S.C.I. Mê Án Tập
Chương 117 : Từ phương xa
Xe của Bạch Ngọc Đường lao xuống bãi đỗ, sau tiếng “két” phanh, tạo thành một đường cong trên mặt đất thì chuẩn xác dừng lại trước cột trụ. Cửa xe mở ra, Bạch Ngọc Đường xuất hiện, giơ súng nhằm vào kẻ đang ngâm nga kia, “Bỏ súng xuống!”
Giữa bãi đỗ xe, người đang hát bên cạnh xe của Bạch Cẩm Đường, chính là Kiệt Kiệt, gã râu quai nón tối qua đi tìm Lạc Dương.
Triển Chiêu và Lạc Dương ngồi trong xe. Bạch Ngọc Đường dừng xe rất khéo, cửa sổ xe được chắn bởi cột trụ nhưng người trong xe vẫn có thể quan sát những gì diễn ra ngoài ô kính. Triển Chiêu ôm Lạc Dương vào lòng, hai người nhìn rõ tình hình.
“Là chú hôm qua.” Dương Dương ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, “Không phải hôm qua chú ta đã bị chú Bạch bắn chảy máu sao? Thế nào lại khỏi nhanh vậy?”
Triển Chiêu lắc đầu, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc, mà Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Kiệt Kiệt cũng lộ ra ngờ vực.
“Bỏ súng xuống!” Bạch Ngọc Đường cau mày, quát thêm một lần nữa. Nghe giọng anh, Triển Chiêu có thể cảm thấy phần nào cơn bực tức của Bạch Ngọc Đường… Bất kể lần này Kiệt Kiệt muốn giết ai, là Bạch Cẩm Đường hay Bạch Trì, đều là anh em của Bạch Ngọc Đường. Bình thường Bạch Ngọc Đường vốn có tính bao che bênh vực người thân, đồng nghiệp ở SCI đã vậy chứ đừng nói đến anh em ruột thịt. Giờ chỉ cần Kiệt Kiệt có chút phản ứng, rất có thể Bạch Ngọc Đường sẽ lập tức bắn gục hắn.
“Dương Dương, con bảo đã từng nghe cái chú kia hát bài hát này?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Lạc Dương.
“Vâng.” Lạc Dương gật đầu, “Con có nghe vài lần.”
“Chú ta có kể chuyện gì liên quan tới bài đồng dao đó không?” Triển Chiêu hỏi.
Lạc Dương nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chú ta có kể hồi nhỏ đã từng nghe, ấn tượng rất sâu sắc.”
“Con có thể hát lại không?” Triển Chiêu hỏi Lạc Dương.
Dương Dương cười khổ, lắc đầu, “Không ạ, i i a a thôi, con đâu biết hát.”
Triển Chiêu lại nhìn thế giằng co ngoài xe, nói với Lạc Dương, “Nhớ giai điệu là được rồi. Con ngân vài tiếng nhé, chú muốn xem phản ứng của hắn.”
Lạc Dương nghiêng đầu nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, “Vâng!”
Triển Chiêu bấm nút mở cửa sổ xe, ra hiệu cho Lạc Dương bắt đầu.
Trong bãi đỗ xe yên tĩnh, vẩn vơ một làn khói mỏng từ điếu thuốc đã dụi của Bạch Cẩm Đường. Ba phía đều ở thế căng thẳng. Đúng lúc đó, một giọng ca non nớt vang lên từ trong chiếc xe của Bạch Ngọc Đường. Tiếng ca nhẹ nhàng chậm rãi, chính là khúc đoạn Kiệt Kiệt vừa mới ngâm nga.
Kiệt Kiệt giật nảy mình, mắt mở to nhìn về phía xe, lập tức hòa giọng theo, vừa hát vừa buông súng, từ từ đi về phía chiếc ô tô, cũng chính là về phía Bạch Ngọc Đường, miệng lẩm bẩm: “Anh ơi… anh ơi.”
Cả cơ thể của hắn đều thả lỏng, súng trên tay rơi “cạch” xuống đất. Nụ cười xuất hiện trên gương mặt Kiệt Kiệt, trông thật ngây thơ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vì hành động của hắn. Đang không biết phải phản ứng thế nào thì bên ngoài, thêm một chiếc xe lái tới. Đó là chiếc Bentley màu đen, chầm chậm chạy tới rồi dừng lại giữa bãi độ xe, chặn đường của Kiệt Kiệt.
