S.C.I. Mê Án Tập

Chương 204 : Trời sinh người xấu

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Sao cậu biết hắn nói dối?”. “Lưu Phương này ngoài mặt rất bình tĩnh.” Triển Chiêu mỉm cười, “Bất quá hắn cho tôi một cảm giác, rằng hắn đang nỗ lực khống chế tâm tình gì đó.”. “Tâm tình?” Mọi người hiếu kỳ nhìn Triển Chiêu.. “Hắn đặt mèo ở trên đùi, liên tục xoa lông nó … Là vì loại tiếp xúc với thứ mềm mại này sẽ làm cho con người bình tĩnh lại. Bất quá… động tác hút thuốc đã làm bại lộ tâm tư của hắn.”. “Tâm tư gì?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.. “Phẫn nộ.” Triển Chiêu thấp giọng nói.. “Phẫn nộ?” Lạc Thiên suy nghĩ một chút, “Lưu Phương bắt đầu hút thuốc khi cậu nhắc tới việc Ngô Tiễn Lương thiếu chút nữa thì đè chết Hứa Trung… Hắn tức giận cái gì?”. “Có lẽ là khinh bỉ cách thức giết người này?” Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai mở cửa xe, “Cũng có thể là, bởi vì Hứa Trung đã thoát chết.”. “Xem ra chúng ta nên về hỏi lại Hứa Trung một lần nữa.” Triển Chiêu thắt dây an toàn.. “Hứa Trung đã chính thức nhận tội, hiện đang giam giữ chờ xét xử, bắt cóc cùng giết người có chủ ý…” Bạch Trì lắc đầu, “Tuy rằng đứa trẻ kia không có việc gì, Hứa Trung sẽ không đến mức phải tử hình, thế nhưng em nghĩ án phạt cũng không nhẹ đâu.”. “Không sai.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Ít nhất là hai ba mươi năm.”. “Trừ phi…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Hắn là bị xui khiến, phía sau còn có kẻ chủ mưu, hắn chỉ là bị lợi dụng.” “Nếu như thế án phạt lại rất nhẹ.” Bạch Trì cũng gật đầu, “Hắn dù sao cũng đã lớn tuổi.” Đang trò chuyện thì điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên, là Trương Kiến Khải gọi tới, nói ông ta đi đón Trương Hoa, thế nhưng Trương Hoa vừa nghe thấy phải gặp cảnh sát liền la hét không chịu, Trương Kiến Khải xin Bạch Ngọc Đường cho ông ta một đêm để khuyên nhủ con trai, sáng mai nhất định sẽ mang theo anh ta đến cảnh cục. Bạch Ngọc Đường tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng bó tay, không thể làm gì khác hơn là đồng ý,. “Xem ra nên trở lại thẩm vấn Hứa Trung thôi.” Bạch Ngọc Đường quay xe chuẩn bị quay về cảnh cục, điện thoại lại rung lên. Triển Chiêu giúp anh xem qua, vừa nhìn liền sửng sốt, “Tiểu Bạch, mẹ cậu gọi a.”. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đúng rồi, tôi đã lâu không về nhà, chắc là muốn gọi chúng ta về ăn cơm.”. “Ừ, chắc vậy.” Triển Chiêu tiếp được điện thoại.”Con chào dì … À, Ngọc Đường đang lái xe… Vâng?” Bạch gia ma ma không biết nói gì, làm Triển Chiêu bối rối nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng thấy rất buồn bực, Triển Chiêu chỉ có thể “Vâng” một tiếng, rồi cúp điện thoại.. “Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường trông thấy vẻ mặt anh không được tự nhiên liền hỏi.. “Mẹ cậu nói muốn anh hai về nhà ăn cơm… Mang theo Công Tôn về.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Bà ấy nói, cũng đã kết hôn rồi, sao lại không dẫn về nhà ăn một bữa cơm, cũng để ẹ gặp mặt.”. Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn Triển Chiêu, “Không phải chứ?!”. “Làm sao bây giờ?” Triển Chiêu bối rối, “Bà ấy cũng bắt chúng ta về.”. “Gì?” Bạch Ngọc Đường há to miệng liên tục lắc đầu, “Tôi không muốn, về gì chứ, xấu hổ chết!” “Đúng nga.” Bạch Trì ở phía sau cũng lên tiếng.. Triển Chiêu quay đầu lại liếc Bạch Trì, “Trì Trì, hay là em về đi.”. “Em không về đâu.” Bạch Trì lắc đầu ngay lập tức.. “Trời ạ, ba ba của cậu đã bao lâu không ăn cơm cùng anh hai rồi?” Triển Chiêu càng nghĩ càng sợ, “Hai người bọn họ có khi nào sẽ động tay động chân không?” Lạc Thiên ở một bên nghe ngóng, suy nghĩ một chút rồi góp ý, “Hay là mang theo Dương Dương tới, có trẻ con trong nhà, người lớn sẽ kiềm chế lại.” “Đúng nga!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau rồi liên tục gật đầu, “Nói cũng đúng.”