"Xem ra hôm nay cô ấy không có biện pháp đi studio rồi, thật may là ngày hôm qua cô ấy đã quay phần diễn của mình không kém nhiều, cậu hỗ trợ chăm sóc cô ấy, tôi qua bên kia nói chuyện chút xem có thể để hai người ngày mai lại quay cùng nhau trước màn ảnh được không, dù sao cũng không nhiều. Đợi cô ấy tỉnh, cậu lập tức bảo tôi tới, đừng gây rắc rối nữa, nghe không?" "Ừ." Mơ hồ nghe thấy thanh âm đối thoại khiến Thịnh Đản ở trên giường nhíu mày, cô xê dịch thân thể, thử mở mắt ra, vậy mà, tròng mắt vừa mới kéo ra một khe hẹp, ánh mặt trời khắp phòng đâm vào ấn đường làm cô đau nhức, ngay cả huyệt thái dương cũng từng trận co rút đau đớn. Tiếp đó, cô yếu ớt giơ tay lên ngăn ở trên trán, che đậy ánh mặt trời. Đợi đến khi dần dần thích ứng với ánh sáng sáng rỡ trong phòng, Thịnh Đản mới mở mắt ra, quan sát bốn phía. Bên cửa sổ có người ngồi đưa lưng về phía cô, thành ghế chặn lại tầm mắt của cô. Từ từ, Thịnh Đản bắt đầu nhớ lại trí nhớ lẻ tẻ tối hôm qua. Đỗ Ngôn Ngôn cố ý viếng thăm, trộn lẫn thuốc mê vào cà phê, người đàn ông để cho cô buồn nôn, đột nhiên xuất hiện Tùy Trần...... Sau đó trí nhớ trống không...... "Tùy Trần?" Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Thịnh Đản vuốt đầu đau nhói, thử dò xét, kêu một tiếng. Nghe vậy, bóng dáng kia cứng đờ, ngay sau đó truyền đến một hồi cười khẽ, một lát sau, anh mới nghiêng mặt sang bên, gò má liếc xéo cô, "Dung mạo của anh rất giống Tùy Trần sao?" "......" "Vẻ mặt kia của em là có ý gì? Cho dù anh rất tuấn tú, cũng không đến mức làm cho em mất năng lực ngôn ngữ chứ." Đùa giỡn kiểu này, đương nhiên chỉ có Thích Huyền rồi. Cô tính phản xạ mà nghĩ đến cuộc cãi vã ngày hôm qua, ỉu xìu trợn mắt nhìn anh, "Không phải lại muốn tìm em gây gổ chứ?" "Phì, em thật đúng là thù dai." Anh cười quay đầu "xuy" một tiếng, "Không tranh cãi, anh nghe A Sâm nói rồi, là anh trách lầm em, tại sao ngày hôm qua không giải thích rõ với anh chứ? Nếu như biết chuyện giữa em và tên cặn bã kia, sao anh có thể buộc em tiếp nhận phát ngôn." "Anh cũng không cho em cơ hội nói á." Thịnh Đản tức giận lầm bầm. Là ai bệnh tâm thần dạy bảo cô một trận, liền đi xuống xe rời đi đây? Cô hạ thấp tư thái nói xin lỗi, anh đùa bỡn không để ý tới, đâu có cơ hội giải thích với anh chuyện nhỏ không đáng kể này. ~ ~ ~ ~ ~ ~