Bạch Ngọc Đường chau mày. Triển Chiêu cũng đã đóng cửa sổ xe, ấn Dương Dương vào trong, dặn cậu nhóc trốn kỹ vào. Anh ra khỏi xe, đến cạnh Bạch Ngọc Đường.
Chiếc Bentley mở ra, hai người xuất hiện.
Người đứng trước là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, thân hình cao lớn, một thân Tây trang đen được may thủ công; chất vải, phụ kiện đều rất sang trọng; mái tóc đen được chải chỉn chu. Hắn đeo kính râm, trán và mũi cao ngất, nước da tái nhợt, nhìn đã biết không phải người châu Á.
Người theo sau hắn, từ ghế phó lái bước xuống, trông lất pha lất phất, sơ mi hoa, tóc để dài —- Eugene.
Triển Chiêu thấy ở ghế sau còn một người nữa, nhưng vì cửa kính đen, không rõ là ai.
Kẻ áo đen nhìn quanh một lượt, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng người, khi tới Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hắn mỉm cười, lưu loát hỏi bằng tiếng Anh: “Lần trước Taber thua trong tay các cậu?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu chớp mắt —- Tiểu Bạch, quen mắt không?
Khẽ gật đầu, Bạch Ngọc Đường nhướn mi —- Không phải chứ… Hôm nay ngày mấy?
Hai người đang “trao đổi”, chợt nghe kẻ đó bật cười, tháo kính râm xuống, quay đầu nói với Bạch Cẩm Đường sắc mặt không tốt đứng đó không xa: “Bạch, cậu và em trai thật giống nhau.”
Bạch Cẩm Đường tựa hồ không quan tâm tới vẻ hí hửng của hắn, lạnh mặt nhìn một lúc mới mở miệng phun ra vài âm tiết: “Leonard.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau —- Quả nhiên.
Nhân vật có khí thế kinh người đang đứng trước mặt họ đây, chính là trùm sỏ mafia ác danh lan xa lan rộng —- Leonard.
Điều khiến cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy cảm khái chính là ngài trùm của gia tộc Leonard trẻ đến ngỡ ngàng.
“Cậu tới đây làm gì?” Bạch Cẩm Đường trả súng lại cho Bạch Trì phía sau đang nhô đầu nhìn ngó.
Thấy Bạch Cẩm Đường vô tình một cách cố ý che chở cho Bạch Trì, Leonard cười, con ngươi xanh xám chằm chằm dõi vào cậu, “Nghe nói cậu có một tình nhân, là bé đáng yêu sau lưng đó hả? Không giống cậu à, tôi nhớ cậu thích vẻ đẹp lạnh lùng cơ mà.”
Bạch Cẩm Đường phớt lờ, quay đầu lại nhìn Bạch Trì, thấy cậu vẫn ôm khư khư tập tài liệu liền hỏi: “Thứ này Công Tôn cần?”
Bạch Trì sửng sốt, sau đó giật mình “A” một tiếng, nhìn mọi người: “Em phải đi đưa tài liệu!” Nói rồi, ba chân bốn cẳng chạy lên tòa cao ốc, chết chắc rồi, Công Tôn nổi bão cho coi!
“Xem ra không phải…” Leonard cho kính vào túi áo, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, tinh tế quan sát họ, tầm mắt chiếu vào Triển Chiêu, mày thoáng nhướng lên, “Tôi đã từng đọc sách của cậu.”
Triển Chiêu gật đầu, “Hy vọng nó không giúp gì cho anh.”
“Ha ha…” Leonard bật cười, “Thật thú vị.” Sau đó phát hiện Bạch Ngọc Đường đang hồ nghi nhìn mình, “Có vấn đề gì sao? Đội trưởng Bạch?”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc chốc lát, rồi đột nhiên hỏi: “Anh dùng visa du lịch nhập cảnh? Là công ty du lịch nào? Tôi cho người niêm phong nó!”
Leonard không ngờ Bạch Ngọc Đường sẽ thốt ra những lời này, nhất thời dở mếu dở máo. Eugene phía sau đã ôm bụng cười rũ rượi, vừa đập nóc xe vừa nói: “Cậu chàng hài hước gớm!”