. Bạch Trì ở một bên nháy mắt mấy cái, “Cái kia, mang theo một đứa trẻ về… có khi càng thêm kích thích bọn họ nha” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— này cũng đúng.. “Còn có.” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, “Mẹ cậu nói, ba ba của cậu bà ấy đã xử lý yên ổn, việc của hai chúng ta là mời anh hai cùng Công Tôn đến, nếu như mời không được hai ta nhất định sẽ tiêu đời.”. Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đưa đám nhìn Triển Chiêu, “Làm sao bây giờ?!”. Triển Chiêu quay đầu lại liếc Bạch Trì, “Trì Trì, em tối này có nấu cơm không? Cho anh ăn ké nha?”. Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt trừng Triển Chiêu, “Mèo thối, không có nghĩa khí, nói cho cậu biết, cậu chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn theo tôi về nhà tiếp bọn họ!” Triển Chiêu vuốt cằm nghĩ a nghĩ, “Hay là mang Lisbon theo? Có thể làm dời lực chú ý…” Cuối cùng cũng về tới cảnh tục, những ai đi điều tra ở trường sư phạm cũng đã trở về, bởi vì lấy được rất nhiều đầu mối, nên một đám người đang vây quanh chiếc bàn sắp xếp dữ kiện.. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa vào thì thấy Bạch Cẩm Đường đang ở bên trong nói chuyện phiếm với Triệu Trinh, hai người liếc nhau nhau rồi nhìn sang Bạch Trì. Bạch Trì đi qua vẫy vẫy Triệu Trinh, gọi anh ra phía sau, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi vào. “Làm sao vậy?” Bạch Cẩm Đường thấy hai người biểu tình bối rối thì vô cùng buồn bực. “À…” Bạch Ngọc Đường liếc liếc Triển Chiêu, ý là—— Miêu Nhi, cậu nói!. Triển Chiêu quay mặt đi chỗ khác —— tôi cái gì cũng không biết!. Bạch Cẩm Đường thấy hai con người trước mắt cứ mắt đi mày lại thật thú vị, liền tựa lưng vào sô pha đánh mắt liếc Ngọc Đường, “Sao thế? Có gì thì nói.” “Khụ khụ, mẹ muốn anh dẫn Công Tôn về ăn cơm.” Bạch Ngọc Đường một hơi nói ra. Triển Chiêu vẻ mặt bội phục nhìn sang —— thật nhanh gọn! Bạch Ngọc Đường lườm lại —— đỡ phiền phức. Hai người liếc Cẩm Đường, thì thấy y sau khi sửng sốt ít lâu cũng không có biểu tình gì đặc biệt, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi góp ý, “Hay là nói với bọn họ anh có việc đột xuất phải đi công tác… Lấy cớ né đi.” Bạch Cẩm Đường nhăn nhăn mày, “Không cần, cứ về thôi.” Nói rồi, đứng dậy ra về. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nghi hoặc ——dứt khoát vậy sao?!. Sau đó, hai người cũng vứt việc này qua sau đầu, nói Triệu Hổ đưa Hứa Trung đến đây rồi cùng đi vào phòng thẩm vấn. Hứa Trung sa sút đi nhiều, đang ngồi ngốc lăng trong phòng thẩm vấn, đầu cúi gằm. “Hứa Trung.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống trước mặt Hứa Trung, Triển Chiêu cũng ngồi ở một bên. Hứa Trung ngẩng đầu nhìn qua hai người, nói, “Hai vị cảnh sát, cái gì cần nói tôi đều đã nói rồi… Các cậu, còn muốn hỏi tôi gì nữa?” Bạch Ngọc Đường gật đầu hỏi, “Hứa Trung… Cái người thiếu chút nữa đè chết anh kia, anh có nhìn rõ mặt không?” Sắc mặt Hứa Trung trong nháy mắt trở nên trắng bạch, Triển Chiêu mỉm cười, xem ra hắn có thấy. “Không… Không thấy rõ ràng lắm.” Hứa Trung lắp bắp, “Cái kia… nhanh quá.” “Thật không?” Bạch Ngọc Đường lấy ra một tấm ảnh chụp Ngô Tiễn Lương đưa qua cho Hứa Trung, “Như vậy nếu cho xem ảnh chụp, có nhận ra được không?” Hứa Trung nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, “Không, không nhận ra.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đưa những ảnh chụp lấy từ hiệu trưởng Trương đưa cho hắn nhìn, rồi chỉ vào Ngô Tiễn Lương, “Tấm này thì sao? Không phải cả bạn cùng phòng cũng quên chứ?”. Hứa Trung xấu hổ chần chờ một chút, “Nga… Lúc đó còn trẻ.”. “Mấy người này thì sao?” Bạch Ngọc Đường đưa tấm hình chụp nguyên phòng bọn họ đưa ra, “Anh có biết họ không? Những người này? Đều là bạn cùng phòng với anh.”. Biểu tình của Hứa Trung trở nên rất vi diệu, trầm mặc một lúc lâu mới lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ… Khi đó ai cũng còn trẻ, mà từ sau khi tốt nghiệp chúng tôi chưa từng lui tới.”