-a, đứng ở chỗ rất xa, từ trực diện, cẩn thận cực kỳ phóng cái gậy qua, phóng một cái… Rắc một tiếng, nắp quan tài tượng đồng hình người bị đẩy một cái, tự động văng ra.
Mà ngay khi nắp bật ra trong nháy mắt, đột nhiên nghe thấy “Soạt” một tiếng, ba cái châm thép, từ trong quan tài bắn ra, hình như là trong nắp quan tài bố trí một cơ quan nào đó.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng liếc mắt nhìn anh.
Triển Chiêu nhướn nhướn mày —— nhìn cái gì?
Bạch Ngọc Đường có chút vô lực, dùng ánh mắt liếc Triệu Tước—— vừa rồi nhờ có ông ta cứu cậu.
Triển Chiêu nhìn nơi khác —— cậu không phải cũng kéo tôi sao.
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười —— tôi có thể kéo cậu lúc này, không nhất thiết cũng có thể kéo cậu lần nữa, Triệu Tước thật ra muốn cậu nhớ kỹ sau này gặp phải loại tình huống này thì phải cẩn thận.
Triển Chiêu bĩu môi, không nói lời nào, vốn cũng có một chút áy náy, nghĩ mình vừa rồi còn kéo tóc Triệu Tước, hình như có chút không nên, thế nhưng mới nghĩ tới đây, chỉ thấy Triệu Tước đưa tay qua, nhéo một cái trên cánh tay anh.
“Á…” Triển Chiêu đau đến kêu lên, vén tay áo lên nhìn cánh tay, bị nhéo thành một cục luôn.
Triệu Tước nhướn nhướn mày, đi lên phía trước nhìn cái gì đó trong quan tài, Triển Chiêu tốn hơi thừa lời —— người này, quả nhiên không nên thông cảm với ông ta!
…
Đi tới phía trước quan tài, vừa nhìn vào trong, tất cả mọi người có chút giật mình, trong quan tài này, hoàn toàn không có xác ướp như mọi người tưởng tượng, hay là thi thể tre con các loại gì đó… Trống trơn, chỉ có một cái mặt nạ bảo hộ bằng kim loại.
Bạch Ngọc Đường đưa tay, lấy cái mặt nạ ra, cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, nhìn quen nha —— chính là cái mặt nạ hút máu mà Bao cục bọn họ lần tụ họp kia mang đến ình xem, vốn là cái mà con ma cà rồng Từ Thiên tiêu diệt đeo,… Chỉ là cái này tinh xảo hơn, mặt trên có chạm khắc hoa văn phức tập, bộ khung cũng tương đối nhỏ, thoạt nhìn, như là cho trẻ con đeo.
“Hắn nói hắn tự tay mai táng vinh quang của mình?” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Đây là cái gọi là vinh quang sao? Không phải con gái hắn chứ?”
Triệu Tước nhìn chằm chằm trong quan tài một lúc lâu, mới nói, “Như vậy, vị tiểu thư này, có khả năng là người duy nhất sống sót trong gia tộc.”
“Trong quan tài không có cái gì khác sao?” Bạch Trì hỏi.
Mọi người tìm tìm trong quan tài, ngoại trừ phía trong quan tài có vài vết tích lồi lõm, cảm giác như là thủ công khắc ra, những cái khác không thấy được gì, cũng không tìm được bất luận dấu vết gì có giá trị.
Công Tôn nhìn Triệu Tước, “Tôi có thể đưa cái này về cục cảnh sát không? Có vài chỗ cần phân tích một chút.”
“Xin cứ tự nhiên.” Triệu Tước nhún nhún vai.
“Còn gì không?” Triển Chiêu hỏi, “Thi thể Công tước, còn có thi thể những người khác của gia tộc đâu?”
Triệu Tước lắc đầu, nói, “Đều bị chết cháy, không chừa lại một ai… Nếu như có thể sống, phỏng chừng chính là đứa bé gái này thôi.”
“Hai vụ án cách nhau trên trăm năm, đều xuất hiện loại mặt nạ và gia huy này.” Bạch Ngọc Đường có chút nghĩ không được, “Lúc đó đến tột cùng có liên hệ gì đây?”
“Những thi thể này, tôi cũng muốn mang về.” Công Tôn nói, “Ông nếu không ngại, tôi định tìm người của khoa giám định đến phòng thí nghiệm này thu chứng.”
“Tôi không ngại.” Triệu Tước nhún nhún vai.
Sau đó, mọi người rời cái tầng hầm ngầm âm trầm đáng sợ, trở lại phòng khách, lúc này, sắc trời đã đã khuya.