Bạch Cẩm Đường rút thuốc ra, thản nhiên: “Cậu muốn gì?”
Leonard lại quay sang nhìn Bạch Cẩm Đường, mỉm cười, thấp giọng hỏi: “Tôi muốn gì có ích lợi chi? Cậu đâu chịu.” Ngữ điệu mập mờ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe vậy lại nhìn nhau.
“Nói nhảm vừa thôi.” Bạch Cẩm Đường cau mày, “Không có việc gì thì biến đi, đây không phải là chỗ các người nên tới.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại càng tò mò, cách nói chuyện giữa Bạch Cẩm Đường và ngài trùm mafia đây cho thấy giao tình giữa hai bên chẳng hề nông nha.
Leonard cũng không giận, khoát khoát tay: “Tôi không tới tìm cậu với người nhà để làm phiền, tôi chỉ muốn đưa một đứa trẻ đi lạc về thôi.” Nói rồi, đưa mắt ra hiệu cho Eugene.
Eugene vỗ tay một cái với Kiệt Kiệt.
Kiệt Kiệt sửng sốt, liền cất bước tới chỗ Eugene và Leonard.
Bạch Ngọc Đường chau mày, “Anh muốn đưa hắn đi?”
Leonard rất hứng thú nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Các cậu thật đẹp đôi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Cảm ơn.”
Leonard quan sát Bạch Ngọc Đường thật kỹ, chốc lát sau có phần bất đắc dĩ, nói với Bạch Cẩm Đường đang hút thuốc một bên: “Người họ Bạch có phải đều thế này?”
Bạch Cẩm Đường không đáp, nhìn Kiệt Kiệt đang đi tới gần xe của Leonard: “Hắn không thể đi.”
“Cậu đã nói sau này không quan tâm tới chuyện của tôi nữa.” Leonard nhếch miệng cười, “Chẳng lẽ cậu đang nói giúp em trai mình?”
“A…” Bạch Cẩm Đường cười lạnh, “Hắn muốn giết tôi. Chung quy thì tôi cũng có chút quyền lợi chứ.”
Leonard lắc đầu, “Nó không cố ý giết cậu, tha lỗi cho nó đi.”
Triển Chiêu nghe cậu trả lời của Leonard, con ngươi khẽ chuyển động, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lên tiếng: “Hắn tới bệnh viện là có ý đồ khác, nhưng thấy anh hai lại đột nhiên muốn giết anh ấy… Vì sao? Anh hai có khí chất gì giống với người hắn muốn giết ư?”
Leonard nhìn Triển Chiêu một cách khen ngợi, cười: “Lời truyền tụng thật không sai, rất thông minh… Vậy cậu đoán xem, Bạch có khí chất gì lại khiến đứa trẻ này muốn giết cậu ấy?”
“Anh gọi anh ta là đứa trẻ? Tuổi tác của Kiệt Kiệt hình như không giống vẻ bề ngoài.” Triển Chiêu không đi theo dòng suy nghĩ của Leonard, anh tiếp tục như tự trò chuyện, “Nói cách khác, anh biết trí lực của Kiệt Kiệt chưa hoàn toàn trưởng thành, mới dừng lại ở độ tuổi của trẻ em. Xem ra, anh đã có lý giải với chuyện năm đó, mà cũng có liên quan tới không ít người biết chuyện năm ấy. Anh không chọn Râu Quai Nón đang nằm viện kia, khăng khăng chọn Kiệt Kiệt, chứng tỏ Kiệt Kiệt có cái gì đó mà các người muốn — Có thể các người còn muốn tiếp tục thí nghiệm, hoặc đổi mới nghiên cứu.”
Leonard huýt một hơi thật dài, quay lại nói với người trong xe: “Anh nói không sai, cậu ta thật giống anh!”
Triển Chiêu kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào người ngồi trong xe, dần dần có một dự cảm, chớp mắt đầu óc rối như tơ vò, nhưng chốc lát lại trống rỗng.
Bạch Ngọc Đường chú ý tới hơi thở có phần bất ổn của Triển Chiêu, quay sang nhìn anh. Quả nhiên, Triển Chiêu đang nhíu mày trầm tư. Bạch Ngọc Đường lập tức vươn tay vòng qua lưng Triển Chiêu, nhẹ nhàng siết lấy cánh tay người này.
