Thân là một tú đạo có tư chất chuyên nghiệp, Tạ Miểu vẫn cảm thấy Tùy Trần cũng có tư chất người mẫu chuyên nghiệp như vậy. Cho nên, những năm gần đây nhóm đặc biệt hợp tác, trong lúc đó cơ hồ chưa từng có bất kỳ xung đột nào, một chút tiểu Tú, bọn họ ngay cả khi tập luyện liên tục các phân đoạn cũng bỏ bớt. Nhưng loại an hem ăn ý này khiến Tạ Miểu tràn đầy tự tin, vào hôm nay có thể cáo phá rồi. Tú tiếp tục hoàn thiện bên sân khấu, có không ít nhân viên làm việc bận rộn đi tới đi lui. Anh đen mặt, tức giận bỏ lại một câu: "Chuyện nhỏ tự mình quyết định, đừng đến phiền tôi", sau đó, liền chạy đi "bữa tiệc khách quý" cách đó không xa. Khu chỗ ngồi khách quý còn chưa bố trí tốt, trống rỗng, chỉ có một bóng dáng thon dài ngửa mặt dựa vào ghế, thoạt nhìn rất uể oải. "Này, cậu ở đây giận chó đánh mèo, cậu muốn đập vỡ bát cơm của tớ à, phải không?" Tạ Miểu khoanh đôi tay, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng ở trạm kế tiếp, im lặng quan sát, lông mày liếc xéo đối phương, thử muốn gây sự chú ý với đối phương. Kết quả cuối cùng đều thất bại, anh dứt khoát - hung hăng đưa chân dài ra đá, giận dữ hỏi. "Thật là." Tùy Trần bị đá hoàn hồn, ngồi dậy, bọc áo khoác sát người. Đối với hành động và mục đích của mình, anh hoàn toàn không che giấu. Ai bảo anh hoàn toàn không liên lạc được với cô gái chết tiệt ăn xong liền biến mất kia! Khi anh chuẩn bị xong toàn bộ tâm tư, thời điểm tính toán nghĩ muốn từ đây đem quan hệ hai người nâng cao một bước, cô từ chối không tiếp điện thoại, không nhắn tin lại. Trừ Tạ Miểu đem tình huống giận chó đánh mèo diễn biến thành như vậy, anh còn phương thức khác để phát tiết sao? "Được rồi, tớ thừa nhận, đêm đó tớ cố ý nói láo dựng lên có chuyện đem Khuất Mặc lôi đi, tớ đây là vì ai......" Tạ Miểu không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là chủ động thừa nhận sai lầm, nói xong, anh ý thức được bất thường, "Chờ một chút! Không nên, không phải là đêm hôm đó ăn con nai nhỏ xong, buổi sáng không biết nên đối mặt như thế nào, cho nên chuồn mất rồi hả?" Đây là ý nghĩ mà Tạ Miểu cảm thấy có khả năng nhất. Tùy Trần say rượu trước tiên đem anh kéo ra ngoài, nói cho oai là muốn mời anh ăn bữa sáng. Trên thực tế, anh còn chưa kịp chọn món ăn, sau khi vị kia xác nhận người buổi tối đưa cậu ta về nhà là ai liền thanh toán hóa đơn, chạy! Sau đó, lần nữa xuất hiện trước mặt anh, bộ dạng Tùy Trần giống như nửa chết nửa sống. Với kinh nghiệm của Tạ Miểu, ừ, anh rõ ràng cho thấy ăn sạch sành sanh sau đó lúng túng, lại bởi vì không kịp thời gánh chịu trách nhiệm mà bị con nai nhỏ phỉ nhổ liệt vào danh sách đen rồi. "Ăn cô ấy? Tớ sẽ có khẩu vị ăn cô ấy? Tớ làm sao có thể sẽ đối xuống tay với bạn của mình? Tớ giống như cái loại người không kén ăn sao?" "...... Tốt lắm, tớ biết rồi, vậy cậu ngay cả ăn cũng không ăn được, cho nên chưa thỏa mãn dục vọng tới hành hạ tớ." Tạ Miểu hăng hái tới, chỉ có người muốn giấu đầu hở đuôi mới không hãm xe được, không ngừng giải thích, "Cũng chỉ có người đàn ông tiến vào trạng thái yêu đương, mới có loại biểu hiện miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo này." Trạng thái yêu đương? A, rất thú vị. Kể từ khi Tùy Trần bắt đầu với Đỗ Ngôn Ngôn, anh hình như liền không có duyên phận với yêu đương bình thường, Tạ Miểu vẫn không có cơ hội nhìn anh khó chịu, nỗi tiếc nuối này đã để cho anh tích tụ nhiều năm. "Chưa ăn? Tớ muốn xuống tay cũng ăn không được cô ấy? Tớ sẽ nhường miệng con vịt bay qua? Tớ giống như cái loại đàn ông đó, rõ ràng không được lại nói mình là chính nhân quân tử sao?" "Tùy Trần, hôm nay cậu nói rất nhiều." Tạ Miểu thật hối hận mình không mang theo đoàn chụp ảnh chuyên nghiệp, loại hình ảnh khó gặp này, nếu như chụp được, tương lai có thể mua không ít tiền bạc. Anh càng hối hận hơn, mình quá nhiều miệng, một câu thức tỉnh người trong mộng, khiến Tùy Trần nhanh chóng khôi phục bình thường, mặt lạnh, lại bắt đầu tiếc chữ như vàng, "Người ở trên giường tớ là Ngôn Ngôn." "Phốc!" Tạ Miểu rất không ưu nhã, cười phun. Tình huống này, quá tăng lực, tình sắc lại huyền nghi. Sau khi gặp phải mắt lạnh, Tạ Miểu thu hồi tâm tình trêu đùa, "Là Đỗ Ngôn Ngôn đột nhiên tới tìm cậu đi, xong rồi, nói không chừng Thịnh Đản vừa lúc đụng phải cô ta." "Ừ." "Xong rồi, xong rồi, đầu con nai nhỏ dễ khi dễ như vậy, sao có thể là đối thủ của Đỗ Ngôn Ngôn, không cần hồi hộp theo dõi, nhất định thảm bại." "Ừ." Đây cũng là vấn đề làm Tùy Trần lo lắng. "Xong rồi, xong rồi, xong rồi, sau đó cô ấy không ngừng không nhận điện thoại của cậu, đoán chừng ngay cả gặp cũng không muốn gặp cậu nữa rồi." "Cậu có thể nói điểm có tính xây dựng được không?" Những thứ này, anh biết tất cả rồi! "Tớ chỉ biết làm chuyện có tính xây dựng thôi." Nói xong, Tạ Miêu xoay vòng vòng điện thoại di động hoa lệ, có chút hứng trí quan sát Tùy Trần bỗng nhiên trên mặt hiện ra ánh sáng chờ mong. Vốn khó có cơ hội chế nhạo cậu ấy mấy câu, nhưng cuối cùng Tạ Miểu vẫn không có quyết tâm hung ác, ai bảo anh không có đủ nghĩa khí thể chất như vậy chứ. Sau khi bấm dãy số không có việc gì cũng không gọi điện thoại qua, chờ đợi rất lâu, đầu kia mới tiếp thông. "Này, con nai nhỏ." Tạ Miểu rất rõ ràng lại thấy chính mình nói ra những lời này, đồng thời giữa hai hàng lông mày của Tùy Trần tóe ra tức giận. Người sau mặt đen lại, một bộ dạng muốn tìm người cắt thành tám khúc cho hả giận. Rất tốt, điện thoại của cậu ta thì không nhận, nhưng Tạ Tam Thủy gọi thì cô sảng khoái tiếp nhận. "Em nói gì vậy, thế nào, không có việc gì thì Tam Thủy ca không thể tìm em ăn một bữa cơm nói chuyện phiếm và tự ôn chuyện cũ sao?" Tạ Miểu rất nhanh chóng tiến vào chủ đề, sau khi nghe thấy câu trả lời của đầu bên kia điện thoại, anh không có ngoài dự kiến, cười cười, cho Tùy Trần một ánh mắt "Con đường cách mạng quả nhiên cực kỳ gian khổ", "Rất bận à? Anh nói nè, con nai nhỏ, lấy cớ này rất gượng ép, em không cần suy tính đổi một cái khác à? Có phải tại sự nghiệp phát triển không ngừng rồi, thành người bận rộn rồi, chẳng bõ lãng phí thời gian tới ứng phó với loại tiểu bối vô danh như anh đây rồi hả?" Ha, còn dễ lừa như thế. Như Tạ Miểu đoán, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm giải thích lộn xộn. Nếu không phải là ánh mắt của Tùy Trần quá hung ác, anh thật sự còn muốn trêu chọc Thịnh Đản nhiều hơn, bây giờ nhìn lại, vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh thì tốt hơn, "Ừ, nếu không phải, vậy thì nể mặt. Tối nay có sàn diễn tú, Tùy Trần đặc biệt dặn dò anh giữ lại vị trí cho em, còn đặc biệt buồn nôn nói nếu như em không tới cậu ấy đi không được, em có muốn tới nâng sàn diễn này hay không." Dù sao Thịnh Đản cũng sẽ không ngốc như vậy, lấy quan hệ của anh và Tùy Trần, bỗng nhiên gọi điện thoại tới, rất rõ ràng là đóng vai nhân vật thuyết khách. Đã như vậy, Tạ Miểu đơn giản là quang minh chính đại rồi. Cảm thấy cô gái bên kia đang vắt óc quan tâm tìm lý do khước từ, anh quả quyết ngăn chặn tất cả đường lui, "Cứ quyết định như vậy, chờ em ha." Sau khi nói xong, không để ý tới phản ứng của Thịnh Đản, anh nhanh chóng cúp điện thoại, đắc ý nhìn hướng Tùy Trần, chờ đợi đối phương thành kính tỏ lòng biết ơn. "Nhìn cái gì vậy, không cần tập luyện sao? Thời gian của cậu rất nhiều?" Đáng tiếc, thật lòng bỏ ra đổi lấy ánh mắt khinh bỉ cộng thêm lời nói lạnh lùng, còn không chút do dự bỏ xuống bóng lưng đi xa của cậu ta. "Tùy Trần! Cậu chính là đồ qua cầu rút ván **!" Trong sàn tú đông nghịt, Tạ Miểu bệnh tâm thần chửi rủa, nhân viên làm việc dừng động tác lại ngoái đầu nhìn lại, rất nhanh cũng vì đầu ngập công việc, tập thể làm như không thấy bọn họ, coi cảm xúc kia của tú đạo là buồn bực. Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng chói, bên trong xe cũng là một mảnh mờ mờ. Đỗ Ngôn Ngôn một bộ dạ phục màu trắng ngắn, phơi bày hai chân trắng ngần bắt chéo ra bên ngoài, mũi giầy cao gót màu đen, chân như có như không lộ ra, theo gót chân lưu chuyển, mũi chân thì thỉnh thoảng nhẹ cọ vao người đàn ông bên cạnh. Rõ ràng là khiêu khích nhưng lại không thể đổi lấy cái liếc mắt của người đàn ông, anh vẫn như cũ, vẻ mặt chuyên chú quan sát tuyến đồ K hiện ra trên iPad. Giống như những tuyến số liệu trầm bổng phập phồng kia, nếu so với bất kỳ sắc đẹp nào thì cũng càng có lực hút hơn. Xem ra nếu cô không chủ động lên tiếng, anh tuyệt đối sẽ không chủ động tìm đề tài để đánh vỡ trầm mặc. "Đừng xem nữa, sắp tới rồi." Đỗ Ngôn Ngôn thỏa hiệp, dù sao mỗi lần đều là cô thỏa hiệp, cũng sớm thành thói quen. Đầu ngón tay mang theo cổ tay cong vòng vào khuỷu tay của anh, cô khép hờ mắt tựa vào bên vai anh, nũng nịu nhắc nhở. "Ừ." Thành Luật không chút để ý, ánh mắt kéo