Công Tôn nói, “Gian phòng bịt kín đã lâu hơn nữa thi thể nhiều, các cậu đều vào trong phòng tắm, tắm rửa kỹ càng, dùng cồn lau tay miệng mũi, tốt nhất là dùng chút dịch tiêu độc.”
“Chủ ý không sai, trong phòng ngủ các cậu có phòng tắm, có thể tắm rửa.” Triệu Tước cười nói, “Quần áo thay ra có thể đưa cho quản gia giặt, sáng mai phỏng chừng sẽ khô, tôi cũng đi đây.” Nói xong, xoay người đi.
Mọi người bất đắc dĩ, đi tắm thay quần áo, người quản gia xứng đáng với chức vụ kia quả nhiên khả năng vô cùng lớn, chuẩn bị y phục giản đơn sạch sẽ lại rất rộng ọi người, mọi người thu thập một chút, ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách dưới lầu, chỉ thấy Triệu Tước mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình màu trắng, đang gác chân đọc báo.
Đi xuống lầu, Triển Chiêu ngồi vào sô pha, sư tử con màu trắng đã chờ anh thật lâu, thoáng cái đã phóng tới trên đùi anh, dụi dụi.
Triển Chiêu đưa tay, xốc chân sau con sư tử ra nhìn, nhủ thầm —— Ha, ra là sư tử dực khi còn bé cấu tạo là thế này a.
Triệu Tước bị hành động của anh chọc cười, lúc này, SCI những người khác cũng đều chạy đến, xuống tầng hầm ngầm, tránh không được đều bị dọa cho càng hoảng sợ.
Thấy hoàn cảnh lộn xộn, Triệu Tước nói với Triển Chiêu, “Gian phòng Lầu hai đèn rất sáng, có xích đu và lò sưởi, tôi thích ở chỗ đó đọc sách.
Triển Chiêu gật đầu, cầm quyển sách kia, ôm sư tử con, cùng Triệu Tước lên lầu.
Dưới lầu tất cả đều theo chỉ huy của Công Tôn, Bạch Ngọc Đường không yên tâm Triển Chiêu ở cùng Triệu Tước, cũng đi theo.
Triệu Tước chỉ là đưa Triển Chiêu đến bên lò sưởi âm tường, cho anh ngồi xuống xích đu, phủ lên đầu gối anh một tấm thảm lông cừu nhỏ, đặt sư tử con trên thảm. Sau đó quản gia đưa tới một đĩa chocolate và một ít quả phỉ cho Triển Chiêu, còn có hai ly hồng trà, rồi cùng Triệu Tước, đi ra.
Bạch Ngọc Đường ở cạnh cửa sổ thủy tinh cận sàn bưng trà, nhìn bên ngoài xuất thần, Triển Chiêu thì lẳng lặng, đọc sách.
Sách là tiếng Đức nguyên văn, nhưng đối vớiTriển Chiêu mà nói không khó khăn, chỉ là nội dung trong đó, nhiều lần khiến Triển Chiêu nhíu mày.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Bạch Ngọc Đường thấy bên ngoài sân đèn xe cảnh sát loang loáng, Triệu Hổ bọn họ không ngừng đem vật chứng thu thập được lên xe, những dáng người bận rộn, thường thường lại đùa một chút giỡn mấy hồi… Không hiểu sao lại có chút yên bình.
Triển Chiêu đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên… Cảm giác được Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đặt cái chén lên trên bàn… Bầu không khí, hình như so với vừa rồi có chút không giống.
Triển Chiêu ngẩng đầu, thì thấy Bạch Ngọc Đường tựa ở cạnh cửa thủy tinh, mắt gắt gao nhìn chằm chằm một nơi nào đó ngoài cửa sổ, cứ như vậy, như là con chim ưng phát hiện con mồi.
Loại ánh mắt này của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vốn tự nhiên rất quen thuộc, đây là tư thế khi cậu ấy phát hiện nguy hiểm… Theo ánh nhìn của Ngọc Đường vọng ra bên ngoài, thấy trong màn đêm cách đó không xa… Chỗ lùm cây khá thấp bên cái bồn hoa hơi nghiêng, hình như có bóng người chợt lóe.
Bạch Ngọc Đường một bước xa vọt đến bên kia Triển Chiêu, nấp vào phía sau bức tường bên cạnh cửa thủy tinh, nhẹ nhàng mà làm một động tác “đừng lên tiếng” với Triển Chiêu đang hiếu kỳ, nói, “Miêu nhi, đừng cử động, tiếp tục đọc sách.”
Triển Chiêu gật đầu, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mở khoá cái cửa thủy tinh, chậm rãi, đẩy ra một kẽ hở, lại chuyển qua một bên… Đột nhiên, liền xông ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
61 chương
22 chương
30 chương
73 chương