Kết thúc một ngày quay chụp thì đêm đã khuya. Lúc ngồi lên xe về khách sạn, tất cả mọi người mệt mỏi không ít, vừa ngồi vừa ngã trái ngã phải. Có mấy người đã nhắm mắt hẹn hò với Chu Công. Lâm Giác ngồi ngay ngắn trên ghế, nhưng trái tim vẫn như cũ đập phanh phanh phanh. Ngón tay cậu vô thức vê qua nơi tay Giang Du Sâm vừa mới sờ qua, trên mặt ửng hồng. Xúc cảm Ấm áp dường như vẫn còn lưu lại trên da, cái tư thế kia… Giống như là Giang Du Sâm đang ôm cậu vậy. Lâm Giác vụng trộm liếc Giang Du Sâm ngồi bên cạnh mình một chút. Nam nhân nửa tựa trên ghế, tay ôm cánh tay để ở trước ngực, đangnhắm mắt dưỡng thần. Lông mi dài rậm rạp tạo thành một bóng râm dưới mí mắt, biểu cảm trên mặt dịu xuống, không còn lạnh như băng. Trải qua khoảng thời gian quay chụp này, Lâm Giác vốn cho là mình miễn dịch một chút với việc hai người tiếp xúc thân thể. Hiện tại mới đột nhiên phát hiện, Giang Du Sâm tùy ý một cái cũng vẫn có thể dễ dàng trêu chọc lên tiếng lòng của cậu, khiến suy nghĩ của cậu giống như cuộn len, cứ quấn quanh xoay vòng. Lâm Giác vỗ vỗ gương mặt còn đang đỏ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài đã tối đen, Ảnh Thị Thành ở ngoại ô thành phố, nên ánh đèn trên đường đều rất thưa thớt. Hôm nay khí trời đẹp, nên có thể nhìn thấy một chút ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Điều hòa trong xe mở vừa đủ, Lâm Giác nửa dựa vào cửa sổ xe, mặt dán lên tấm kính lạnh buốt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút. Cậu lấy điện thoại ra, lướt Weibo để giết thời gian. Người theo dõi nick Weibo của Lâm Giác không nhiều, đều là chút bạn bè quen biết trong giới. Mọi người đăng Weibo đều rất nghiêm chỉnh, đa số đều là tuyên truyền phim mới đóng hoặc quảng cáo, bài liên quan đến cá nhân rất ít, thậm chí rất nhiều người trước khi đăng Weibo cũng cần công ty quản lý xác nhận nhiều lần. Mỗi người đều có thiết lập muốn biểu hiện ra cho công chúng của riêng mình, thoạt nhìn cũng chẳng thú vị lắm. Lâm Giác nhìn qua đã cảm thấy có chút nhàm chán, vô thức muốn sang siêu chủ đề “Du Sinh Bất Giác” lướt một vòng thì đột nhiên Weibo của Tiêu Ngụy Nhạc đập vào mắt. Tiêu Ngụy Nhạc chia sẻ một tấm hình. Hình nhỏ nên không nhìn rõ chữ, nhưng cũng có thể nhìn ra là thư tuyên bố, dưới góc phải còn có một khối đỏ rực, rõ ràng là con dấu. Nội tâm Lâm Giác run lên, ngồi ngay ngắn lại, ấn xem bài Weibo kia của Tiêu Ngụy Nhạc. Nội dung trong hình cực kỳ ngắn gọn, Tiêu Ngụy Nhạc tuyên bố hoàn toàn chấm dứt mối liên hệ với công ty ban đầu, đồng thời bởi vì một số nguyên nhân cá nhân, muốn khởi tố công ty. Sau khi ghi hình « Hí Cốt» kết thúc, Lâm Giác vẫn luôn duy trì liên lạc với Tiêu Ngụy Nhạc. Nhưng Tiêu Ngụy Nhạc dường như rất bận, không trả lời tin nhắn nhanh lắm, Lâm Giác lại phải quay phim. Thời gian gấp gáp nên hai người liên lạc cũng chỉ thường dừng lại ở hỏi han ân cần, trêu trêu ghẹo ghẹo, còn nhiều hơn, thì Lâm Giác cũng không rõ. Công ty cũ của Tiêu Ngụy Nhạc rất nổi tiếng trong giới, ngoại trừ có đông nghệ sĩ thì cũng là nổi tiếng là đối xử không tốt với nghệ sĩ. Theo tuyên bố, hợp đồng giữa Tiêu Ngụy Nhạc và công ty cũ còn ba năm, không thể chấm dứt bình thường. Muốn cùng loại công ty này thưa kiện, sợ là không phải chuyện dễ dàng gì. Nhìn thấy bài đăng của Tiêu Ngụy Nhạc, Lâm Giác có chút giật mình, vội vàng ấn mở Wechat, nhắn tin cho Tiêu Ngụy Nhạc. [ Thụ miêu:  Nhạc Nhạc ca, anh ở đâu? ] [ Thụ miêu: Em vừa nhìn thấy Weibo của anh, anh chấm dứt với công ty quản lý cũ rồi? ] [ Thụ miêu: Sao anh không nói cho em? ] [ Thụ miêu: Là đã xảy ra chuyện gì sao? Anh có thể nói cho em biết, nói không chừng em có thể giúp một tay đó. ] Có lẽ vừa kết thúc hợp đồng nên có rất nhiều việc, qua thật lâu sau, Tiêu Ngụy Nhạc vẫn chưa hồi phục. Lâm Giác cầm di động, vừa lo lắng chờ đợi, vừa lướt Weibo, dưới bài đăng kia của Tiêu Ngụy Nhạc có đủ loại bình luận. 【  Tôn trọng quyết định của anh trai??? 】 【  Nhạc Nhạc yên tâm đi đi, mẹ vĩnh viễn đi theo! 】 【  Chỉ là người qua đường, tò mò hỏi một câu, vì sao lại giải ước? Thôi Xán lại phá hỏng nghệ sĩ nhà mình rồi? 】 【  Anh trai nhà tôi cũng là của Thôi Xán, rất lo lắng cho anh ấy khi dễ 55555 】 【  Người này sao không biết xấu hổ thế? Trước đó mấy người đã xem video cậu ta đánh chửi người đại diện chưa? Thế mà còn có người giúp cậu nói chuyện? Thế giới này đến cùng thế nào vậy? 】 【+1, không nói là chuyện gì, lại muốn giải ước, nói không chừng là tính tình đại thiếu gia phát tác, uy hiếp công ty đáp ứng một chút chuyện bất bình đó 】 【 Tôi nhìn nhầm à? Nhìn cua khét thế, cầm giải ké fame được rồi đó】 … Nhìn bình luận làm Lâm Giác cực kỳ khó chịu. Cậu đương nhiên tin tưởng Tiêu Ngụy Nhạc không phải người như vậy, nhưng chân tướng như thế nào, cậu cũng rất muốn biết. “Sao thế? Có tâm sự?” Lâm Giác cúi đầu gõ chữ, chớp mắt sau mới phát hiện, Giang Du Sâm không biết lúc nào đã tỉnh. Nam nhân hơi cúi người xuống, nhàn nhạt liếc qua bên này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn mấy chục cm. Nhiệt độ trên mặt Lâm Giác vừa mới hạ xuống lại bị nóng đỏ lên, do dự, cuối cùng giải thích với Giang Du Sâm nói: “Em vừa nhìn thấy Nhạc Nhạc ca đăng Weibo nói anh ấy chấm dứt với công ty chủ quản, nhưng anh ấy không có nói cho em biết. Em hỏi anh ấy xảy ra chuyện gì anh ấy cũng chưa trả lời tin nhắn… Em hơi lo lắng.” Cậu đột nhiên nghĩ đến trước đó có nhờ Giang Du Sâm hỏi chuyện, “Đúng rồi anh Giang, anh… Tra được Nhạc