Cảm giác sự được sự xoa dịu đến từ Bạch Ngọc Đường, cái chớp mắt tiếp theo khiến dòng suy nghĩ của Triển Chiêu dần trở nên trấn tĩnh.
Leonard chú ý tới sự trao đổi im lặng đó, nở một nụ cười nhạt, “Thật đáng thèm… Nhưng mà quá đẹp quá tốt, thường hay bị người ta ganh ghét.”
Bạch Ngọc Đường cũng không quan tâm tới ngữ điệu kỳ quái của Leonard, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Kiệt Kiệt: “Các người có thể đi, hắn ở lại!”
Eugene cười, nói với Leonard: “Đại ca, đừng hy vọng vào tôi, tôi đánh không lại cậu ta!”
Cái liếc của Leonard dành cho Eugene thoáng tỏ ý tiếc nuối, rèn sắt không thành thép, ra hiệu hắn mở cửa xe.
Eugene lập tức mở cửa xe sau, người ngồi trong vẫy vẫy tay với Kiệt Kiệt, Kiệt Kiệt như đứa trẻ nghe thấy mẹ gọi, ngoan ngoãn muốn vào xe.
Triển Chiêu động não một cái, quay đầu mấp máy với Tiểu Lạc Dương trong xe mình.
Lạc Dương vẫn luôn chú ý tới những biến chuyển ngoài xe, thấy Triển Chiêu nói, khẩu hình như —-Hát tiếp.
Lạc Dương lập tức hạ cửa sổ xe, nhẹ nhàng i a giai điệu đồng dao.
Vốn đã định vào xe của Leonard, Kiệt Kiệt giật mình một cái, xoay người đi về hướng chiếc xe của phía Triển Chiêu.
Leonard trầm mặt, liếc Eugene.
Eugene định đuổi theo, nhưng không biết từ lúc nào Bạch Cẩm Đường đã vọt đứng trước mặt hắn. Hắn kinh ngạc lùi lại trốn sau Leonard, nhô đầu ra: “Đáng ghét, người ta không muốn đắc tội họ Bạch!”
Leonard nhìn trời, thở dài với Bạch Cẩm Đường: “Cậu đừng chống đối tôi nữa được không?”
Bạch Cẩm Đường không đáp, cảnh cáo nhìn hắn: “Đây không phải là nơi mà cậu nên tới!”
Nụ cười của Leonard dần biến mất. Hắn đưa tay phủi chút tàn thuốc dính vào cổ áo Bạch Cẩm Đường, thấp giọng: “Bạch, cậu phải biết rằng… Tôi muốn giúp cậu.”
Sự tức giận nổi lên trong mắt Bạch Cẩm Đường, anh lạnh lùng: “Là cậu có dã tâm, đừng lấy tôi để ngụy trang! Tôi không muốn biết gì cả!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng nghe như lọt vào sương mù, không rõ đến tột cùng hai người là có quan hệ gì. Kiệt Kiệt cũng đã chạy tới, muốn chạy về phía Tiểu Lạc Dương thì bị Bạch Cẩm Đường bắt lại.
Kiệt Kiệt giãy dụa một lúc mà cũng không thoát nổi.
Lúc này, từ xe của Leonard, có tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền ra.
Quay đầu lại nhìn, Leonard không hiểu, nhưng nhanh chóng khôi phục lại dáng điệu thong dong, vỗ vai Bạch Cẩm Đường: “Tốt xấu thì cậu cũng là người của gia tộc Leonard, đừng coi tôi là người ngoài.” Nói rồi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, khoát tay: “Hôm nay chúng tôi tới không đúng lúc, thôi đành, hẹn gặp lại… Các em trai.” Sau đó xoay người, trở về xe mình, nghênh ngang rời đi.
Bạch Cẩm Đường kéo Kiệt Kiệt vẫn giãy dụa không ngừng tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, “Còng đâu?”
Bạch Ngọc Đường không động đậy, đôi mắt chỉ chăm chăm vào Bạch Cẩm Đường, mãi mới mở miệng: “Vừa rồi hắn nói gì? Tại sao lại nói anh cũng là người của gia tộc Leonard?”
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
61 chương
22 chương
30 chương
73 chương