căng. "Nếu bận rộn như vậy, tại sao còn muốn đi nhìn Tùy Trần tú? Không phải là từ trước đến giờ anh không cảm giác hứng thú đối với những thứ kia sao?" Đỗ Ngôn Ngôn điều chỉnh tư thế, cằm nhẹ cọ vào đầu vai của anh, hỏi ra nghi hoặc tích tụ cả buổi chiều. "Cậu ấy là em trai anh." Anh ngẩng đầu lên, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi ngủ, keo kiệt nói ra đáp án kỹ lưỡng hơn. Nghe anh trai đi tán tụng em tria trên sàn diễn, hình như là chuyện đương nhiên. Nhưng Đỗ Ngôn Ngôn biết, Thành Luật chưa bao giờ là loại người có lòng rảnh rỗi này. Anh không chỉ không có hứng thú đối với sự nghiệp của Tùy Trần, thậm chí là phản đối. Phản đối cậu ấy dùng cái họ "Thành" này xuất đầu lộ diện ở tú trường, cho nên, cậu ấy gọi là Tùy Trần. "Thật sự không cần gọi điện thoại trước nói với cậu ấy một tiếng sao?" Đỗ Ngôn Ngôn hiểu rõ, người không dừng lại là Thành Luật, còn có Tùy Trần. Nếu như trước đó không thông báo một tiếng đã chạy đến, cô - một người có lẽ cũng không tồi, nhưng với Thành Luật, anh không để ý chứ? "Sợ cậu ấy tức giận?" Mẳt Thành Luật giật giật, trong miệng mang theo chút ý trào phúng. "Không phải, em......" Cô có chút luống cuống, chỉ sợ nói sai sẽ chọc giận anh sinh nghi. "Anh thật sự nói qua câu nói như thế kia?" Không ngờ, Thành Luật chuyển hướng câu nói, chọc cho Đỗ Ngôn Ngôn không hiểu ra sao, "Cái gì?" "Tùy Trần thật sự nói qua là thích em?" "...... Ừ." Thần kinh cô căng thẳng, gật gật đầu. Ít ngày trước, thấy Tùy Trần ôm Thịnh Đản, một màn kia đã tức đến rồi, mới có thể kích thích cô nói láo với Thành Luật. Bây giờ nghĩ lại, có chút sợ. Hai an hem này đều không phải người dễ chọc, ngộ nhỡ bọn họ thẳng thắn, cô sẽ tự thực ác quả. Nghĩ tới đây, cô xấu hổ cười cười, cố gắng cứu vãn, "Thật ra thì Tùy Trần đối với em...... Có lẽ chẳng qua là trở thành chị dâu nên lệ thuộc vào như vậy, có lẽ cậu ấy không biết, mới tưởng lầm là tình yêu. Anh cũng biết em trai anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương với ai, có hiểu lầm này cũng rất bình thường......" "Hình như em và cậu ấy từng có tin đồn, có phải thật vậy hay không?" Anh mở mắt ra, không chớp mắt nhìn về phía cô gái bên cạnh. "Tại sao có thể là thật, truyền thông liền thích bắt gió bắt bóng mà thôi. Em là chị dâu tương lai của cậu ấy mà, chăm sóc cậu ấy một chút cũng là việc nên làm, hai người các anh cũng đều không muốn để cho người khác biết quan hệ của các anh, những ký giả kia dĩ nhiên không nắm rõ tình hình, liền yêu sách viết linh tinh." "A......" Anh xuy ra một tiếng cười lạnh ngụ ý không rõ, "Anh biết rồi. Đến rồi, xuống xe thôi." Rốt cuộc là anh biết cái gì? Là lần nữa tin cô giải thích, hay là chính mình đã nắm rõ sự thật? Đối với Đỗ Ngôn Ngôn mà nói, người đàn ông này so Tùy Trần càng đoán không thấu, cũng bởi vì thủy chung nhìn không thấu anh, ở trước mặt anh cô đều không có nửa phần kiêu ngạo.