. Triển Chiêu nhíu mày, “Ngoại trừ Lưu Phương cùng Trần Kiến Tiên, những người khác đều đã chết, anh có biết hay không? Anh nghĩ sự việc vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi sao?”. Hứa Trung nuốt nước bọt, nhưng vẫn như cũ lắc đầu, thấp giọng nói, “Tôi không biết.”. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, biểu tình này của Hứa Trung, trong miệng nói không biết, nhưng biểu hiện của hắn rõ ràng là biết, biết rất rõ là đằng khác.. “Chúng tôi vừa đi tìm Lưu Phương.” Bạch Ngọc Đường tiếp lời, “Anh ta nói bình thường các anh vẫn luôn khi dễ Trần Kiến Tiên, cũng là các anh làm hắn bị bỏng nặng, có đúng không?”. Hứa Trung nhíu nhíu mày, do dự một hồi mới gật đầu, sau đó trầm mặc thật lâu rồi lên tiếng, “Chúng tôi đều là kẻ khốn nạn, nên mới bị báo ứng.”. “Anh đang làm việc yên ổn, vì sao lại muốn đi bắt cóc?” Triển Chiêu hỏi, “Là ai gợi ý cho anh?” Hứa Trung ngẩng đầu lên sửng sốt nhìn Triển Chiêu, “Không, tự tôi nghĩ ra.” “Anh chưa từng có tiền án.” Bạch Ngọc Đường nói, “Thế nhưng lần bắt cóc này được chuẩn bị rất cẩn thận, từ chọn đối tượng, đến cách thức đòi tiền đều rất chuyên nghiệp, là có người chỉ cho anh đúng không?” “Không biết.” Hứa Trung kích động đứng bật dậy, “Tôi không biết, các cậu còn muốn hỏi bao lâu, tôi là kẻ bắt cóc, tôi thiếu chút nữa giết người, các cậu cứ xử tôi chết được rồi, cứ hỏi đông hỏi tây làm gì, chết cũng được ở tù cũng được, tôi có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.” “Ngồi xuống.” Bạch Ngọc Đường đối với kẻ đột nhiên đứng dậy gào thét kia lạnh lùng nói một câu. Hứa Trung ngồi xuống nhẹ giọng nói, “Chúng tôi năm đó hay khi dễ Trần Kiến Tiên, cũng không nghĩ tới lại có vụ hỏa hoạn này, mọi chuyện sau đó trở nên ầm ĩ, đúng ra chúng tôi phải ngồi tù, thế nhưng Kiến Tiên không hề tố giác chúng tôi, giúp chúng tôi thoát được một kiếp, chúng tôi rất cảm kích cậu ấy… Việc này đã qua lâu rồi, hiện tại chúng tôi không còn liên lạc được với cậu ấy, các cậu còn muốn tôi phải thế nào nữa?”. Triển Chiêu thích thú vuốt cằm quan sát Hứa Trung, tựa hồ đã phát hiện ra một điều gì rất thú vị.. Đúng lúc đó, Tương Bình gõ cửa đi vào, gật đầu với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Đội trưởng, tiến sỹ Triển.”. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau rồi cùng ra ngoài, đóng cửa lại. “Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.. “Tôi vừa mở máy tính của Hứa Trung, đăng nhập vào hòm thư cùng QQ của hắn, phát hiện một số thứ rất thú vị, các cậu nhìn một chút đi.” Tương Bình vừa nói, vừa dẫn hai người vào phòng làm việc, “Người này có tham gia vào một diễn đàn khá đặc biệt”. “Diễn đàn?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị, “Cái kiểu tụ tập nói chuyện phiếm sao?”. “Đúng.” Tương Bình gật đầu, “Diễn đàn đó tên là, Trời Sinh Người Xấu.”. “Trời Sinh Người Xấu?” Triển Chiêu hơi nhíu mày.. “Phải, trong thông cáo của diễn đàn có một đoạn rất thú vị, viết là, “có những người trời sinh đã là người xấu …” “Không thể giải thích được.” Triển Chiêu không đợi Tương Bình nói xong, đã tiếp lời, “Tựa như có người thấy thú nhỏ bị thương ven đường sẽ nhặt về nuôi, cũng có người sẽ nhặt đá ném cho nó chết hẳn. Có người thấy người khác khổ sở thì cảm thông, cũng có người nhìn thấy sẽ rất vui sướng. Trên đời này có người tốt cũng có người xấu, thế nhưng, bản chất tốt mà làm điều xấu, thì vẫn là người tốt, còn bản chất xấu mà làm chuyện tốt, thì vẫn là người xấu mà thôi … Bởi vì con người từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi, có những người, trời sinh là người xấu.” Tương Bình giật mình nhìn Triển Chiêu, “Một chữ cũng không sai, sao cậu biết hay vậy?”. Triển Chiêu cau mày, khe khẽ thở dài, “Đây là lời tự bạch của gã hung thủ trong 《 người bị hại tiếp theo 》, Tội Phạm Thứ Mười Một.” Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, “Kiều Vĩ Minh viết sao?”