Nhạc ca lúc ấy đã xảy ra chuyện gì chưa?” Mi tâm Giang Du Sâm nhíu lại. Chuyện Lâm Giác nhờ giúp, anh đương nhiên nhớ kỹ. Chuyện năm đó mặc dù bí ẩn, nhưng cũng không tính là bí mật gì, anh chỉ cần dùng chút quan hệ liền tra được chân tướng năm đó. Giang Du Sâm nghiêng đầu, gặp Lâm Giác nhìn mình chằm chằm, trong thần sắc tràn đầy khẩn trương. Anh hiếm khi có chút do dự. Trước đây không lâu, Tiêu Ngụy Nhạc đã nhắn tin cho anh. Giữa hai người nguyên bản không có Wechat, Giang Du Sâm cũng không thích thêm người ngoài trên Wechat.Tiêu Ngụy Nhạc xin nhiều lần, nhưng anh đều không chấp nhận. Sau đó, Tiêu Ngụy Nhạc viết lời mời rằng: “Giang thần, tôi muốn nói chuyện với anh một chút, liên quan đến Lâm Giác.” Lúc này Giang Du Sâm mới chấp nhận lời mời của Tiêu Ngụy Nhạc. Sau khi thông qua không bao lâu, Tiêu Ngụy Nhạc liền nhắn tới, liên tiếp mấy tin, xem đã là đã sớm chuẩn bị tốt. [ Giang thần, thật có lỗi, tôi không phải cố ý muốn làm phiền anh. Không biết Lâm Giác có phải nhờ anh hỗ trợ điều tra chuyện năm đó của tôi? Có lẽ là tôi tự mình đa tình nhưng nếu như cậu ấy thật sự nhờ anh điều tra, cầu xin ngài, tuyệt đối đừng nói cho cậu ấy biết chân tướng năm đó. ] [ Tôi biết dùng năng lực của anh, tra xem năm đó phát sinh cái gì cũng không khó khăn, nhưng đó là nỗi đau vĩnh viễn của tôi. Nếu Lâm Giác nhìn thấy, cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu, huống chi sự tình đã qua rất lâu rồi, cho dù cậu ấy biết cũng không làm được gì. ] [ Tôi đã thu thập tốt chứng cứ, dự định sẽ khởi tố quản lý công ty đòi lại một công đạo. Nếu như tất cả thuận lợi, chân tướng chuyện năm đó chẳng mấy chốc sẽ rõ ràng, đến lúc đó tôi sẽ đích thân giải thích rõ ràng với cậu ấy. ] [ Lần nữa cầu xin anh, tuyệt đối đừng nói cho cậu ấy. ] Nhớ tới mấy tấm ảnh chụp trợ lý đưa tới, mí mắt Giang Du Sâm nhẹ rủ xuống, che lấp ý lạnh trong mắt. Lúc giương mắt lên, nét mặt của anh đã khôi phục như thường. Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng: “Trước mắt còn chưa có phát hiện.” “A? Ngay cả anh cũng không tra được sao?” Mi tâm Lâm Giác vặn lại, lo lắng dưới đáy lòng càng nhiều hơn một chút. Hắn mặc dù không biết Giang Du Sâm vận dụng mấy phần lực, nhưng mạng lưới quan hệ của Giang gia rắc rối phức tạp, không thể khinh thường, ngay cả Giang Du Sâm cũng không tra được, sợ là không ai có thể tra được cái gì. Lâm Giác có chút uể oải mà cúi thấp đầu, đột nhiên âm thanh  nhắc nhở điện thoại vang lên. Tiêu Ngụy Nhạc rốt cục trả lời tin nhắn. Lâm Giác vội vàng ấn mở đến xem, Tiêu Ngụy Nhạc trả lời rất tránh nặng tìm nhẹ. [ Không có việc gì sất! ] [ Chỉ là chút tranh chấp tiền bạc, đoán chừng rất nhanh sẽ kết thúc ] [ Công ty Sách ca muốn ký hợp đồng với anh, gần đây anh đang liên hệ với bọn họ ] [ Anh rất khỏe, thật đó, anh cam đoan với cậu, không cần lo lắng cho anh. Nếu thật sự có chuyện anh sẽ nói cho cậu biết! ] [ Cậu ở bên kia thế nào? Diễn với Giang thần thuận lợi chứ? ] Lâm Giác thở sâu, trả lời: [ Em ở bên này rất tốt, không cần lo lắng ] Cậu còn muốn hỏi thêm nhưng Tiêu Ngụy Nhạc bên kia đã nhắn tới. [ Ha ha ha, vậy là tốt rồi, không nói nữa, Sách ca gọi anh có chút việc. ] Lâm Giác trố mắt nhìn chằm chằm màn hình một lát, cũng chỉ có thể xóa chữ đã ghi, trả lời: [ Được. ] Tắt điện thoại, Lâm Giác tựa vào chỗ dựa của ghế, nhàn nhạt thở dài. “Sao thế?” Giang Du Sâm hỏi. Lâm Giác cắn môi: “Nhạc Nhạc ca trả lời em.” Cậu một lần nữa mở điện thoại lên, đưa cho Giang Du Sâm nhìn mấy tin Tiêu Ngụy Nhạc gửi tới. Ngữ khí Lâm Giác có chút sa sút: “Anh ấy không chịu nói cho em biết đến cùng xảy ra chuyện gì.” “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì.” Giọng Giang Du Sâm hơi chậm lại, mang theo ý an ủi khiến nội tâm bực bội của Lâm Giác như kỳ tích mà hòa hõa lại một chút. Cậu cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là… Muốn giúp anh ấy mà thôi.” “Anh biết, “ Khóe môi Giang Du Sâm câu lên nụ cười, giọng nói như nước, trầm thấp lại ôn nhu, “Mộc Mộc của chúng ta luôn rất tốt bụng.” Lâm Giác hô hấp cứng lại, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Đây là lần đầu tiên Giang Du Sâm gọi nhũ danh của cậu. Hai người quen nhau từ nhỏ, đương nhiên Giang Du Sâm biết nhũ danh của Lâm Giác, nhưng trước kia anh chưa từng gọi cậu thân mật như vậy. Hai chữ bình thường không có gì lạ nhưng từ trong miệng nam nhân nói ra, trầm thấp, từ tính, lại thêm một chút lưu luyến khiến đầu Lâm Giác nghe đến loạn, bị ép quên đi chuyện mình vừa lo lắng.. Mà đang lúc lúng ta lúng túng cúi đầu, không biết phải nói gì thì Giang Du Sâm tùy ý ném ra quả bom thứ hai. Nam nhân lười biếng hạ mày: “Cho nên… Các em thường xuyên nói chuyện về anh?” Lâm Giác: “!” Xong rồi, sao cậu lại quên mất, trong mấy tin nhắn rải rác của Tiêu Ngụy Nhạc có nhắc tới Giang Du Sâm. Lâm Giác hơi mừng vì Giang Du Sâm không có thói quen tự tiên lướt xem tin nhắn của người khác. Nếu như anh hơi kéo lên một chút thì sẽ có thể phát hiện ra, lịch sử nói chuyện của cậu và Tiêu Ngụy Nhạc hơn phân nửa là có liên quan đến anh.. Lâm Giác chột dạ mở miệng: “Chỉ… Ừm… Trùng hợp…” Cái lí do thoái thác này chính Lâm Giác cũng không tin. Cậu cúi đầu thấp xuống, mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình. “Ừm.” Giang Du Sâm cười khẽ cực nhanh, giống như đang trấn an động vật nhỏ mà xoa xoa đầu Lâm Giác một chút. Xúc cảm dịu dàng chớp mắt là qua khiến đại não Lâm Giác ngừng hoạt động. Nổ thành pháo hoa..